Hoa Hồng Trắng

Chương 20


trước sau

Advertisement
1582689785826.png1582689785826.png

Người phụ nữ trung niên đang ghé vào giường bệnh gào khóc kia chắc là mẹ của nhân viên cứu hỏa hi sinh vì nhiệm vụ, rõ ràn3g bà ấy vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này.

Miêu Tiêu đứng bên ngoài phòng cấp cứu, im lặng nhìn cảnh t4ượng đang xảy ra ở bên trong, lại không bị nỗi đau buồn kia ảnh hưởng chút nào. Cô nói với giọng điệu vô cùng tỉnh táo và8 không hề quan tâm: “Bác sĩ Khang, anh muốn nghe kể chuyện không?”

“… Bây giờ sao?” Khang Kiều đột nhiên dời mắt,7 nhìn cô chăm chú với vẻ không thể tin được.

Bất kỳ điều gì đã thấy nhiều lần thì cũng trở nên chai sạn, điều này2 anh có thể hiểu rõ. Nhưng dù sao thì ở trước mặt người chết và người nhà khóc không thành tiếng lại đi kể chuyện, đây đâu chỉ là quá nhàn hạ thoải mái, quả thực có thể nói là máu lạnh!

“Kiểu nói này hình như cũng rất có logic?” Anh nhăn mày hỏi: “Vì vậy câu chuyện này là để nhắc nhở mọi người khi ăn cái gì đừng xé vỏ à?”

“Là muốn nói với anh rằng đừng coi người khác là kẻ ngu ngốc! Phía sau sự ngây thơ khờ khạo là niềm tin, một khi anh tự cho là thông minh mà phá vỡ niềm tin này thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị cắn trả! Còn nữa…” Cô dừng lại một chút, cắn răng nghiến lợi nhìn Khang Kiều nói: “Ai đó cũng sẽ không cải biên lại truyện cổ tích! Muốn lợi dụng người khác thì tốt xấu gì cũng phải có tâm một chút! Dù anh lừa gạt trẻ con ba tuổi cũng phải mua một chiếc kẹo mút chứ!”

“Thật có lỗi, tôi có thể giải thích một chút không?”

“Mời nói.”

Khang Kiều hắng giọng, nghiêm trang nói: “Câu chuyện vừa rồi không phải là tôi cải biên, mà là sự kết hợp của ‘Người đẹp và quái vật’ cùng ‘Tình yêu của sư tử và nông phu’ sửa đổi mà thành. Về bản chất sửa đổi và bịa đặt khác nhau rất lớn…”

“Cút!” Khả năng kiềm chế của cô lập tức sụp đổ.

Chỉ có chuyện này muốn giải thích thôi sao? Còn chuyện một lần nữa dụ dỗ bắt buộc cô làm việc thì không có gì muốn nói sao?

Chẳng phải việc anh ta am hiểu nhất là bịa chuyện à? Tiếp tục đi!

Đúng là có tiếp tục, nhưng lại không phải điều Miêu Tiêu muốn nghe…

“Không thể cút.” Anh hơi ngẩng đầu lên, tỏ vẻ mang sứ mệnh trong mình mà nói: “Nơi này còn có người cần tôi.”

“Ừ, bây giờ.” Miêu Tiêu khẽ gật đầu, tiếp tục nói: “Rất lâu trước kia, có một cô bé, cô rất thích quàng khăn đỏ mà bà ngoại cho cô, có một ngày cô gặp sói xám trong rừng rậm, con sói kia vốn muốn ăn cô bé ngay lập tức, nhưng từ trong lời nói ngây thơ khờ khạo của cô bé nó biết được cô bé muốn đi vào sâu trong rừng rậm thăm bà ngoại, nó liền thay đổi ý định, quyết định lợi dụng cô bé đó.” Nói đến đây, cô quay đầu nhìn về phía Khang Kiều: “Anh đoán sau đó sẽ như thế nào?”

“Con sói kia đi trước đến căn nhà nhỏ trong rừng rậm ăn thịt bà ngoại, sau đó giả làm bà ngoại, chờ cô bé quàng khăn đỏ đi đến thì cũng ăn nốt, phải không?”

“Không, sói thật không ngờ chiếc khăn đỏ kia của cô bé là để ức chế cô bé biến thành người sói, khi nó
Advertisement
cởi quần áo của cô bé chuẩn bị hưởng thụ, cô bé biến thành người sói, ăn nó…”

“Cô chờ tôi một chút.” Khang Kiều cắt ngang lời nói của cô: “Tại sao sói phải cởi quần áo của cô bé quàng khăn đỏ, thật ra nó muốn hưởng thụ như thế nào? Câu chuyện này của cô có vấn đề, mại dâm à, không vượt qua thẩm định đâu!”

Miêu Tiêu tức giận lườm anh: “Có cái gì anh ăn mà không xé vỏ chứ?”

“… Vậy tôi cút.” Núi không dời thì nước chảy đi.

Cô quyết tâm quay đầu, lại đụng phải chủ nhiệm Thẩm.

Đứng trước mặt người nhà của người lính cứu hỏa hi sinh vì nhiệm vụ ông đã cố gắng kìm nén, nhưng giữa hai đầu lông mày cho thấy tâm trạng rất kích động: “Miêu Tiêu, cô xem chuyện này phải sắp xếp như thế nào? Giống như những lần trước trực tiếp đưa người đến chỗ các cô hay đưa đến nhà xác trước rồi cử xe đến đón các cô?”

Miêu Tiêu dừng bước, lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Xác chết còn chưa lạnh, bây giờ nói mấy chuyện này ngài không cảm thấy quá sớm sao?”

“Chuyện này…” Chủ nhiệm Thẩm ngẩn người, có chút kinh ngạc.

Thật ra không phải là không để ý đến cảm xúc của người nhà, có điều theo một câu nói trước đây của cô thì – xử trí theo cảm tính sẽ chỉ hỏng việc.

Miêu Tiêu nổi tiếng lý trí bình tĩnh vậy mà cũng nói được ra những lời này sao? Lời đồn quả thật không sai, sự kiện lúc trước thật sự đã tạo ra ảnh hưởng không nhỏ đối với cô?

“Chuyên gia Miêu.” Chung Khải kịp thời đứng ra, nói đỡ giúp lãnh đạo nhà mình: “Cũng không phải là lần đầu tiên cô tham gia giải quyết hậu quả sau tai nạn, sắp xếp trước kia đã thành thông lệ…”

Không đợi anh nói xong, bỗng nhiên Khang Kiều cất bước đứng trước mặt Miêu Tiêu, dùng nụ cười máy móc cắt ngang lời Chung Khải: “Thật có lỗi, bây giờ trạng thái của cô ấy không thể giúp được các người rồi.”

Nghe thấy vậy, Chung Khải nheo mắt lại, hơi kinh ngạc nhìn anh, hạ giọng nói: “Cậu quên mất mình đến để làm gì rồi sao?”

“Đương nhiên không quên.” Anh cong cong khóe môi: “Một bác sĩ tâm lý mà dư luận không tốt, hành xử không chuẩn mực, tiền án chồng chất như tôi, cũng chỉ có cô ấy không thèm để ý mà tin tưởng tôi, bởi vậy không thể phụ lòng.”

“Anh…” Vậy mà anh ta nhớ kĩ lời nói trong điện thoại không thiếu một chữ: “Thế này là sao đây? Dùng việc công trả thù riêng à?”

“Anh nghĩ sao thì tùy.” Khang Kiều thản nhiên quay người, nhướng mày nhìn về phía Miêu Tiêu: “Đi thôi, nói tạm biệt với bọn họ đi.”

Miêu Tiêu mấp máy môi, cuối cùng vẫn cảm thấy không cần thiết làm đến mức này, bèn khách sáo gật gật đầu: “Ngại quá, tôi đi trước.”

“…” Khang Kiều rất khó chịu, vô cùng vô cùng khó chịu!

Vì sao không nói “Tạm biệt”? Rõ ràng lúc trước nói với anh không hề có chút chướng ngại tâm lý nào mà!

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện