Hoa Hồng Trắng

Chương 19


trước sau

1582689764384.png1582689764384.png

“Sao có thể, tôi là kẻ đồi bại tới mức người mình không thích thì đẩy cho người khác xử lý sao?” Anh bật thốt ra.

“Hả? Có ý gì3 đây?” Mỗi một chữ anh nói cô đều hiểu, nhưng ghép vào nhau thì cô lại không hiểu ý nghĩa cho lắm.

“… Tôi… Tôi nói là… Tôi là4m sao có thể giới thiệu đối tượng cho loại người đi xem mắt còn không gội đầu như cô chứ!” Nguy hiểm thật! Suýt nữa lỡ miệng khiến ch8o bi kịch lặp lại rồi! May mắn anh nhanh trí, kịp thời nói lái đi!

“Tôi có gội mà…” Cô đưa tay nắm đuôi tóc đưa đến mũi mình 7hít hà: “Không tin anh ngửi thử đi, rất thơm!”

Anh vô thức lùi về phía sau, tránh khỏi cô, tiếp tục trợn mắt nói lời bịa đặt:2 “Có phải dầu gội đầu nhà cô bị quá hạn rồi không?”

“Không thể nào, nhà tôi căn bản không có dầu gội đầu, tôi gội đầu trong tiệm cắt tóc, còn phải chịu đựng thầy Tony làm phiền nửa giờ.”

“Nhà cô không có dầu gội đầu!” Khang Kiều không thể tưởng tượng được kêu gào.

“Tôi nghèo mà.” Cô nói đầy lí lẽ, dù sao trước đây cô đã làm thẻ hội viên của tiệm cắt tóc, còn rất nhiều tiền mà không dùng hết, ít nhất đủ để cô gội đầu một năm, không cần phải lãng phí thêm tiền mua dầu gội đầu xa xỉ nữa.

“Cũng nghèo đến mức đó rồi cô còn không đi kiếm tiền, chạy đi xem mắt làm cái gì?”

“Không phải anh bảo tôi đi xem mắt sao?”

“Tôi…” Trong lòng cảm thấy hơi buồn bực, thật lâu sau anh mới tiếp tục quát: “Tôi bảo cô đi thì cô đi luôn à? Khi tôi bảo cô đừng đến thì sao cô không nghe lời như vậy?”

“Tôi nghe mà.” Khuôn mặt cô tràn đầy sự chân thành: “Không phải đã một tuần tôi không đến làm phiền anh sao?”

“Là hơn một tuần, mười một ngày, làm tròn là nửa tháng rồi!”

“…” Làm tròn là như vậy sao?

“Thậm chí cô còn xóa wechat của tôi!”

“Bác sĩ Khang, anh hiểu lầm rồi, không phải gần đây tôi xóa wechat mà xóa từ lâu rồi, anh cứ đăng quảng cáo những cuốn sách kia trong danh sách bạn bè suốt, tôi cảm thấy phiền lại không tiện kéo anh vào danh sách đen, liền dứt khoát xóa rồi.”

Lý luận đơn giản này khiến Khang Kiều nghe mà than thở: “Cô ngại không muốn kéo tôi vào danh sách đen nhưng lại rất thoải mái hủy kết bạn với tôi sao?”

“Ừm… vậy nếu như anh đồng ý để tôi cho vào danh sách đen thì chúng ta thêm lại…”

“Không phải vấn đề thêm hay không thêm wechat!” Suýt nữa bị cô kéo đi chệch hướng rồi!

“Vậy là vấn đề gì?” Cô thành kính xin chỉ bảo.

“Là…” Anh nghẹn lời, đến cùng bọn họ đang thảo luận vấn đề gì vậy?

“Tôi hiểu rồi!” Không chờ anh suy nghĩ, Miêu Tiêu tự mình hiểu thấu: “Nhất định anh cảm thấy mới chỉ có mười một ngày thôi, còn chưa đủ để tỏ rõ quyết tâm của tôi.”

“…”

“Yên tâm, trải qua mười một ngày này, tôi phát hiện từ bỏ anh cũng không khó như mình nghĩ, sẽ không làm phiền anh nữa, tôi thề!”

“Ai bảo cô từ bỏ? Mình là bệnh nhân mà lại muốn từ bỏ bác sĩ, cô đây là muốn chết đó cô biết không!” Anh dạy bảo cô một cách đầy chính nghĩa.

“Không… không phải anh nói tôi đừng đến làm phiền anh à…” Vì sao người này thay đổi liên tục như vậy chứ?

“Tôi chỉ muốn cô hiểu rõ, tôi là bác sĩ tâm lý, không phải bác sĩ ngoại khoa, tôi sẽ không làm chuyện kiểu như mổ xẻ vết thương tìm kiếm ổ bệnh, so với trưng cầu ý kiến thì tôi am hiểu việc lắng nghe hơn. Nếu như cô có lời gì muốn nói, vậy thì đến tìm tôi, bất kì lúc nào tôi cũng sẽ nghe cô nói.”

“Thật sao?” Đôi mắt của cô lập tức tỏa sáng lấp lánh.

Khang Kiều hơi sửng sốt, tránh ánh mắt cô, khẽ “ừ” một tiếng.

Nhưng rất nhanh Miêu Tiêu tìm được lý trí trở lại, chờ sau khi sắc thái ở trong mắt cô biến mất, thay vào đó là nỗi hoài nghi: “Bác sĩ Khang, có phải anh lại ra sách mới không?”

Anh cảm thấy không hiểu lắm: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

“Luôn cảm thấy tiếp theo anh sẽ nói chúng ta thêm wechat trước đi, sau đó lại gửi đường dẫn mua sách cho tôi, dùng câu từ hoa mỹ nói đọc sách nhiều có trợ giúp rất lớn đối với bệnh tình của tôi, thật ra chỉ là muốn tôi đánh giá năm sao cho anh… Không phải tôi không sẵn lòng ủng hộ anh, thật không dám giấu giếm, Ant Credit Pay của tôi đã hết hạn mức rồi…”

“Hình như cô hiểu lầm gì tôi có phải không?” Khang Kiều cắt ngang lời cô nói.

“Ồ…” Đây là hiểu lầm sao? Căn bản đây là chuyện anh làm ra

“Sẽ không làm chuyện như vậy nữa…” Chỉ dựa vào một điểm này, quả thật anh cần xem lại mình một chút: “Trước đó đúng là hơi quá đáng, thật xin lỗi!”

“Anh… nói xin lỗi với tôi sao?” Hình như gặp quỷ rồi!

So với cô, Khang Kiều lại rất điềm nhiên như không có chuyện gì: “Làm sai đương nhiên phải xin lỗi.”

“Nói thì nói như vậy, nhưng…” Nhưng không ngờ anh ta còn có thể cảm thấy mình đã làm sai?

“Tôi nghe nói, đêm đó cô không mặc kệ Phan Duyệt.” Anh dừng một chút, không chớp mắt nhìn cô, hỏi: “Vì sao không nói với tôi?”

Miêu Tiêu dẩu môi, lầu bầu nói: “Cảm thấy cho dù nói với anh cũng chỉ đổi lại sự giễu cợt… Nhất định anh sẽ cảm thấy tôi đang ngụy biện…”

Anh yên lặng đưa mắt nhìn về phía cô một lát, đột nhiên hỏi: “Muốn nghe kể chuyện không?”

“Bây giờ sao?” Bên ngoài đều đã loạn lắm rồi, vậy mà anh ta còn có thời gian thoải mái nhàn nhã kể chuyện sao? Nếu cô đoán không sai, anh ta chắc là được Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình gọi đến giúp đỡ, bình thường có chuyên gia tâm lý đến trấn an cảm xúc người bị thương sẽ rất hiệu quả trong việc duy trì trật tự.

Khang Kiều cũng không để ý đến vẻ kinh ngạc của cô, tự mình nói: “Rất lâu trước kia, trong một tòa lâu đài có một con quái vật, thôn dân bên cạnh đều sợ nó. Quái vật thích con gái của thương nhân, muốn cưới nàng, thương nhân không nỡ nhưng vì sợ mà không dám từ chối. Thế là ông ta nghĩ ra một biện pháp, ông ta yêu cầu quái vật nhổ răng, chặt móng vuốt, nói rằng nếu nó làm vậy thì con gái của ông sẽ không cảm thấy sợ hãi nữa, quái vật bèn đồng ý không chút do dự.” Nói xong, anh nhìn về phía Miêu Tiêu: “Cô đoán sau đó sẽ thế nào?”

“Ừm… Thật ra quái vật là hoàng tử, sau khi tìm thấy tình yêu thì cởi bỏ được lời nguyền, lại biến trở lại thành hoàng tử đẹp trai, từ đó, hoàng tử và cô gái sống hạnh phúc vui vẻ trong lâu đài phải không?” Cô dò hỏi.

“Không, đã mất đi răng nhọn và móng vuốt, quái vật dễ dàng bị thương nhân giết chết.”

“… Không phải là truyện cổ tích sao?” Truyện này nghe thế nào cũng giống “Người đẹp và quái vật”, tại sao lại có kết cục quỷ dị như vậy chứ?

“Thế giới này vốn không có truyện cổ tích, một khi cô từ bỏ ưu điểm của mình, vậy thì sẽ không còn gì nữa.”

“…”

“Đúng vậy, quả thật tôi thường xuyên châm chọc cô, cảm thấy không thoải mái đúng không? Muốn được tôn trọng ư? Vậy thì dựa vào chính mình đi. Tôi không phải cha mẹ cô, cũng không phải nhà từ thiện, tôi rất keo kiệt, cô biết mà, nhất định sẽ không bố thí bất kỳ cái gì cho cô.”

“…”

“Thế nhưng, đối với chuyện đêm đó cô không hề từ bỏ, tôi sẽ không châm biếm, ngược lại, tôi rất kính nể.”

Kính nể sao? Cái từ lâu ngày không gặp này khiến Miêu Tiêu giật mình.

Kỳ thật cô cũng không xa lạ gì với tình cảm này, trong nghề này có rất nhiều người gọi cô là “Chuyên gia Miêu” giống như Chung Khải của Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình, mặc dù trong đó có không ít người lớn tuổi hơn cô, kinh nghiệm nhiều hơn cô, nhưng lúc trước cô không cảm thấy có vấn đề gì, cô nhận vì kỹ thuật của mình gánh nổi hai chữ “chuyên gia” này.

Từng có người nói, cô giống như sao mai lúc tảng sáng, tuy ánh sáng yếu ớt nhưng có thể khiến người khác tin tưởng bình minh sắp đến.

Nhưng bắt đầu từ bao giờ, cô biến thành sao hôm, tỏa ra ánh sáng vô vọng khi mặt trời sắp lặn về phía chân núi.

Nghĩ đến đây, cô ung dung cất lời: “Cảm ơn…”

Khang Kiều sửng sốt một lúc: “Cảm ơn cái gì?”

Chuyện muốn cảm ơn rất nhiều, cảm ơn anh ta khiến cô nghĩ lại cô đã từng thỏa mãn nỗi niềm mong mỏi của rất nhiều người. Cảm ơn anh ta khiến cô tin tưởng cô có năng lực để tỏa sáng, cũng cảm ơn anh ta ý thức được một khi sao hôm chịu đựng đêm tối dài dằng dặc sẽ lột xác trở thành sao mai trong mắt mọi người, đương nhiên, chuyện cần nhất để cảm ơn vẫn là…

“Đã rất lâu rồi không có ai có lại tình cảm này với tôi.” Cô ngẩng đầu lên, nở một nụ cười rạng rỡ.

Cười rồi kìa?

Dường như Khang Kiều không dám tin vào mắt mình, giật mình nhìn cô một lúc lâu mới xác định là quả thật cô đang cười. Thì ra khi cô cười rộ lên sẽ có lúm đồng tiền, lúm đồng tiền nho nhỏ, hàng mi cong cong, nhìn cũng có chút đáng yêu.

Anh cảm thấy như có đôi tay vô hình nắm chặt lấy trái tim của mình, khiến cổ họng anh căng lên, hít thở khó khăn.

May mà cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra khiến anh hoàn hồn, cũng không biểu hiện ra một chút thất thố nào.

Người đẩy cửa vào chính là Chung Khải và chủ nhiệm Thẩm của Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình.

Đối với hành vi không gõ cửa mà tự tiện xông vào của chủ nhiệm Thẩm, Chung Khải cũng rất bất đắc dĩ. Anh ta đưa hòm thuốc trong tay cho Khang Kiều, thuận tiện giải thích giúp lãnh đạo nhà mình một câu: “Nghe nói Miêu Tiêu đang ở đây, ông ấy quá kích động.”

Khang Kiều vô thức “ừ” một tiếng, đang muốn vươn tay lấy hộp thuốc, bỗng nhiên ý thức được - tại sao chủ nhiệm Thẩm lại kích động như vậy? Không phải cho rằng chuyện ông ta nhờ mình đến bệnh viện hỗ trợ thuyết phục Miêu Tiêu thành công rồi chứ? Nếu như Miêu Tiêu cũng nghĩ như vậy, thế chẳng phải tất cả những gì anh làm vừa rồi đều trở thành dụ cô vào tròng sao?

Nghĩ đến chuyện này, anh vội vàng mở miệng: “Chủ nhiệm Thẩm…”

Đáng tiếc, vẫn chậm một bước.

“Miêu Tiêu!” Chủ nhiệm Thẩm đang đắm chìm trong sự kích động căn bản không nghe thấy tiếng gọi của anh, phi thẳng đến bên ghế sofa, nắm chặt tay Miêu Tiêu: “Cô có thể đồng ý hỗ trợ thật sự quá tốt rồi!”

“… Đồng ý cái gì?” Miêu Tiêu thật thà nhìn ông.

“Hả?” Phản ứng này khiến chủ nhiệm Thẩm sững sờ, rồi thoáng bình tĩnh lại: “Chuyện vị nhân viên cứu hỏa hi sinh vì nhiệm vụ kia, chẳng lẽ Khang Kiều chưa nói với cô sao?”

“…” Cô im lặng ngước mắt lên, không chớp mắt nhìn về phía Khang Kiều, trong ánh mắt có nét hoang mang, nhưng nhiều hơn là tức giận.

“…” Anh cúi đầu che trán, nghiêm túc nghĩ xem thời đại này mưu sát mệnh quan triều đình có bị tội chết không?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện