Hoa Hồng Trắng

Chương 16


trước sau

Advertisement
1582689717954.png1582689717954.png

Về mặt này, anh cần long trọng cảm tạ cô gái tên Miêu Tiêu đã dạy cho mình đạo lý này. Đồng thời cũng thu lại những lời mình đã từng nói lúc tu3ổi trẻ ngông cuồng, sao cô lại có thể là loại chó không biết phân biệt tốt xấu kia được cơ chứ? Rõ ràng cô phải là sói, là đám sói trong câu c4huyện “Sói đến rồi” mới đúng!

Mà anh thì giống hệt đứa bé trong câu chuyện đó, điểm khác biệt duy nhất chính là cậu ta gọi sói thì sói8 đến, còn anh gọi sói xong thì sói đi thật.

Hôm đó, lúc anh đuổi theo Miêu Tiêu ra ngoài đã không thấy cô đâu nữa rồi, ngay cả tốc độ 7cũng nhanh y hệt sói.

Dĩ nhiên anh cũng từng thử gửi tin nhắn wechat cho cô, nhưng chỉ nhận được dòng chữ – [Nhỏ Bé Mà Vĩ Đại đã mở ch2ế độ kiểm duyệt bạn bè, bạn không phải là bạn bè của anh ấy (cô ấy). Hãy gửi yêu cầu kết bạn trước, sau khi được đối phương chấp nhận có thể tiếp tục trò chuyện.]

Cô lại dám xóa số anh!

Dạo này cô cũng không còn đến phòng khám nữa, cứ như là bốc hơi mất vậy.

Nếu như sự biến mất này có thể xảy ra sớm hơn, chắc chắn anh sẽ không e dè mà chúc mừng một bữa. Nhưng hiện giờ, vào lúc anh đang muốn nói lời xin lỗi cô, thế mà hết lần này đến lần khác cô đều biến mất, đang cố ý khiến cho lương tâm anh bứt rứt đây mà.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia hiển nhiên không hiểu được sự bứt rứt của anh, thậm chí không hề hứng thú với đề tài này.

“Nói nhiều như vậy…” Giọng nói uể oải truyền đến từ trong di động: “Rốt cuộc cậu có đến bệnh viện hay không?”

“Cậu chắc chắn chứ?” Người kia hừ lạnh một tiếng: “Vậy tôi sẽ nói với chủ nhiệm Thẩm, nếu lần sau lại có người đến Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình tố cáo cậu, cân nhắc đến việc dư luận về cậu không được tốt, hành xử không chuẩn mực, tiền án chồng chất, chúng tôi sẽ trực tiếp cho thu hồi và hủy bỏ chứng chỉ hành nghề bác sĩ để xử lý.”

“Ấy ấy…” Khang Kiều rất chi là vô dụng đáp: “Chung Khải, Chung đại ca, chúng ta có thể từ từ nói chuyện được không? Sao nhất định phải là tôi? Không phải chỗ các cậu có đội ngũ tâm lý đấy sao? Hỏa hoạn thôi mà, không thể nào không đủ người được, đúng chứ?”

“Chỉnh lại một chút, là vụ hỏa hoạn lớn, chú ý dùng từ, cho dù chỉ là một đám cháy bình thường thì cũng không được dùng từ ‘thôi mà’ để hình dung. Cậu có từng nghĩ đến cảm nhận của người gặp nạn không?”

“Đúng đúng đúng, tôi sai rồi, xin lỗi, lần sau nhất định sẽ chú ý!”

Chung Khải ở đầu dây bên kia vẫn khá hài lòng với thái độ của anh, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn: “Không đến mức thiếu người, gọi cậu đến là bởi vì cậu có quen biết với Miêu Tiêu, đúng chứ?”

“Sao cậu cứ không chịu hiểu thế! Đừng hỏi tôi có tới bệnh viện hay không, mấy câu thế này mà nói nhiều có khi tôi lại thật sự vào viện luôn đấy!”

“Được rồi…” Người kia rất biết lắng nghe, đổi cách hỏi khác: “Vậy cậu có đến giúp đỡ được không?”

“Tôi đang không được khỏe, không giúp nổi.”

“Để tôi nhắc nhở cậu một câu.” Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới truyền đến giọng nói trầm thấp: “Cẩn thận nói gì được nấy.”

Lời cảnh báo này quả thật rất có tác dụng, Khang Kiều lập tức đổi giọng: “Tôi muốn kiếm tiền, thật nhiều tiền, nhiều đến mức đếm không hết, không rảnh.”

“Miêu Tiêu?” Khang Kiều không khỏi sững người.

“Ừ. Lão Thẩm nghe được từ chỗ huấn luyện viên Triệu rằng cậu tìm đến Miêu Tiêu nhờ giúp đỡ phục hồi xác chết của Phan Duyệt.”

Khang Kiều hơi nhăn mày: “Thế thì sao?”

“Mức độ vết bỏng của nhân viên cứu hỏa đã hi sinh trong nhiệm vụ này quả thật rất nghiêm trọng, theo tôi được biết, hiện giờ những người phục hồi kiểu này trong nước mà tôi biết chỉ có hai ba người. Miêu Tiêu là một trong số đó, mấy người khác hiện giờ đều không có mặt trong nước, cho nên lão Thẩm muốn nhờ cậu mời cô ấy đến.”

“Mấy người tự đi mà tìm cô ta không phải là được rồi à, liên quan gì đến tôi?”

“Nếu chúng tôi có thể dễ dàng mời được cô ấy đến, vậy thì đúng là không liên quan đến cậu thật.”

“Tôi nói này…” Đây là thái độ nhờ vả người khác sao? Khang Kiều nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chẳng lẽ tôi không có giá trị nào khác sao?”

“Nếu như cậu đồng ý đến giúp đỡ về phương diện tâm lý, vậy thì có giá trị, bằng không, không đáng một đồng.”

“… Không tới! Tôi đã quyết định quãng đời còn lại của mình sẽ không đáng một đồng!”

“Vậy, cậu có thể giải quyết chuyện Miêu Tiêu trước không?”

“Không thể!” Anh quyết đoán từ chối.

“Nếu lần sau lại có người đến Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình tố cáo cậu, cân nhắc đến việc dư luận về cậu không tốt, hành xử không chuẩn mực, tiền án chất chồng, chúng tôi sẽ trực tiếp cho thu hồi và hủy bỏ chứng chỉ hành nghề bác sĩ…”

“Chung đại ca!” Khang Kiều cắn chặt răng cắt ngang lời, cố đè nén cơn giận xuống, nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Không phải tôi không muốn giúp các người, mà hiện giờ tôi và cô ta cũng không thân quen, căn bản không có phương thức liên lạc của cô ta.”

“Thế sao lúc trước cậu lại tìm được cô ấy?” Có thể thấy rõ Chung Khải không tin tưởng anh cho lắm.

“Chính cô ta tự tới tìm.” Lúc nói ra những lời này ngay chính anh còn chẳng tin. Mấy hôm nay anh vẫn luôn nghĩ, liệu có khi nào trên thế giới này vốn dĩ không có cái người tên Miêu Tiêu này tồn tại, tất cả đều do chính anh tự tưởng tượng ra không.

Xét về mặt nào đó, cú điện thoại này cũng coi như đã cứu vớt anh, ít nhất thì anh có thể chắc chắn rằng mình không bị mắc chứng hoang tưởng.

Nhưng, lỡ như ngay cả cú điện thoại này cũng là do anh tưởng tượng ra thì sao?

Vào lúc Khang Kiều đang chìm trong suy nghĩ không ngừng lặp đi lặp lại, đầu dây bên kia cũng chìm trong im lặng.

Một lúc lâu sau, giọng nói của Chung Khải mới tiếp tục vang lên: “Vậy nếu như cô ấy lại tự mình đến một lần nữa, cậu có cách thuyết phục cô ấy không?”

“Trước hết cậu cứ thử để cô ta tự mình đến chỗ tôi đi đã.” Không đánh chết cô thì anh sẽ không mang họ Khang nữa, dám xóa wechat của anh à!

“Đến bệnh viện đi.”

“Cậu có thấy phiền không thế, tôi vừa mới nói là mình không rảnh xong…”

“Cô ấy ở bệnh viện.”

Khang Kiều nhíu mày, đồng thời cũng thu lại ý tứ đùa giỡn, trong giọng nói có pha lẫn chút khẩn trương: “Cô ta đến bệnh viện làm gì?”

“Hình như lúc cửa hàng cháy cô ấy cũng có mặt ở đó…”

Không đợi Chung Khải nói xong, Khang Kiều bỗng bật dậy khỏi ghế, hét to với đầu dây bên kia: “Má nó, cậu bị thần kinh à! Chuyện quan trọng như vậy sao bây giờ mới nói!”

“Điều này rất quan trọng sao?”

Câu này khiến Khang Kiều muốn đập cho người kia một trận, chỉ nghĩ thôi thì chưa đủ, anh còn muốn biến nó thành hành động.

Anh vơ lấy áo khoác trên ghế tựa, nhanh chân đi ra khỏi phòng làm việc, thời gian gấp gáp, anh không có thời gian để so đo với Chung Khải, cần gấp lúc này là hỏi rõ ràng tình hình: “Hiện giờ cô ấy thế nào? Bị thương nặng lắm không?”

“Không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da mà thôi.”

“Chú ý dùng từ! Cho dù chỉ là bị thương ngoài da thì cũng không thích hợp dùng từ ‘mà thôi’ để hình dung, cậu có từng nghĩ đến cảm nhận của cô ấy không?”

“…”

“Cô ấy cũng bị thương cơ mà! Thể chất và tâm lý đều cần được chữa trị kịp thời! Dựa vào cái gì mà còn phải giải quyết hậu quả cho các người?”

“Cậu thực sự không thân quen với cô ấy sao?”

“Đây không phải vấn đề có thân quen hay không! Đối với cô ấy mà nói tôi chỉ là một người xa lạ bị kéo vào danh sách đen, nhưng tôi vẫn cần phải nói! Biết vì sao tôi cứ mãi không chịu đến giúp không? Chính là bởi các người ngoài miệng thì nói có vẻ đạo mạo, thế nhưng lại chỉ cần đối phó bề ngoài là được, chỉ cần những người còn sống sau sự cố kia không có việc gì là được. Thế còn nhân viên hỗ trợ thì sao? Nhất là những nhân viên hỗ trợ ở phía sau như cô ấy, các anh có quan tâm đến trạng thái tâm lý của họ không? Xong việc rồi thì có từng thử vào xem bao giờ không?”

Ở đây có tiếng vỗ tay.

Bộp bộp bộp.

Tiếng vỗ tay cực kỳ rõ ràng phát ra từ chỗ hai cô y tá ở sau bàn tiếp đón, hai cô đang ra sức vỗ tay với dáng vẻ cực kỳ bội phục.

Tiếng vỗ tay thu hút ánh mắt của Khang Kiều, anh hơi dừng bước, khẽ run lên, không để ý đến phản ứng của Chung Khải ở đầu dây bên kia mà cúp luôn điện thoại. Anh quét mắt về hướng này, nhìn chằm chằm hai người bằng ánh mắt hơi ngại ngùng nhưng không hề mất đi uy nghiêm.

Tiếng vỗ tay của các cô rất nhanh đã biến mất dưới ánh nhìn chằm chằm này, cảm giác ngại ngùng của Khang Kiều cũng dần dần nguôi ngoai. Anh hài lòng thu hồi ánh mắt, bước ra khỏi phòng khám.

Hai cô y tá nghệt mặt nhìn nhau…

“Xem ra bác sĩ Khang thật sự sắp chết rồi.” Một người trong đó nói.

Người còn lại cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, người sắp chết lời nói cũng thiện lương mà.”

“Haizz…”

Tiếng thở dài nặng nề đồng thời bật ra từ miệng hai người, dù sao họ cũng từng làm việc cùng nhau, trơ mắt nhìn một người còn trẻ như thế chết đi cũng khó lòng tránh khỏi đau buồn.

Nhưng dù sao tạm thời không chính mắt nhìn thấy, thời gian đau thương cũng sẽ không quá lâu.

Một người trong đó bỗng lấy lại tinh thần: “Không đúng, ‘cô ấy’ mà bác sĩ Khang vừa mới nói là chỉ người nào?”

“Còn nói là chặn wechat? Chẳng lẽ là Miêu Tiêu?”

“Chắc chắn là Miêu Tiêu rồi! Thế thì mới phù hợp với tính cách không thấy lợi thì không làm của anh ta chứ! Căm giận bất bình như vậy vì Miêu Tiêu nhưng suy cho cùng cũng chỉ là vì anh ta cả thôi.”

“Đúng vậy, hết thuốc chữa rồi, chi bằng anh ta chết luôn đi cho rồi.”

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện