Hoa Hồng Đỏ Và Súng

Sống Lại


trước sau

“Bảo bối, đừng tức giận.”

Kỷ Y Bắc kéo lấy tay của cô, lại bị Hạ Nam Chi hất ra, cô gái nhỏ mặt đỏ xem ra là thật sự bị làm cho tức giận rồi.

Kỷ Y Bắc làm gì biết dỗ con gái, trước kia nói chuyện yêu đương ở trường đại học trái lại còn không có trách nhiệm gì, có lúc cô gái tức giận mấy ngày liền anh cũng không có phản ứng, cũng chia tay luôn, anh chính là trước giờ chưa từng dỗ dành ai.

Nhưng mà Hạ Nam Chi không giống.

Kỷ Y Bắc ngồi ở trên sô pha, đưa tay lay tay của cô, lại bị cô gái nhỏ bực bội gỡ ra. Anh dứt khoát một tay ôm chặt cô vào trong lòng.

“Anh buông ra!”

Cô vùng vẫy, Kỷ Y Bắc bị chạm đến vết thương ở trên vai liền ‘hít’ một tiếng, động tác của cô gái nhỏ lập tức dừng lại, trừng mắt nhìn vết thương trên người anh.

Cuối cùng cô cũng vươn bàn tay nhỏ bé ra sờ nhẹ một cái: “Đau không?”

Kỷ Y Bắc học theo cô nói: “Em hôn một cái sẽ không đau nữa.”

“Không hôn.” Cô bẹp miệng, từ trong ngực anh đi ra rồi đến gần lưng anh, nhìn vết thương do súng bắn ở bên trên: “Nếu như chếch xuống bên dưới một chút nữa thì hai chúng ta đã có vết thương tình nhân do súng bắn rồi.”

Kỷ Y Bắc bị cô đùa liền cười, nâng mặt của cô lên hôn một cái: “Trên lưng của em đã sắp nhìn không ra rồi.”

“Phải không.”

Cô không chú ý.

Da của Hạ Nam Chi tốt, sẽ không lưu lại sẹo, vết thương do súng bắn ở trên lưng đã nhìn không ra dấu vết gì rồi, chỉ có nhìn nghiêng qua mới có thể lờ mờ nhìn thấy bóng vết sẹo.

“Tiếp theo anh muốn làm gì?”

Anh kéo ngăn kéo dưới bàn trà ra, từ trong đó lấy ra một cái camera ẩn hình: “Bắt nội gián.”

Anh lén lút đặt cái camera này ở trên hành lang ngoài phòng họp, ngắm chuẩn góc chết của máy theo dõi, mà lần hành động này quả nhiên đã bị Lương Thanh biết trước rồi, cho nên nếu không có gì bất ngờ thì cái camera này nhất định đã quay được kẻ nội gián kia.

Vốn dĩ anh đã tính toán xong rồi, lần hành động này chủ yếu là bắt được nội gián và toàn bộ thành viên an toàn trở về là được.

Chỉ là Lương Thanh còn tàn nhẫn và táo bạo hơn so với tưởng tượng của anh. Nếu không phải anh giữ cho bản thân một con đường khác, yêu cầu trợ giúp của Chu Đông Hâm thì chỉ sợ rằng hiện tại trên người anh chính là từng lỗ vết thương do súng bắn rồi.

Lúc nãy Dư Hiểu Dao ở trong bệnh viện gọi đến, Thư Khắc đã phẫu thuật thành công.

Coi như hữu kinh vô hiểm*.

*hữu kinh vô hiểm: Chỉ kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm.

Hạ Nam Chi đứng thẳng dậy: “Vậy hiện tại anh không tra sao?”

“Không vội.” Kỷ Y Bắc niết mặt của cô: “Trước tiên phải dỗ em vui vẻ đã.”

“Biết em sẽ không vui rồi mà anh còn giấu em.”

“Anh còn tưởng rằng ngày mai em mới về cơ. Nói cho em lại sợ em lo lắng, nào biết được Dư Hiểu Dao đi bệnh viện lại trực tiếp chạm mặt với em. Không phải cô ấy nói cho anh xong anh liền gửi tin nhắn cho em rồi sao.”

Hạ Nam Chi nhớ đến lúc ở bên bờ biển, nửa người dưới của cô ngâm ở trong nước biển, lúc đó cô quả thật có một loại ý nghĩ cứ thế mà đi vào trong biển.

Ngay lúc đó liền nhìn thấy một dòng tin nhắn, cho dù là một dãy số xa lạ nhưng vừa nhìn liền biết là Kỷ Y Bắc gửi đến.

“Nha đầu, đừng khóc nữa, anh nói rồi anh không chết được.”

Đột nhiên Kỷ Y Bắc nhận ra vài phần không thích hợp: “Sao em lại ở trong bệnh viện, không khỏe ở đâu à?”

Hạ Nam Chi không muốn vào lúc này lại để anh lo lắng, liền thuận miệng nói: “Không có gì, đưa một người bạn đi mà thôi.”

Tiếp theo cô lại cọ xát ở trên vai anh, có hơi bất mãn: “Chuyện anh còn sống bây giờ có mấy người biết rồi?”

“Ngoài năm người cùng anh chấp hành nhiệm vụ ra, thì còn các anh em trên thuyền cứu hộ, và em biết.”

Hạ Nam Chi chờ anh, càng thêm bất mãn: “Nhiều người biết như vậy anh còn giấu em!”

“Giấu em là sợ em lo lắng, nói cho bọn họ là vì để phối hợp.”

Cỗ thi thể kia vẫn là Tôn Kiểm tốn hơn nửa ngày mới làm ra được mô hình người có độ mô phỏng cao, dù sao cứu lên cũng đã bị ngâm nước đến biến dạng rồi, cho nên dù bộ dạng có mấy phần không giống thì ngược lại cũng không sao cả.

Mà anh em trên thuyền cứu hộ chính là bạn bè cũ mà Tôn Kiểm tin tưởng nhiều năm.

Phí nhiều sức như vậy, chỉ vì tìm ra nội gián, đồng thời công kích Lương Thanh một đòn cuối cùng.

Chỉ có Kỷ Y Bắc chết rồi thì Lương Thanh mới có thể thả lỏng cảnh giác, mà lão ta lại đa nghi, cho nên diễn kịch phải diễn tròn vai.

“Cỗ thi thể kia một chút cũng không giống anh, em vừa nhìn liền nhận ra, xấu chết đi được.” Hạ Nam Chi làm tổ ở trong ngực anh nói.

Kỷ Y Bắc cười: “Ngâm ở trong nước thời gian dài như vậy, cho dù thật sự là anh cũng sẽ xấu như thế.”

Hạ Nam Chi thản nhiên liếc anh một cái, nói: “Vậy anh đừng chết như vậy, quá xấu, em sẽ không thích đâu.”

“Chờ chút bảo bối, đứng lên một chút.” Kỷ Y Bắc ngồi dậy, đẩy tay Hạ Nam Chi xuống: “Anh gọi điện thoại cho Tôn Kiểm, bảo anh ấy đem mô hình thi thể kia thu lại.”

Thời gian lâu cũng sợ bị người khác phát hiện.

“Không cần đâu, cha mẹ anh đã mang về nhà rồi.”

Kỷ Y Bắc sửng sốt.

Cô còn nói: “Đoán chừng chú và dì cũng biết người kia không phải là anh rồi.”

“… Vậy anh gọi điện thoại cho bọn họ.”

Kỷ Y Bắc lấy ra một chiếc điện thoại còn chưa đăng ký ở trong túi, chiếc điện thoại kia vốn đã rơi ở trong biển rồi.

Đau lòng. (cái điện thoại)

Chuyện này anh cũng không nói trước một tiếng cho cha mẹ, hiện tại gọi điện thoại qua đột nhiên có chút hoảng hốt, anh liếc nhìn Hạ Nam Chi, đem điện thoại lấy ra lại thả trở lại.

“Bảo bối, em giúp anh gọi một cuộc điện thoại báo bình an nhé?”

“Để làm gì?”

“Cha mẹ anh không nỡ mắng em, anh tự gọi xác định là bị mắng đến máu chó đầy đầu.”

Hạ Nam Chi cười, gọi điện thoại cho Trần Khê, tút một tiếng liền được nhận, xem ra là đang chờ cuộc điện thoại này.

“Dì, là con. Anh trai không sao, bảo con gọi điện thoại báo bình an cho dì.”

Trần Khê hừ lạnh một tiếng, tinh thần khóc lóc đến ruột gan đứt đoạn ở trong sở cảnh sát lúc nãy thu lại vô cùng sạch sẽ, chỉ muốn cách chiếc điện thoại này đem thằng nhóc thối không đáng tin cậy này đánh cho một trận. (phát hiện ra hình như kỹ thuật diễn của nữ9 cũng là được mọi người xung quanh luyện nên:)))

“Nó ở bên cạnh con à, con đưa điện thoại cho nó đi, dì muốn nói chuyện với nó!”

Hạ Nam Chi nhìn Kỷ Y Bắc, người ở phía sau điên cuồng xua tay nháy mắt ra hiệu với cô, dáng vẻ chết cũng không nhận điện thoại.

Hạ Nam Chi di chuyển tầm mắt, bấm chức năng rảnh tay: “Ừm anh trai, vết thương của anh ấy cũng rất nặng, hiện tại không nhận nổi điện thoại, lần này là vì vụ án này nên mới làm như thế.”

Trên sô pha, Kỷ Y Bắc giơ ngón tay cái lên với cô.

Ngay sau đó, liền nghe thấy nữ sĩ Trần Khê ‘hừ’ một tiếng: “Nam Nam, con ở cùng với thằng nhóc thối này lâu nên học xấu của nó rồi, nếu như nó bị thương nặng thì bây giờ con còn có thể bình tĩnh hòa nhã gọi điện thoại cho dì sao?”

Hạ Nam Chi: “…”

Kỷ Y Bắc: “… Mẹ.”

Hạ Nam Chi đưa điện thoại cho anh, Kỷ Y Bắc bấm hủy chức năng rảnh tay, đi vào trong phòng nghe điện thoại.

“Ôi, mẹ, con… Con biết rồi con biết rồi, chuyện này là con suy nghĩ không chu đáo, còn không phải là vì vụ án sao… Phải phải phải, mẹ nói đúng, con chính là không hiểu chuyện, lần sau không thế nữa… Không, Nam Nam cũng vừa mới biết, vừa dỗ dành xong đấy… Ai ya mẹ à, con bây giờ không phải là đang dỗ mẹ sao…”

Hạ Nam Chi nghe giọng nói đứt quãng của anh, khóe miệng nhếch lên cười.

Lại qua một lúc sau, dáng vẻ cà lơ phất phơ của Kỷ Y Bắc mới thu hồi lại, đứng cũng thẳng lên rất nhiều. Hạ Nam Chi không cần nghe nội dung cũng biết đầu dây điện thoại bên kia đã đổi người rồi, hiện tại là Kỷ Triết nói chuyện cùng anh.

Kỷ Triết: “Người không sao chứ?”

“Không sao, trên vai trúng một phát súng, một mình con đã xử lý xong rồi, không sâu chỉ bị thương da thịt một chút thôi.”

“Tiếp theo dự định làm thế nào?”

Kỷ Y Bắc đem kế hoạch của mình nói cho ông ấy, lại có chút hổ thẹn hỏi: “Hôm nay đã dọa đến cha và mẹ rồi hả?”

Kỷ Triết sờ mũi, trầm mặc một lúc: “Không sao, nếu mà con nhắc trước với bọn ta nói không chừng còn bị người khác nhìn ra được manh mối.”

Đây chính là mặt trời ló dạng từ phía tây.*

*Mô tả những việc không thể làm được, người ta thường dùng câu này để diễn đạt những điều bất ngờ, bất thường.

Vừa rồi Kỷ Y Bắc không dám gọi điện thoại về nhà chính là sợ cha anh mắng, từ nhỏ anh không sợ người nào, cha anh tính là người đầu tiên, không nghĩ đến ông ấy lại thấu tình đạt lý như vậy.

“Vậy cái đó, cha, nếu chuyện này thuận lợi thì dự đoán ba ngày sau có thể kết thúc rồi, cha với mẹ đừng lo lắng.”

“Được.”

Hiếm thấy Kỷ Triết ấp a ấp úng mơ hồ gì đó: “Y Bắc, những năm này ta đối với con rất nghiêm khắc phải không?”

Đối với hai cha con mà nói, câu nói này có lẽ là tình thương từ cha của người bình thường mà từ trước đến giờ Kỷ Y Bắc không cảm nhận được, nhất thời có chút xấu hổ, không biết nên làm sao tìm từ.

“… Vẫn, vẫn được, dù sao con cũng không nghe lời của cha lắm.”

“Hôm nay ta đi sở cảnh sát thăm con, lúc nhìn ảnh của con liền nghĩ…” Nói đến đây, Kỷ Triết hơi giấu đầu hở đuôi mà ho nhẹ một cái: “… Cha rất tự hào vì con.”

Kỷ Y Bắc sửng sốt một chút, khóe môi nhếch lên, cúi đầu nhìn mũi chân, bắt đầu lâng lâng: “Không phải sao, con trai tốt như con cũng ít lắm đấy.”

Kỷ Triết hừ một tiếng, nhanh chóng trở về thân phận người cha nghiêm khắc mà mắng.

“Xú tiểu tử nhanh chóng đem cái đồ chơi hỏng ở trong nhà kia xử lý đi cho ta!!” Kỷ Triết nhìn mô hình thi thể có chín phần giống kia ở trong nhà, thật sự rất buồn bực.

Nếu không phải sợ để ở đó không an toàn thì ông cũng sẽ không yêu cầu mang về nhà.

Kỷ Y Bắc cười lớn, gật đầu tại chỗ: “Được, chuyện này vừa kết thúc con liền sống lại tại chỗ cho cha xem.”

—–

Đêm khuya sâu đến đáy liền bắt đầu nổi lên bọt trắng, sắc trời ở xa giống như bong bóng cá.

Ban ngày Hạ Nam Chi lo lắng hãi hùng thực ra sớm đã mệt rồi, vừa leo lên giường liền ngủ luôn, Kỷ Y Bắc ngồi ở đầu giường bên cạnh, bật một ngọn đèn sáng lờ mờ.

Anh đeo tai nghe, trên màn hình xuất hiện hình ảnh chụp trộm ngày hôm đó.

Đúng như dự đoán, khi sáu người của tố chuyên án tiến vào phòng họp không lâu liền có một cảnh sát sợ trước sợ sau từ chỗ khác qua đây, nấp ở cạnh góc cửa.

Kỷ Y Bắc ấn phím tạm dừng, phóng to hình ảnh.

Nhận ra mặt cảnh sát này là cảnh sát thực tập mới vào đội không lâu.

Kỷ Y Bắc lấy điện thoại chụp ảnh lại rồi gửi cho Dư Hiểu Dao, việc tiếp theo đến tận bước cuối cùng anh cũng không thể ra mặt nữa.

Xử lý xong chuyện này Kỷ Y Bắc tắt đèn, chân tay nhẹ nhàng chui vào trong chăn, Hạ Nam Chi vừa mới ngủ say liền giống như bạch tuộc ôm lấy anh.

Kỷ Y Bắc hôn trán cô một cái.

Ngủ.

Buổi tối hôm nay Hạ Nam Chi ngủ đặc biệt ngon, có lẽ là liên quan đến ngày hôm trước vì cô lo lắng quá nên gần như không ngủ được, lúc cô vừa tỉnh dậy, bên cạnh đã không có ai, bên anh ngủ ngay cả độ ấm cũng không có.

Cô theo bản năng mà kinh sợ, dùng sức từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy kim đồng hồ chỉ mười giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Nam Chi vò tóc, dùng ngón tay vuốt tóc, giẫm lên dép rồi đi tìm Kỷ Y Bắc.

Kỷ Y Bắc đang đeo tai nghe nhìn chằm chằm vào màn hình rồi chỉ huy từ xa, có lúc lại nhắc nhở mấy câu.

Sở cảnh sát lúc này.

Dư Hiểu Dao ngồi đối diện với hình cảnh thực tập, tên là Lí Trăn Trăn, đầu năm mới thi vào đây, xem hồ sơ nhìn không ra khác thường gì, thuộc loại đi đến đâu cũng không bị chú ý đến.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)

“Lí Trăn Trăn, cô với Lương Thanh là quan hệ gì?”

“À, tiền bối Lương Thanh, ông ấy là thần tượng của tôi.”

“Vậy tôi đổi một cách hỏi khác.” Dư Hiểu Dao bắt chéo chân, vẻ mặt lạnh lùng: “Vậy cô có biết người này không.”

Cô ấy đem chân dung của Lương Thanh được chuyên gia vẽ ra dựa theo mô tả bằng miệng đẩy đến trước mặt cô ta, mặt toàn là vết sẹo.

Lí Trăn Trăn nhìn thoáng qua liền rùng mình một cái: “… Biết mà, đây không phải là tội phạm truy nã trong sở đang truy bắt sao.”

Bên tai truyền đến giọng nói của Kỷ Y Bắc: “Nói với cô ta một chút về tình huống thực tại của Lương Thanh đi, dọa cô ta nhả ra là được.”

Trước đây Phó cục nói: điểm yếu của một người nào có dễ dàng bị mọi người tra ra được như thế đích thực không sai, mỗi người đều có điểm yếu, bao gồm cả Lương Thanh.

Chỉ là nhược điểm của lão ta không phải nhìn thấy sờ thấy được, nhược điểm ở tính cách của lão ta.

Lão ta là người rất biết kiểm soát ham muốn, sẽ không hài lòng bởi việc thành lập quan hệ hợp tác bình thường, so sánh như thế lão ta càng nghiêng về thành lập mối quan hệ hoàn toàn kiểu ta cao ngươi thấp hơn.

Mà điều này tất nhiên sẽ dẫn tới tâm lý phản nghịch của đối phương, cho dù nhất thời không khống chế được, lúc có khả năng thoát khỏi Lương Thanh thì rất có thể gặp phải phản bội đạo nghĩa không được chùn bước.

Đây là nhược điểm của lão ta.

Dư Hiểu Dao: “Đối với vụ án này có lẽ một thực tập sinh như cô cũng không nắm dữ được thông tin nhiều lắm. Tôi nói với cô về lệnh truy nã tội phạm này nhé, mười bốn năm trước lão ta lập ra một trang web chuyên cung cấp cho bọn giết người khoe khoang tác phẩm của bọn chúng, mà lão ta lại ở trong đó tìm kiếm được một nhóm sát thủ chuyên nghiệp trời sinh không cần đào tạo, nhưng cái trang web này rất nhanh bị đội trưởng Hạ Anh Lâm lúc đó phát hiện ra.”

“Vì thế lão ta phái sát thủ giết chết Hạ Anh Lâm, hài cốt mới được phát hiện trước đó không lâu, lão ta lại chuẩn bị phóng hỏa giết vợ và con gái của Hạ Anh Lâm. Về sau nữa, đội ngũ sát thủ của lão ta dần dần thuần thục, lão ta đóng cái trang web kia rồi bắt đầu kinh doanh một trang web giết người, vừa kiếm tiền lại vừa giết người.”

Nói đến đây, cô ấy giương mắt quan sát phản ứng của Lí Trăn Trăn đang ngồi ở trên ghế như ngồi trên đống lửa, đến cùng thì vẫn cũng là người trẻ tuổi không có kinh nghiệm xã hội thôi.

“Lão ta bao giờ cũng cho người khác một chút lợi ích trước rồi mới mượn cớ này để nắm chắc nhược điểm, điều khiển cô, để cô thay lão ta bán mạng, thay lão ta phạm tội. Sau khi lão ta thanh toán tiền thuốc men cho con gái của Phó cục liền đưa con gái của ông ấy đi bệnh viện bên Mỹ để khống chế, mà Phó cục vừa có ý nghĩ phản bội lão ta liền bị một phát súng bắn vào đầu chết luôn.”

“Lão ta đã cho cô những lợi ích gì thế?”

Đôi môi cô gái run rẩy, không khống chế được chấn động trong lòng mình.

Đầu óc toàn là câu nói ‘Phó cục vừa có ý nghĩ phản bội lão ta liền bị một phát súng bắn vào đầu chết luôn’.

Cô ta cũng sẽ bị bắn chết sao?

“… Không có… Đội phó Dư, tôi thật sự không quen biết lão ta, cô phải tin tưởng tôi!”

Dư Hiểu Dao đánh gãy lời nói của cô ta, nghiêng người đến gần.

“Người này kỹ thuật máy tính rất cao, thiết lập mật mã không ai trong sở cảnh sát có thể phá giải được, còn có đội kỹ thuật bắn tỉa chuyên nghiệp, có năng lực phản trinh sát.”

Dư Hiểu Dao trầm giọng, có chút hài hước: “Cô nói, người này có giống với thần tượng ban nãy cô nói không, Lương Thanh ấy?”

Truyện convert hay : Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện