Hoa Hồng Đỏ Và Súng

Vương Bát Đản


trước sau

Advertisement
“Trước tiên em cùng anh đi bệnh viện làm kiểm tra đã!”

Xuống máy bay, Thân Viễn không khỏi phân trần mà đem Hạ Nam Chi kéo vào trong xe, quả là bị cô làm cho tức điên rồi.

Đột nhiên trước mắt tối sầm ngã ở trên đất, còn bắt đầu chảy máu mũi, nghĩ thế nào cũng thấy khủng bố, còn kiên trì nhất định phải đi máy bay trở về, chính là không muốn sống nữa! Trên đường trở về, Thân Viễn sợ ở trên cao ảnh hưởng đến bệnh của cô.

Hạ Nam Chi run cầm cập, hỗn loạn gọi điện thoại nhiều lần, trước sau đều không có ai nhận.

Cô ngây ngốc, gần như không biết bản thân đã như thế nào được đưa đến bệnh viện.

Thân Viễn chạy trước chạy sau, lôi kéo người điên mất hồn mất vía này, còn phải thường xuyên chú ý đề phòng bị người khác chụp trộm, thật không dễ dàng mới bận bịu xong.

“Không có chuyện gì, là đột nhiên cảm xúc chấn động quá lớn nên dẫn đến thôi.” Bác sĩ nhìn cô gái đeo khẩu trang ngồi trên ghế: “Nhớ rõ điều tiết tâm tình, trong lòng uất ức lâu dài sẽ bị chứng bệnh uất ức.”

Thân Viễn thở phào nhẹ nhõm, ban nãy đột nhiên xảy ra tình trạng như vậy thiếu chút nữa anh ta cho rằng Hạ Nam Chi bị mắc bệnh nan y nào đó. (người đại diện thật là có tâm:))

“Em đấy, trước tiên về nhà ngủ một giấc đi.”

Hạ Nam Chi chậm chạp ngẩng đầu: “Đưa em đi sở cảnh sát đi, anh Viễn.”

Cô kiên trì, trên mặt không có cảm xúc, thậm trí nhìn không ra trên mặt người này ban nãy vừa là máu vừa là nước mắt.

Thân Viễn không lay chuyển được cô, chỉ có thể bực bội mà khoát tay: “Được được được, đưa em đi!”

Trời tối rồi, mặt trăng cũng lên rồi, một tầng hào quang mờ nhạt, xa cách lạnh lẽo, chiếu vào đáy lòng lạnh cả người.

“Tránh ra tránh ra! Lập tức chuẩn bị túi máu để tiến hành truyền máu!!”

Một chiếc xe cứu thương hò hét mà đến, cáng cứu thương từ trong xe xình xịch di chuyển xuống dưới, trên người của người được kéo xuống máu thịt lẫn lộn, hơi thở yếu ớt, cả người ướt đẫm như là vừa mới kéo từ trong biển lên.

Không phân rõ là nước hay là máu.

Bước chân Hạ Nam Chi dừng lại, ánh mắt di chuyển theo cáng cứu thương.

Người nằm chính là Thư Khắc.

Ngay sau đó là Dư Hiểu Dao toàn thân cũng ướt đẫm, chân đi cà nhắc từ trên xe xuống, trên cánh tay quấn băng vải, có lẽ là ở trên xe đã băng bó lại một lần nữa, chỉ có chỗ đó là khô.

Hạ Nam Chi cảm thấy bản thân đi không nổi nữa, cảm giác của buổi chiều lại đè lên vai cô.

“Dư Hiểu Dao.” Giong nói cô khàn khàn, còn chưa hỏi được cái gì thì vành mắt đã đỏ trước rồi: “Đội trưởng của mọi người đâu?”

Dư Hiểu Dao tốn rất nhiều sức mới khống chế khóc nức nở, gần như cứng đờ mà nói: “Anh ấy, còn chưa cứu lên… Xe của chúng tôi rơi vào trong biển rồi.”

Trong nháy mắt.

Âm thanh gì Hạ Nam Chi cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, giống như đầu bị trúng một gậy lớn, trong đầu một mảnh trắng xóa, không biết nói cũng không biết động đậy.

Dư Hiểu Dao thân mình còn chưa lo xong, cũng không kịp an ủi cô, cô ấy lấy một tư thế kỳ quái không tự nhiên mà kéo theo cái chân bị thương chạy đến phòng cấp cứu.

Rơi vào trong biển.

Còn chưa được cứu lên.

Vết thương đạn bắn.

Máu tươi.

Đèn tắt rồi*.

*Đèn tắt rồi: Cái chết của con người giống như ngọn đèn tắt.

Vẫn là câu nói kia: Kỷ Y Bắc, anh đi đâu em đi đó.

Không chết được, yên tâm.

Cũng không được phép bị thương.

Này có chút khó khăn.

Đột nhiên Hạ Nam Chi ngồi xuống ôm lấy đầu gối, chỉ cảm thấy máu khuấy động chảy ngược, gió lạnh thổi vào, mạnh mẽ mổ xẻ ra một đường rách trong trái tim cô, chích máu chảy ra.

Mặt trăng hôm nay đặc biệt vắng lặng, gió đêm hôm nay đặc biệt lạnh thấu xương, thổi đến hai má cô đều đau, trên mặt đất lưu lại vết xe cứu thương vừa nãy, chính là vết máu.

Ma xui quỷ khiến Hạ Nam Chi vươn tay sờ vết máu trên mặt đất kia, nó sớm đã bị gió thổi khô ở trên nền xi măng rồi.

Thân Viễn đứng ở bên cạnh, nhìn Hạ Nam Chi mờ mịt trong bóng đêm, giống như con sói nhỏ cô độc gào thét trong đêm tối.

Đột nhiên anh ta cảm thấy, nếu như Kỷ Y Bắc thật sự xảy ra chuyện, có lẽ Hạ Nam Chi cũng sống không nổi nữa.

Cô chống đỡ không nổi.

Đèn cô tắt rồi, cả thế giới lại một lần nữa rơi vào một vùng đen tối.

Một tay Thân Viễn giữ chặt tài xế từ trên xe cứu thương xuống: “Những cảnh sát vừa nãy đến kia là cứu lên từ chỗ nào vậy?”

“Chính là dưới biển, là đoạn đường cụt của cây cầu cạn phía trước.”

Hạ Nam Chi ngẩng đầu, đầu choáng váng, được Thân Viễn một tay tóm lấy nhét vào trong xe: “Đi, anh đưa em qua đấy tìm!”

Bờ biển gió lớn, xen lẫn cát mịn, xung quanh một vùng sáng sủa, có mấy con thuyền cứu hộ lớn tiếng hét tên Kỷ Y Bắc.

Tiếng vọng ở trong không khí và sương mù vang lại, nhưng lại không có hồi âm. Sóng biển lướt qua chân, ngấm ướt giày dưới chân Hạ Nam Chi, cái lạnh từ dưới lòng bàn chân theo xương sống chạy lên trên.

Nước mắt Hạ Nam Chi nhẹ theo chiều gió, bị gió biển thổi vào trong nháy mắt thấm ướt cả khuôn mặt.

Cô không phát ra tiếng khóc, từng bước từng bước đi về phía biển, cho đến khi nước qua đến đùi mới dừng lại, cô nhìn mặt biển như cái hố đen.

Từng đợt sóng thủy triều đập lên người cô.

“Tìm được rồi!!” Âm thanh chuyền ra từ trong loa của chiếc thuyền cứu hộ ở xa.

Vớt lên một khối thi thể lạnh ngắt, các khớp ngón tay đã cứng nhắc, cầm chặt một khẩu súng lục.

Trong lòng Hạ Nam Chi run lên một cái, từ màn hình điện thoại ngẩng đầu lên, ánh sáng của điện thoại chiếu sáng nước mắt lóng lánh trên mặt cô.

Thân Viễn từ xa nhìn thấy liền thầm nói ‘không ổn’, đi nhanh đến nắm chặt cánh tay của cô, sợ cô sẽ mất khống chế.

Sau đó cô không có mất khống chế, ngược lại rất bình tình, ánh mắt nhìn chằm chằm lên cỗ thi thể kia.

“Vương bát đản.”

“Em, em không sao chứ?” Thân Viễn bị cô dọa đến hốt hoảng, vẻ mặt đó của cô giống như một giây tiếp theo đã chuẩn bị xong để tự tử rồi.

Hạ Nam Chi quay đầu, ngoan cố không nhìn phương hướng kia nữa.

Giọng nói cô rất nhẹ: “Đi rồi.”

—–

Mười một giờ tối.

Trong sở cảnh sát người đến người đi, nhưng lại không có bất kỳ tiếng ồn ào nào, rất yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, bầu trời ở xa một vùng đục ngầu, không rõ đen tối.

Kỷ Triết và Trần Khê vội vàng chạy đến, Hạ Nam Chi đỡ hai người đi vào sở cảnh sát. Nhìn Kỷ Triết, một người đàn ông cả một đời chính trực bất khuất như vậy, trong nháy mắt cũng bị tin dữ như thế đè đến mức lưng cũng bị cong xuống, càng không cần nói là Trần Khê, khóc đến nỗi sắp phải cõng đi rồi.

Điều thống khổ nhất trên thế giới này chính là người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Kỷ Triết cúi đầu đi vào sở cảnh sát, người xung quanh không một ai không gật đầu kính nể: “Cục trưởng Kỷ.”

Ông ấy có thể cảm giác được, trước kia lúc người khác cung kính gọi ông ấy là cục trưởng Kỷ, là bởi vì thân phận của ông ấy, mà lần này ngoại trừ thận phận ra thì còn là vì con trai của ông.

Trước đây Kỷ Y Bắc nhuộm một đầu tóc màu vàng, cậy cha mình là cục trưởng nên đi khắp nơi nghịch phá làm chuyện xấu, giờ đây ông ấy lại vì người con trai này mà được tất cả mọi người kính phục.

Kỷ Triết gật đầu với mọi người một cái, sải bước lớn đi vào.

Mũ và cảnh phục của Kỷ Y Bắc được đặt ngăn nắp trên bàn, Kỷ Triết không nói gì mà nhìn thiếu niên trong bức ảnh.

Từ trước đến nay, yêu cầu của ông đối với Kỷ Y Bắc rất cao, nhưng thằng nhãi con này từ nhỏ đã thích gây chuyện, không phải
Advertisement
hôm nay đánh bóng đập trúng cô gái nhà hàng xóm làm người ta khóc, thì chính là ngày mai lái xe đạp ở trên đường đâm hỏng cái gì đó.

Lúc nào lòng của ông cũng lo lắng.

Sau đó có một hồi, con trai ông tự nhiên không phạm lỗi nữa, trong lòng Kỷ Triết cảm thấy kỳ lạ nên bắt đầu lặng lẽ để ý, kết quả phát hiện thằng khốn nạn này lại đem toàn bộ lỗi của bản thân đổ cho Hạ Nam Chi!

Kỷ Triết lại ngầm quan sát, chuẩn bị bắt anh tại trận rồi lại mắng anh một trận, kết quả từ đó về sau không biết vì sao anh lại không có đổ tội nữa, chuyện này cũng bỏ mặc như thế luôn, bây giờ Kỷ Triết nhớ lại đoán chừng tên tiểu tử kia cho rằng mình lúc nhỏ rất thông minh, chưa từng bị phát hiện.

Sau này học cấp ba, bởi vì nó cứu Hạ Nam Chi mà bị thương, mặc dù trên miệng Kỷ Triết là mắng, nhưng trong lòng lại là hài lòng.

Tự hào: Không hổ là con trai ta!

Lúc học xong cấp ba, tiểu tử này nói nó muốn làm cảnh sát, Kỷ Triết gần như là theo tiềm thức mà bác bỏ. Ông ở trên tiền tuyến vào sinh ra tử nhiều năm tất nhiên biết nguy hiểm của nghề nghiệp này, cho dù kiêu ngạo, nhưng không hy vọng nó đi mạo hiểm. Nhưng tên tiểu tử này sớm đã quen phá vỡ quy củ của ông rồi, lấy việc nghĩa không được chùn bước mà ghi danh trường cảnh sát.

Khi đó, so sánh với việc làm một cảnh sát với niềm vinh quang tự hào vốn có của sứ mệnh thì ông càng mong muốn Kỷ Y Bắc tùy ý đi làm một viên chức nhỏ ở đâu đó, không cầu đại phúc đại quý chỉ cầu bình an.

Nhưng hiện tại, lúc ông nhìn bức ảnh trước mắt, con trai của ông, cầm mũ mặc cảnh phục, khóe miệng nhếch lên, vẫn kiêu ngạo như lúc nhỏ, bỗng nhiên ông cảm thấy, trái lại cũng rất tốt.

Cả một đời người này, người có thể chân chính làm chuyện bản thân muốn làm rất ít, chân chính yêu thích phần nghề nghiệp cảnh sát này cũng không nhiều.

Chẳng qua rất khéo, Kỷ Y Bắc làm việc bản thân muốn làm, hơn nữa còn rất nhiệt tình.

Kỷ Triết nhìn bức ảnh, chào một cái theo tiêu chuẩn.

Vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình*.

*Đây là “Tứ vị cú” liên quan đến các nội dung như giá trị tinh thần của xã hội và dân chúng, ý nghĩa cuộc sống, truyền thừ học thống, lí tưởng chính trị. Có thể đem “Tứ vị cú” của Trương Tái dịch sang Hán ngữ hiện đại là: Vì xã hội kiến lập lại giá trị tinh thần, vì dân chúng xác lập ý nghĩa của sinh mệnh, vì tiền thánh kế thừa học thống đã bị gián đoạn, vì vạn thế khai thác cơ nghiệp thái bình.(Tác giả: Giáo sư hướng dẫn luận văn học vị Tiến sĩ, giáo sư Khoa Triết học Đại học Sư phạm Thiểm Tây).

Thằng bé làm được rồi.

Thi thể che vải trắng ở trên bàn.

Kỷ Triết tiến lên, vén một góc vải trắng lên, thân thể đã bị ngâm trướng ở trong nước, vô cùng dữ tợn.

Kỷ Triết nhíu mày nhìn một lúc, quay đầu nhìn Trần Khê và Hạ Nam Chi, tiến lên nói với cục trưởng: “Chúng tôi mang Y Bắc về.”

Cục trưởng vỗ vai ông ấy, hai người cũng coi như là quen biết đã lâu: “Được, xin nén bi thương.”

Kỷ Triết dùng sức lau mặt, hai cảnh sát đi qua người trước người sau nhấc cáng đi ra ngoài.

“Đi thôi.” Ông ấy đi qua dắt tay của Trần Khê đi ra ngoài, lại hỏi Hạ Nam Chi: “Nam Nam, con có về không?”

Hạ Nam Chi ngẩng đầu với vành mắt đỏ hoe, chỉ cảm thấy ngực bị chọc ra từng bọt máu chua xót: “Hai người về trước đi. Chú, con muốn đợi ở đây một lúc.”

“Được.”

Qua một lúc lâu, người ở đây dần dần đều đi rồi, mọi người dừng chân ở trước bức ảnh để lại một cành hoa trắng, dừng lại một chút rồi rời đi, không để lại bất kỳ âm thanh nào.

Một mình Hạ Nam Chi ngồi ở trên sàn nhà lạnh lẽo, lưng dựa vào tường rồi ôm lấy chân.

Cô nhìn Kỷ Y Bắc trong bức ảnh, nhìn rất lâu, rất lâu.

Sau khi từ ở bờ biển trở về cô không còn nói một lời nào cả, chỉ có lúc xem điện thoại một chút, không biết đang xem cái gì, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung team)

Trong tay cô có một cành hoa trắng, cầm trong lòng bàn tay, không đặt xuống.

Hoa ở chỗ đó nhiều lắm, đã đặt không được nữa rồi, chồng chất ở trên bộ cảnh phục đó của anh, chỉ lộ ra cảnh hàm ở bả vai, đó là mỗi giọt máu mỗi vết thương chồng chất lên.

Cô ngẩn ngơ nhìn một lúc, điện thoại rung lên.

Hạ Nam Chi nhặt lên xem, là một dãy số lạ: Nha đầu, sao em còn chưa về nhà?

Một dòng tin nhắn trước đó là gửi lúc ở bên bờ biển, lúc đó chính là lúc đội cứu hộ kêu lên ‘tìm thấy rồi’: Nha đầu, đừng khóc nữa, anh nói rồi anh không chết được.

Có lẽ Hạ Nam Chi có thể đoán được Kỷ Y Bắc muốn làm gì, nhưng vẫn tức giận, lại lo lắng bản thân lập tức về nhà sẽ bị người khác nhìn ra manh mối, vì thế một mình đợi ở đây đến tối như vậy.

Cô đứng dậy, vỗ quần áo, chuẩn bị về nhà.

Lúc đi vào cửa nhà toàn bộ đèn đều tối, có lẽ sợ bị người khác phát hiện.

Hạ Nam Chi đem chìa khóa ném sang một bên, đổi giày đóng cửa lại rồi mới bật đèn lên.

U tối bị đuổi ra ngoài, đèn sáng rồi. Hạ Nam Chi nhìn qua, đúng lúc Kỷ Y Bắc từ trong phòng đi ra, thân trên trần trụi, trên vai quấn băng, trên mặt có vết máu xước của vết thương.

Trước người anh sáng sủa, phòng ngủ ở sau lưng một mảnh đen kịt, che phủ cả người anh lộ ra mấy phần tang thương, nhưng cũng có mấy phần khí phách.

Kỷ Y Bắc cười rộ lên, tác động đến cơ thịt của vết thương trên mặt lại đau đến rụt lại, thấp giọng mắng một câu.

“Về rồi à.”

Hạ Nam Chi, trên mặt toàn là nước mắt đứng ở cửa.

P/S: Tự nhủ 7749 lần đây là truyện HE mọi người ạ:)))

Truyện convert hay : Vô Thượng Sát Thần
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện