Hoa Cam (Hoa Chanh)

Chương 16


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


edit: Khiija
Dạo gần đây thời tiết Nghiệp Lăng ấm lên, sáng sớm trời vẫn hơi se lạnh.

(còn chỗ tôi thì buốt giá.)
Xe taxi dừng ở cổng sân bay, Vưu Cận Vi và em trai cùng nhau xuống xe.
"Ở trường em cũng mặc phong phanh thế này sao?"
Vưu Cẩn Vi ngửa đầu nhìn em trai mình, một chàng trai 18 tuổi cơ thể mảnh khảnh cao gầy, chỉ mặc một chiếc áo khoác đen và sơ mi ở trong, cô nhìn mà cảm thấy lạnh thay.
Vưu Cận Ngu đưa tay ra: "Không lạnh."
Cô cầm lấy tay cậu, quả thật không lạnh, rất ấm.
Vưu Cận Ngu không buông tay cô ra, cậu trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của chị gái đút vào túi áo mình.

Họ rất ít thể hiện tình cảm thân mật, Vưu Cận Vi không giãy giụa, chỉ nói: "Ở trường tự chăm sóc mình thật tốt, có việc gì thì gọi cho chị gái."
Vưu Cận Ngu nhẹ giọng đáp lại.
Hai người dắt tay nhau đi một đường từ sảnh lớn đến cửa kiểm tra an ninh, Vưu Cận Vi lắc lắc tay cậu tiếp tục nói: "Vào trong đi, bên kia có người đến đón em không?"
Vưu Cận Ngu nói có, nhưng không buông tay.
Một lúc sau, cậu rũ mắt, thấp giọng nói: "Chị, Lục Gia Ngọc quá nguy hiểm."
Vưu Cận Vi ngẩn ra, sao cậu lại biết chuyện này?
Đang muốn giải thích gì đó, lại nghe cậu nói tiếp: "Nếu chị thích, em sẽ khiến anh ta không thể nguy hiểm nữa."
"Em đi đây."
Vưu Cận Ngu buông tay, một mình đi vào cửa kiểm tra an ninh.

Cô ngẩn người đứng im một lúc, bất giác nhận ra, mỗi lần rời Nghiệp Lăng cậu cũng chỉ nói đi mà không hề nói gặp lại (tái kiến).
- -
Hôm nay Vưu Cẩn Vi rất mừng vì không còn ồn ào nữa.
Cả buổi sáng nhốt mình trong phòng làm việc, đến trưa thì ăn cơm cùng tiểu Mê, buổi chiều cô làm việc của mình còn tiểu Mê thì ngoan ngoãn tự chơi, hai người tựa như ngày đầu tiên kia, việc ai người đấy ngốc cho hết ngày.
4 giờ chiều, Di động của Vưu Cẩn Vi rung lên.
Là tin nhắn của đàn anh:
[Đ: Tới đây được mấy năm, anh vẫn chưa nghiêm túc đi dạo chợ đêm lần nào.]
[Đ: Không biết hôm nay anh có thể vinh hạnh được em dẫn đường đi dạo hay không?]
Vưu Cẩn Vi nhìn qua phòng làm việc một lượt, trừ hoa mà cô tự mua thì khắp nơi trong nhà đều là hoa hồng.

Hoa hồng đỏ từ hôm đó còn chưa héo, những đóa hồng nhung lộng lẫy lấp lánh tia tím kiều diễm.
Nơi đây, đâu đâu cũng có dấu vết của Lục Gia Ngọc.

Rõ ràng anh chưa từng bước chân vào nhà số mười bốn.
Lát sau, cô trả lời tin nhắn: "Đương nhiên."
Vưu Cẩn Vi trả lời xong, cởi ra áo lao động bên ngoài, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Mê, tối nay chị có việc phải ra ngoài, em có thể ăn cơm một mình không?"
Tiểu Mê chớp chớp mắt, con ngươi trong suốt hệt như một chú nai con.
Vưu Cẩn Vi nói: "Chị có hẹn ăn tối với một người bạn."
Trước đây chưa từng thấy cô nhắc đến người bạn nào, sáng nay vừa gặp đàn anh một cái liền có bạn, đồ ngốc cũng biết người bạn đó là ai.
Tiểu Mê ngồi xổm trên ghế, mất mát hỏi: "Em không thể đi cùng sao? Lục Gia Ngọc hôm qua còn mắng em vì để lạc mất chị, anh ta hung dữ lắm đấy.."
Vưu Cẩn Vi ngẩn ra.

Đang yên đang lành sao lại mắng con? (>_+)
Cô nhấp nhấp môi, tiến đến xoa đầu cậu: "Đi thay áo ấm vào nào, đợi lát nữa chúng ta ra ngoài."
Tiểu Mê tự khen mình một phen, cậu nhanh chóng bay về nhà thay đồ, trước khi đi còn nhìn người đang ngủ trên ghế, cậu bĩu môi, không thèm gọi.
Đáng lắm, dám uy hiếp người ta.
Lát nữa tỉnh thì tự đi mà tìm.
- -
7 giờ tối, Lục Gia Ngọc tỉnh lại.
Trong sân đen như mực, không có động tĩnh của thằng nhóc quậy phá kia, im lặng bất thường.
Anh xoa xoa mi tâm, xốc lên chăn mò điện thoại trong túi quần, chiếc quần túi hộp rộng thùng thình bị nhăn lên để lộ mắt cá chân thon gầy khỏe mạnh, anh đá đá chiếc dép lê đeo lên đi vào phòng tắm.
Lúc ra ngoài lại quay về là một tên nhân mô cẩu dạng*.
*Nhân mô cẩu dạng: Mang hình dáng con người nhưng hành vi, phẩm chất thấp hèn như súc vật.:(( ( tiểu Mê nói anh bại hoại, quái gở)
Trong sân chỉ mở một chiếc đèn nhỏ, quang cảnh nhà cổ đã ảm đạm, u ám, cái đèn kia sáng lên lại càng trông quạnh quẽ hơn.
Lục Gia Ngọc ném khăn lông, mang cả cái đầu ướt sang gõ cửa nhà hàng xóm, gõ một lúc nhưng cũng không ai mở cửa, trong sân vậy mà cũng một mảng đen thui.
Chậc, dám bỏ mặc anh để ra ngoài.
Lục Gia Ngọc vừa mới lấy di động ra, vòng bạn bè trên Wechat liền hiện thông báo mới.
Tiểu Mê đăng bài mới, hơn nữa còn tag anh.
Mint: "Đi chơi chợ đêm."
Kèm theo đó là một tấm hình, cô gái đang cười nhìn về phía máy ảnh.
Khuôn mặt nhỏ thuần khiết, mắt hạnh cong lên thành một vầng trăng non, trong tay cô còn đang cầm một chuỗi dâu tây phủ đường.
Hôm nay cô mặc một chiếc croptop lụa mượt mà, vòng cổ thuần trắng mang lại cảm giác vừa thuần khiết lại sạch sẽ, nhưng bên dưới cô lại cố tình mặc một chiếc quần cạp ngắn khiến vòng eo tinh tế như ẩn như hiện sau lớp áo, thật mê người.
Lục Gia Ngọc đầu lưỡi chống má, không nhanh không chậm đánh giá bức ảnh, vừa định nhấn lưu thì bỗng thoáng thấy bên góc phải có một bàn tay, là bàn tay đàn ông thon dài sạch sẽ, cũng đang cầm một xâu dâu tây.
"?"
Lưu cái rắm.
[Lục:? ]
[Lục: Cố ý phải không? ]
[Lục: Địa chỉ.]
[Mint: Phắn.]
Nhắn tiếp thì không trả lời, gọi điện thoại lại dám tắt máy.
Lục Gia Ngọc cố nhịn không ném vỡ điện thoại, anh về nhà lấy chìa khóa xe, ngay cả áo khoác cũng chưa mặc liền lập tức đóng cổng ra ngoài.
Điện thoại của Vưu Cẩn Vi chỉ vang lên vài tiếng cô đã tiếp ngay.
"Lục Gia Ngọc?"
Thanh âm mềm mại ở đầu kia còn mang theo mấy phần hân hoan, lại còn tiếng thở dốc nho nhỏ, có vẻ ai kia giờ đang chơi rất vui đây.
Lục Gia Ngọc hỏi: "Ở đâu?"
Cô chần chờ một chút mới đáp: "Ở chợ đêm."
Lục Gia Ngọc lạnh giọng: "Tôi là người giám hộ hợp pháp của Mint, em chưa được sự đồng ý của tôi mà đã đưa người đi, tôi bây giờ phải đến đón người về, gửi địa chỉ đi."
Nói xong lập tức ngắt máy.
Lời này nói có sách mách có chứng, làm thế nào thì cô cũng không giám từ chối.
Hai phút sau, tiểu Mê gửi địa chỉ đến cho anh.
Kèm theo đó là lời khen: "Súc sinh."
Lục Gia Ngọc hừ cười, anh đây vui vẻ nhận cái mác này.
Không lâu sau, chiếc siêu xe đã nhanh chóng chạy xuyên qua con phố chợ đêm, điện thoại vang lên từng hồi những tin nhắn mời gọi xã giao, anh coi như không thấy.
- -
Đêm đến, tuy nhiệt độ xuống thấp nhưng gần tết nguyên tiêu nên chợ đêm càng thêm náo nhiệt.

Vưu Cẩn Vi cùng tiểu Mê ngồi trước cổng một chiếc sạp xem đàn anh chơi bắn súng.

Trong tay hai người đều đang cầm đồ ăn, chẳng có mấy hứng thú với trò chơi trước mặt, một người chẳng bao giờ chơi loại này, người kia thì thấy nó quá đơn giản.
Đàn anh sau khi nã mười phát đạn liền quay đầu cười với họ.
"Đàn em, em...khụ, em với em trai em có thích phần thưởng nào không?"
Vưu Cẩn Vi nhìn tiểu Mê, trong ánh mắt thoái thác viết ba chữ: Em chọn đi.

Tiểu Mê tùy tiện chỉ vào con gấu bông lớn nhất trong sạp, con gấu đó sẽ là phần thưởng nếu có thể bắn liền một lúc bốn mươi phát đạn hợp lệ, một khẩu súng có 20 viên đạn vậy một lúc dùng hai khẩu phải thành công 100%.

Không Được Trượt.
Đàn anh vô cùng nhiệt tình, hăng hái mười phần bắt đầu giơ súng lên.

Anh ta đã hạ quyết tâm phải giành lấy phần thưởng lớn nhất.
"Vưu Vưu, em muốn ăn cái của chị."
"Cẩn thận nóng nhé."
Bên kia tiếng súng vang như mưa, bên này hai người lại là cảnh tượng tháng năm tĩnh lặng, chị một miếng em một miếng vui vẻ ăn quà vặt.

Cho đến khi một bóng đen phủ xuống trước người họ, mũi giày bóng loáng dừng lại chạm vào mũi giày cô, kích thước tương phản giữa hai mũi giày như thể thế lực tà ác đang chèn ép những con chiên nhỏ bé bất lực.
Vưu Cẩn Vi theo bản năng ngước lên, ngay lập tức đối diện với ánh mắt đang buông xuống của người đàn ông.
Có lẽ vì chiếc áo bông xù bên ngoài nên nên nhìn cô bây giờ có chút ngốc, đặc biệt là trong miệng còn đang phồng lên ngậm một viên dango*.
**Dango (Nhục đoàn tử): Một loại bánh trôi truyền thống của Nhật bản, được ăn vào các dịp lễ, theo truyền thống thì mỗi dịp lễ sẽ ăn một lại dango riêng biệt với những ý nghĩa khác nhau.

Hình minh họa ở cuối bài.
Lục Gia Ngọc cười nhạt: "Cô gái này, đúng là không tim không phổi."
Vưu Cẩn Vi sửng sốt, chậm rì rì nhai viên bánh trong miệng rồi cúi xuống nhìn chiếc cốc nhỏ trong tay mình, chỉ còn hai viên, cô thăm dò đưa ra cho anh: "Anh muốn ăn không?"
Quà vặt nho nhỏ này có vẻ không giống với khẩu vị hàng ngày của anh...càng đừng nói đến ánh mắt tràn đầy ghét bỏ kia...
Lục Gia Ngọc nhìn thấu được tâm tư của cô, chờ lúc ai đó trộm vui vẻ thả lỏng chuẩn bị rút tay về anh liền nhanh tay cướp lấy cốc nhựa, thấy được bộ dáng ngốc nghếch của cô khi bị đoạt liền cong môi, ngồi xổm xuống cạnh cô.
"Lạnh thế, hương vị thế nào?"
Lục Gia Ngọc cau mày, không thèm tìm cái tăm khác, anh càng muốn dùng cái của cô.
Vưu Cẩn Vi muốn nói lại thôi, không trả lời anh.
Tiểu Mê lườm trắng mắt, nhỏ giọng nói với Vưu Cẩn Vi: "Em đi mua cái khác cho chị, chị muốn ăn gì?"
Vưu Cẩn Vi quả thực còn hơi đói, nghĩ nghĩ cô nói: "Chị muốn ăn cá viên chiên*."
**Nữ chính nói là ăn các loại viên chiên nhưng dài quá nên mình rút ngắn thành xiên bẩn nha =))).
Đàn anh còn đang ở đây, cô không thể mặc kệ mà ném người ta một mình để đi cùng cậu, còn nữa...!Cô nhìn sang Lục Gia Ngọc, không thể lường trước được người này sẽ làm ra truyện gì tiếp theo đây.
"Vưu Cẩn Vi."
Lục Gia Ngọc như thể biết cô đang nhìn anh, không nóng không lạnh gọi tên cô.
Vưu Cẩn Vi: "Hửm?"
Lục Gia Ngọc bày ra bộ dáng sắp tính sổ với cô: "Sáng nay em trai em chỉ tay vào mũi tôi mà mắng, là em sai cậu ta làm đúng không?"
Vưu Cẩn Vi giật mình: "Hai người gặp nhau sao?"
Lục Gia Ngọc qua loa nuốt xuống cái viên gạo nếp kia, thuận miệng đáp lại: "Sáng nay sang tìm em, cậu ta mở cửa, ừm, nhìn hai người khá giống nhau đấy.


Tính tình không giống.

Tên nhãi này còn khá ngạo mạn."
"Sáng nay...mấy giờ?"
Buổi sáng của người bình thường và của anh hoàn toàn là hai khái niệm không giao nhau.
Lục Gia Ngọc: "Hai, ba giờ? Quên rồi."
"..."
Vưu Cẩn Vi nghĩ thầm, người bình thường đều sẽ chửi anh thôi.

Đang muốn nói chuyện, bỗng nghe được một tiếng kêu:
"Đàn em, chỉ còn mười phát cuối cùng!"
Cô ngước nhìn phía bên đó.
Lục Gia Ngọc nghe xong ngay lập tức đứng lên.
Người này ăn mặc phong phanh tùy ý, chỉ mặc một chiếc áo len thấp cổ để lộ ra vùng da trắng trẻo cùng hai đường xương đòn tinh xảo, vừa thanh tao vừa quyến rũ, nhìn thế nào cũng không thấy anh hợp với khu chợ đêm này.
Đàn anh hơi giật mình, nhìn về phía Vưu Cẩn Vi, hỏi: "Hai người quen nhau sao?"
Vưu Cẩn Vi nhanh chóng đứng lên, giải thích: "Là anh của tiểu Mê sang đón cậu bé.

Cái kia...Đây là đàn anh đại học của tôi, anh ấy đang giúp tiểu Mê lấy con gấu bông."
Giữa đàn ông với nhau, trong một thời khắc nào đó, đôi khi có được sự ăn ý đến kỳ lạ.
Ví dụ như bây giờ, hai người vừa liếc mắt một cái liền biết được suy nghĩ của đối phương.
Lục Gia Ngọc liếc từ người đàn ông kia đến cái sạp trò chơi không thể nào ấu trĩ hơn được nữa trước mặt, hỏi: "Chơi gì đây, bắn bóng à?"
Đàn anh ôn hòa giới thiệu quy tắc, hơi dừng lại, nói: "Tôi còn mười phát nữa."
Lục Gia Ngọc hơi nhướng mày, khoanh tay trước ngực dịch sang bên cạnh, anh bày ra một vẻ cực kỳ phong độ (lỗi thời) nói: "Nhường anh trước."
Nhưng dù đã nhường, cảm giác tồn tại của Lục Gia Ngọc vẫn cực kỳ mạnh.
Tầm mắt anh không nhanh không chậm lướt qua động tác của người kia, khi thấy điều gì đó, trong mũi anh phát ra một tiếng hừ, móc mỉa hỏi: "Tên đàn anh này của em học ngành gì thế?"
Vưu Cẩn Vi: "Y học lâm sàng."
Lục Gia Ngọc nghe vậy híp híp mắt.
Thì ra là bác sĩ trong ảnh hôm qua, lúc đó hai người còn nói chuyện đến vui vẻ.
Một lát sau anh bỗng thay đổi thư thế, quay sang đối diện với Vưu Cẩn Vi, cánh tay dài duỗi ra, đặt mu bàn tay lên trán cô xem xét độ ấm, lại thuận tay búng một cái, hừ cười: "Vừa khỏi ốm là chạy lung tung ngay."
Vưu Cẩn Vi nhẹ "A" một tiếng.
Cảm giác lành lạnh đáp xuống trán cô, lòng bàn tay khô ráo nhẹ nhàng cọ qua để lại một cảm giác kỳ quái.
Bỗng, "Phanh" một tiếng.
Bắn trượt rồi.
Đàn anh buông súng, có hơi tiếc nuối: "Còn mấy viên đạn cuối cùng, hơi đáng tiếc nhỉ."
Lục Gia Ngọc xoay người, bước nhanh qua anh ta, tùy ý cầm lên một cây súng đánh giá, súng chò trơi còn chia ra mấy loại nhưng hầu như là mô phỏng theo hai mẫu là súng trường M16* và súng trường bán tự động K-56*, anh nâng nâng ước lượng cân nặng của chúng, hỏi ông chủ: "Chỗ này có tổng cộng bao nhiêu súng?"
Ông chủ sửng sốt: "Hôm nay có 12."
Lục Gia Ngọc cười: "Đến lúc tính sổ rồi."
*Súng trường M16: một loại súng thông dụng dùn trong quân đội Hoa Kỳ.

*Súng trường K- 56: một loại súng dùng trong quân đội Trung hoa, được cải tiến từ AK 47.

Mình sẽ không để hình của hai loại súng này vào bài viết vì có hơi lạc đề nhỉ, tư liệu của hai loại súng này đều có trong trang web của báo quân đội nhân dân Việt Nam.
Nói xong, anh nâng cây súng đầu tiên lên, vô cùng thành thạo nghiêng đầu, một tay nâng súng chuẩn xác ngắm bắn, tay kia bóp cò.

Chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng vang nổ tung của những quả bóng trên tường, Lục Gia Ngọc đã bắn xong băng đạn đầu tiên, anh bắt đầu đổi cây súng thứ hai, ông chủ đứng một bên luống cuống thay bóng giúp anh.
Mọi người bị động tĩnh trong sạp hấp dẫn, dần dần vây lại xem.
Người đàn ông chẳng chút để ý tùy tiện thay súng, mọi động tác trên tay đều trơn tru liền mạch.


Cuối cùng vẫn còn hai khẩu súng chưa bắn nhưng trên tường đã rỗng tuếch, dưới mặt đất lại tràn ngập xác bóng bay như vừa đốt pháo.
Ông chủ lau mồ hôi hột, định thổi thêm bóng.
Lục Gia Ngọc ném khẩu súng, nghiêng đầu nhìn người đang dùng tay bịt kín tai - Vưu Cẩn Vi, lười biếng nói: "Không chơi nữa, thằng nhóc kia muốn cái nào?"
Vưu Cẩn Vi chớp chớp mắt, chỉ vào con gấu bông lớn nhất.
Lục Gia Ngọc đi tính tiền, ngoài con gấu đó ra thì không lấy gì nữa.

Ông chủ mừng không khép được miệng, anh vừa trả cho ông ta gấp đôi giá tiền.
"Đàn anh, anh còn muốn chơi gì nữa không?"
Lục Gia Ngọc nhìn anh ta nhướng mày, trên tay anh còn ôm chiến lợi phẩm.
Đàn anh không bị thái độ của ai kia chọc giận, ôn hòa nói với Lục Gia Ngọc: "Đàn em vừa nãy nói muốn uống đồ ngọt, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi."
Vưu Cẩn Vi bị kẹp giữa hai người đàn ông nên không muốn nói chuyện.

Cô đang nghĩ cá viên của mình sao lâu vậy còn chưa về.
Mới vừa nghĩ, tiểu Mê không biết chui ra từ chỗ nào đưa cho cô một túi giấy nóng hầm hập đầy viên chiên.

Đưa xong lại đi đến bên người đàn anh nói gì đó, hai người thế nhưng lại đi mất.
Vậy là chỉ còn cô cùng Lục Gia Ngọc đứng đây...
Hơi thở nhẹ nhàng đạm mạc của anh hòa cung gió đông, đứng ở giữa chợ đêm náo nhiệt ngổn ngang đủ loại hương vị trộn lẫn này lại tựa như một bông tuyết mát lạnh thanh khiết.
"...Cảm ơn anh."
Vưu Cẩn Vi hơi xiết túi giấy trong tay.
Lục Gia Ngọc đứng im, hơi hơi cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt hẹp dài trong bóng đêm như thanh kiếm thú tội, trong con ngươi còn mang chút tìm tòi nghiên cứu.
Lúc lâu sau, anh hỏi: "Cảm ơn cái gì?"
"Tìm thấy em?"
"Tặng hoa cho em?"
Vưu Cẩn Vi cắn nhẹ môi, cùng anh đối diện.
Nhẹ giọng nói: "Đều có."
Lục Gia Ngọc yên lặng nhìn cô vài giây liền đứng thẳng lên, tản mạn cười: "Em đấy, vừa nói câu cảm ơn xong ngay lập tức muốn đánh rớt tôi? Ít nhất cũng phải có chút thành ý, người đưa kẻ đẩy thì mọi chuyện mới có tiến triển chứ."
"Anh muốn gì?"
Cô hỏi.
Lục Gia Ngọc chính là đang chờ những lời này, không nhanh không chậm nói: "Tôi ấy mà, đặc biệt rộng lượng, hơn nữa chưa từng làm ai phải khó xử bao giờ, cho em hai lựa chọn."
"Đầu tiên, nói tôi biết nhũ danh của em."
Nói xong, anh liền thấy cô quay mặt đi ra vẻ cự tuyệt.
Lục Gia Ngọc cong môi, cả khuôn mặt đều nhiễm ý cười, giọng điệu vẫn ngả ngớn: "Thứ hai lại càng đơn giản."
Nói anh vươn tay ra.

Bàn tay trắng trẻo, năm đốt ngón tay giơ đến trước mặt cô.

Lòng bàn tay lật ngửa lộ ra những đường chỉ tay phức tạp nhưng kéo dài*.
"Vưu tiểu thư, nắm tay nào?"
*Người ta nói chỉ tay dài đại phú đại quý.
- --
Dango: Ở Việt Nam cũng có một loại bánh gọi là bánh hòn, có dáng vẻ tương tự món này nhưng được phủ thêm dừa nạo.


Cá viên chiên - Xiên bẩn: tinh túy ẩm thực đường phố, khi đến với Hà Nội yêu dấu bạn có thể không nếm được bát phở Thìn 90K nhưng nhất định phải đến với những con phố gần các trường đại học để thưởng thức buffet xiên một lần nhé.


Bắn bóng hội chợ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện