Hồ Ly Tinh

(H)


trước sau

Advertisement

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, càng thổi lạc tinh như mưa ——《 thanh ngọc án 》

Pháo hoa đầy trời, nở rộ ánh sáng ngũ sắc, tiếng pháo trúc bùm bùm đem đường phố náo nhiệt ngăn cách với nóc nhà quanh quẩn hương vị tình dục.

Hồng y công tử đè trên thân thể mềm mại của Thẩm Tương, chóp mũi cao thẳng để sát vào cổ nàng ngửi ngửi, hơi thở ấm áp phun ở trên da thịt Thẩm Tương tạo nên một chút ngứa ngáy.

Thẩm Tương cảm nhận được nam nhân xa lạ áp bách, tim đập tăng lên, khuôn mặt tú lệ đỏ như thoa son: "Vị công tử này, ngươi đây là muốn làm gì..."

Hồng y công tử môi mỏng khẽ mở: "Hương vị trên người Tương Nhi thật dễ ngửi, trong quần áo có phải có túi hương hay không?"

Thẩm Tương nhăn mi: "Công tử đều nói bậy, ta nào có giấu túi hương."

"Không giấu túi hương, sao có thể thơm như vậy?" Bàn tay hắn đặt ở nơi phồng lên trước ngực nàng, đầu ngón tay vẽ ra đường cong, ái muội uyển chuyển cười ra tiếng, "Phình phình, có phải giấu ở trong này hay không?"

Thân thể Thẩm Tương chưa bao giờ bị nam nhân đụng chạm qua, tức khắc ngượng ngùng khó chịu được: "Không có túi thơm, nhanh buông ta ra."

Hồng y công tử thấp giọng cười: "Tương Nhi lại gạt người, ta đây tự mình tìm."

Thẩm Tương tầm nhìn một mảnh tối tăm, cảm giác phía dưới có tay sờ hướng chỗ tư mật giữa hai chân nàng, mang theo một trận cảm xúc ngứa ngáy, thiếu nữ chưa từng trải qua tình dục cũng không biết đó là cảm giác gì.

"Tương Nhi, ta muốn nàng." Hắn cúi người xuống, thần chí không rõ, hôn lên cái miệng nhỏ của nàng.

Môi đỏ của Thẩm Tương bị phong bế, cái lưỡi bị tùy ý liếm láp, trong ôn nhu hỗn loạn lẫn chút thương tiếc, cảm giác hoàn toàn xa lạ giống như thủy triều đáng úp lại nàng, vạt áo liền bị lặng yên cởi bỏ cũng không hề hay biết.

Thân hình nam tính lửa nóng bao vây lấy nàng, bên người tiếp xúc da thịt chậm rãi chiếm hữu, ăn mòn thân thể mềm mại trắng mịn của nàng, cho đến cuối cùng áo lót cũng bị cởi xuống, hai chân mảnh khảnh bị tách ra.

Thẩm Tương biết chạy trời không khỏi nắng.

Cảm giác đau đớn giống khe hở thịt non bị một căn thô tráng chậm rãi căng ra, một tấc lại một tấc hướng tới chỗ kín xâm lấn.

"Đau...Không cần lại đi vào..." Cái trán Thẩm Tương tràn ra mồ hôi lạnh, đau đến ngón chân cuộn lại.

"Tương Nhi, chỗ nào đau, ta xoa xoa cho nàng." Hắn không chịu được nàng cảm thấy khó chịu, nhẹ nhàng rút ra một chút, bàn tay hướng tới chỗ hai người giao hợp, ý đồ vuốt ve chỗ nàng đang đau đớn, không cần thầy dạy cũng hiểu khảy lộng hai mảnh cánh hoa bị căng ra.

Chỗ Thẩm Tương bị vuốt ve làm phân tán đau đớn, cảm nhận ngón tay ở nơi riêng tư cọ sát, sinh ra một tia cảm giác ngứa ngáy khác thường, phía dưới còn tắc một cây gậy nóng bỏng, vẫn là toan lại đau, nhưng là không còn khó chịu như lúc đầu.

"Đi ra đi." Thẩm Tương cắn răng nói.

Hắn dừng lại bất động, ách thanh hỏi: "Cái gì đi ra cơ?"

Thanh âm ái muội uyển chuyển.

Thẩm Tương thẹn thùng không chịu được: "Đồ vật kia của ngươi."

"Cái gì?" Hắn cười nhẹ.

Như là bị nàng làm cho hồ đồ, lại giống như cố ý giả bộ hồ đồ.

Thẩm Tương sinh khí: "Ngươi...Không cần..."

Lời nói chưa hết, cánh môi đã bị phong bế, lời nói lại trở về trong miệng.

Môi nam nhân dán vào môi nàng, liếm láp khớp hàng sau đầu lưỡi, giảo đến nàng thở không nổi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, vật thô ngạnh kia dùng sức đâm đi vào, đau dài không bằng đau ngắn xâm chiếm nàng.

"Ngô ngô ngô..." Hai chân Thẩm Tương duỗi thẳng, phía dưới có chất lỏng chảy ra, dính vào trên chỗ hai người giao hợp.

Hắn thở dốc một tiếng, cũng có điểm đau, bị đường đi chật hẹp kẹp chặt.

Thẩm Tương thở từng ngụm từng ngụm, bởi vì đau đớn, chân nàng kẹp hắn càng thêm chặt.

"Chậm rãi liền không đau, ta bảo đảm."

Hắn đỡ eo nàng, thong thả mà kích thích, vật thô to ma sát thịt non mịn, thoải mái đến mức hắn rùng mình.

Thẩm Tương có thể cảm nhận được cả hình dạng của vật thô to bên trong cơ thể nàng, một sâu một cạn mà chui tới chui lui, giống như đảo dược xử tử, càng lúc càng nhanh.

"A a a..." Mỗi một lần ra vào đều khó có thể ức chế phát ra tiếng.

Nàng chưa trải sự đời những biết chính mình bị xâm phạm, đối phương là nam nhân bình sinh tố vị.

Hắn nâng lên hai chân của nàng, khiêng ở trên bả vai của mình, tiến vào càng sâu, chiếm hữu mỗi tấc thân thể bên trong.

Bên tai là thanh âm bạch bạch, cùng tiếng nước khả nghi, thanh âm chậm rãi trở nên kịch liệt.

Nàng rên rỉ, cũng càng lúc càng lớn, yết hầu đều có điểm ách, đối phương vẫn không buông tha nàng, đem nàng quay cuồng, đưa lưng về phía mình, vật thô to đột nhiên thọc tiến chỗ sâu nhất, dùng sức đâm mạnh.

...

Thẩm Tương trong lúc ngủ mơ màng ngồi dựng lên, trước mắt là màn giường, liền biết đêm qua tất cả đều là nằm mơ, lau lau cái trán đầy mồ hôi, phát hiện chính mình thế nhưng lại trần truồng, bên cạnh đồng dạng nằm một nhân nhi lõa lồ thân mình, da thịt thân cận dính lấy mình.

Nàng hoảng sợ, đem chăn kéo đến trước ngực, cảnh giác mà nhìn về phía người kia.

"Tương Nhi, lạnh quá..." Người kia bị kéo chăn, lạnh đến hơi hơi run lên, rất là vô tội ôm lấy bộ ngực phồng lên.

Thẩm Tương tập trung nhìn lại. Nhân nhi này chẳng phải chính là Liên Bích sao, hai người tối hôm qua như thế nào lại cởi sạch ngủ cùng nhau, may mắn Liên Bích là nữ nhân.

Liên Bích không màng chính mình lõa lồ, cực kỳ tự nhiên ôm lấy nàng, ngực dán ngực cọ cọ, cắn lỗ tai nàng hỏi: "Tương Nhi, đêm qua có thoải mái hay không?"

Thẩm Tương chịu không nổi nàng ôm ấp, cả người huyết mạch phun trào, lại không đẩy ra được Liên Bích dính người, chỉ có thể ngượng ngùng khó chịu: "Cái gì thoải mái hay không, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Liên Bích hướng chỗ riêng tư của nàng sờ, ái muội nói nhỏ: "Nơi này a."

"Không biết ngươi đang nói cái gì." Cảm giác ngứa ngáy lại kéo đến, Thẩm Tương vội vàng đứng dậy, sột soạt mặc xiêm y, ngồi trước gương trang điểm chải chuốt.

Trong gương đồng hiện ra một gương mặt khác kiều diễm như hoa, cầm lấy lược chải tóc cho Thẩm Tương, từ đỉnh đầu đến tận đuôi tóc, mềm nhẹ đến mức làm người ta cực kỳ thoải mái.

Thẩm Tương ngơ ngẩn mà chăm chú nhìn Liên Bích trong gương, càng nhìn càng thấy nàng giống hồng y công tử trong mộng.

Nếu trong mộng chính là hiện thực, kia chẳng phải là...

Liên Bích nhân lúc nàng chưa chuẩn bị, cúi người xuống hôn hôn gò má của Thẩm Tương, ôm vòng eo mảnh khảnh của Thẩm Tương: "Tương Nhi, ta còn muốn."

"Ngươi muốn cái gì?" Thẩm Tương không hiểu ý của nàng.

Liên Bích môi đỏ khễ nhếch: "Ta muốn ngươi..."

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng nha hoàn hô lên: "Phu nhân, nhị thiếu phu nhân, lão phu nhân cùng thiếu gia đang đến đây."

Lý thị cùng Triệu Bồng một trước một sau tiến vào, thoáng nhìn bộ dáng hai mỹ nhân dính nhớp lấy nhau, lớn tiếng chất vấn: "Các ngươi ngày hôm qua từ chùa miếu trở về trộm chạy đi nơi nào, chẳng lẽ là bị yêu tinh câu dẫn đi rồi."

Liên Bích ôm cánh tay, ngẩng đầu ưỡn ngực cười: "Yêu tinh ở nơi nào chứ, rõ ràng là tiên nhân."

"Hồ ngôn loạn ngữ." Lý thị bị khí thế của nàng áp chế, đem nhi tử Triệu Bồng đẩy ra ngoài, "Bồng ca nhi, hai người này là thê thiếp của con, đêm nay con liền ngủ ở đây đi, quản giáo các nàng thật tốt."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện