Hô Hấp Lần Thứ Hai

Chương 19


trước sau

19.

Tôi như một con cá chạch khỏa thân nằm trên giường Bạch Đoạn, đắp hờ chăn của anh, bên cạnh tôi là Bạch Đoạn cũng đang trơn bóng.

Bạch Đoạn hút thuốc lá, anh nói đây là điếu thuốc xong việc.

Tôi ôm Bạch Đoạn, thỉnh thoảng vuốt vuốt tóc anh, nhìn anh nhả khói.

Bạch Đoạn lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, khôi phục lại nhuệ khí mọi ngày, không biết đang nghĩ gì, mà khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. Anh dựa vào bả vai trần trụi của tôi, thỉnh thoảng quay đầu lại gặm cắn mấy cái.

“Anh cắn đã chưa?” Tôi hỏi.

Bạch Đoạn hứ một tiếng, bóp tắt điếu thuốc.

Tôi lại chồm lên ôm hôn sờ soạng anh. Hôn được một lúc anh lại đẩy tôi ra: “Còn em đủ chưa? Lại cương rồi?!”

“Thôi được rồi được rồi, em không chạm vào anh nữa.” Tôi lại ôm anh cú chót rồi nắm tay anh kéo đến giữa hay chân tôi: “Anh sờ cho em một chút là được à.”

Bạch Đoạn thò tay véo của quý của tôi một cái: “Đồ dê xồm.”

Tôi suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Bạch Đoạn!”

Bạch Đoạn rụt tay về, lườm tôi một cái dài, “Vì em xứng đáng!”

Tôi dí sát vào anh: “Anh, còn giận hở? Em giờ là người của anh rồi, anh còn muốn gì nữa?”

Bạch Đoạn nhấp môi, không nói tiếng nào. Tôi đành dỗ dành: “Thôi mà, hôm ở phòng phẫu thuật là em sau rồi, em mắng anh, em không đúng, lần sau em còn như vậy thiên lôi sẽ đánh trúng đầu em,…”

“Không phải.” Bạch Đoạn vuốt tóc, “Chuyện có không có gì đâu.”

“Cái gì không có gì?” Tôi nghi hoặc.

“Là không có gì?” Bạch Đoạn lại châm một điếu thuốc, ấp úng nói: “Dù gì thì, lỡ rồi, cứ….vậy đi.”

“cái gì cứ như vậy?” Tôi giả ngu.

“Là cứ như vậy với anh.” Bạch Đoạn liếc tôi một cái.

“Làm gì với anh?” Tôi lại tiếp tục giả ngu.

“Hẹn hò!” Bạch Đoạn trợn trắng mắt quay đi hút thuốc.

(toy chết với sự dĩa huông của em bé Bạch mất huhu)

Tôi nhìn Bạch Đoạn đưa lưng về phía tôi thả khói, vui đến phát điên, Tôi ôm bả vai anh hỏi: “Vậy anh còn đi Mỹ không?”

Anh cứng người: “Đây là hai việc khác nhau.”

Tôi ngây ngẩn, chậm rãi hỏi anh: “Sao anh lại muốn học gây tê?”

“Anh thấy anh có thiên phú với gây tê.” Bạch Đoạn vẫn đưa lưng về phía tôi. “Lần trước anh giúp trưởng khoa Lý gây tê ca phẫu thuật khoang bụng, làm khá tốt. Vốn dĩ là không còn ai nên anh đành tự làm.. thêm 50mg KET30 vào CO2, rồi cho mặt nạ thở ôxy lên, là thành công.”

(thuốc này t search không ra, cầu cao nhân)

“Chung Viên chịu bỏ anh à?” Tôi hỏi.

Bạch Đoạn quay đầu nhìn tôi một cái, rồi lại quay đi. “Ông ta làm gì luyến tiếc anh đâu.” Một lúc lâu sau anh nói thế, “Anh không hợp làm não ngoại.”

Tôi im lặng nhìn tấm lưng Bạch Đoạn, đột nhiên cảm thấy có có thể lấy anh.

Tôi bắt đầu học châm cứu, vì muốn giúp Bạch Đoạn cai nghiện. Khi đó tôi mới bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình học ngành y, mới có thể có điều kiện giúp đỡ anh. Bạch Đoạn sử dụng morphine thời gian dài, nhưng đến nghiện thì chỉ mới gần đây. Chỉ có ba lý do để sử dụng morphine, một là bị người ta dụ dỗ, hai là tìm kiếm cái lạ, ba là do quá stress, phiền muộn. Bạch Đoạn tiêm morphine có thể loại trừ hai nguyên do đầu.Vậy cái gì đã khiến anh phải đau khổ đến mức sử dụng quá liều như thế.

Tôi chợt cảm thấy buồn, tôi luôn cảm giác như Bạch Đoạn có quá nhiều chuyện giấu tôi, sự tình phát sinh gần nhất cũng chứng minh như thế.

Có hôm cơn nghiện của Bạch Đoạn phát tác, anh khóc lóc đòi tôi cho anh morphine. Tôi không cho, anh xông lên đánh tôi, tôi cũng chống trả lại, sau đó tôi trói anh lại, rồi châm cứu cho anh. Bạch Đoan mới dần dần an tĩnh mà ngủ. Lúc tỉnh lại, thấy tôi mặt mũi bầm dập, anh bắt đầu khóc.

“Anh không muốn đánh Phi Tử đâu, thật sự không. Anh xin lỗi.” Anh ôm tôi khóc.

Tôi che mặt lại, sống mũi cay xè.

Trừ lần đó ra, tôi và anh cũng khá hòa thuận. Tôi mua thức ăn tự mình chế biến khẩu phần dinh dưỡng, thầm cầu thần bái phật anh đừng suy sụp, có thể vượt qua cơn khó khăn này.

Tôi danh chính ngôn thuận mỗi ngày đến chung cư đưa cơm nước, rảnh rỗi còn qua chở anh cùng đi đến trường. Có khi tôi ở lại phòng anh ăn cơm, rồi kéo anh ra ngoài bờ hồ bán nguyệt tản bộ. Hoặc là tôi ném anh lên giường, vừa tán dóc vừa châm cứu cho anh. Tay Bạch Đoạn bị châm kim như con nhím, anh sốt ruột hỏi xong chưa, tay anh bị châm như cái tổ ong vò vẽ rồi không còn tâm trí nghĩ đến morphine đâu. Tôi bảo anh chẳng có kiên nhẫn gì. Rút xong kim, tôi hôn trán anh một cái, nói đùa, vợ ơi hôm nay giỏi quá không phát tác cơn nghiện, để chồng phục vụ cho vợ một chút. Thế là tôi vừa cười khả ố vừa cởi quần áo định nhào lên người anh, thì bị anh một chân đạp thẳng xuống giường.

Cả trường thấy chúng tôi đi với nhau suốt thì cũng dần dà biết gạo đã thành cơm, chỉ có mỗi Chung Viên mờ mịt chặn tôi lại nói: “Con với Bạch Đoạn… nên chú ý một chút.” Hôm đó tôi khá vui vẻ, nên cười với ông ta nói: “Ông mới phải là chú ý chuyện mình với Kiều Chân đó.”

Chung Viên bị tôi chọc cho nổi điên, ông ta hậm hực rời đi

Tôi đứng phía sau cười ha ha.

Tôi về kể kể chuyện này cho Bạch Đoạn nghe, tự kể tự cười đến díp cả mắt. Lúc đó tôi đang ngồi trên cái ghế nhỏ đối diện, nhìn anh tách vỏ đậu Hà Lan. Bạch Đoạn hơi chậm tay lại: “Em cũng thật là…Chuyện Chung Viên và mẹ em qua lâu như thế, mà ông ta vẫn luôn chiếu cố em, em đừng cứ lôi chuyện ông ta cặp với nữ sinh kia ra nói suốt thế.”

Tôi ngạc nhiên: “Chung Viên là cha ruột em.”

Bạch Đoạn dừng bóc vỏ đậu, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Em nói cái gì?”

“Ông ta là cha ruột em. Vô tình có em với mẹ.” Tôi rầu rĩ lập lại.

“Ông ta….và mẹ em?”

“Đúng vậy…quen
nhau lâu rồi.”

Bạch Đoạn trầm mặc, tôi nhìn anh qua khóe mắt, thấy ngón tay anh hơi run lên.

Tôi ngẩng đầu: “Bạch Đoạn?”

“Không có gì.” Bạch Đoạn cố gắng che dấu sự khác lạ trong đáy mắt, tỏ ra bình thường.

Thân thể Bạch Đoạn dần khởi sắc, lượng morphine tiêm vào dần dần giảm bớt, hết thảy như đã bắt đầu về lại quỹ đạo vốn có. Nhưng đầu thu, lại đột nhiên xảy ra một chuyện lớn.

Lúc Bạch Đoạn đang ăn sáng với tôi ở canteen trường thì bị gọi đi. Người gọi anh là bác sĩ, giảng viên hướng dẫn nghiên cứu sinh tên Lý Học Hữu. Lý Học Hữu bước tới, mặt nghiêm túc hỏi một câu: “Cậu phụ trách gây tê cho bệnh nhân ở huyện Tào Phổ làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến tiền liệt phải không, lại đây với tôi một chút.”

Bạch Đoạn ngạc nhiên, bỏ nửa cái bánh quẩy đang ăn dở xuống, vội vàng rời đi.

Tôi cũng ngạc nhiên, xách áo khoác đuổi theo.

Đọc đường đi tôi thì thào hỏi anh: “Anh gây tê ca này à?”

“Đúng vậy.” Mặt Bạch Đoạn lạnh băng, “Gây tê ngoài màng cứng.”

“Vậy tại sao lại thế được?” Tôi vội vàng giữ chặt anh lại, “Sao gây tê phẫu thuật cắt bỏ tuyến tiền liệt sẽ bị liệt được?”

“Tại sao không!” Lý Học Hữu trừng mắt nhìn bọn tôi, “”Mọi người đang ở trong bệnh viện chụp MRI xong, hoàn toàn không có dấu hiệu nhiễm trùng hay chấn thương tủy sống “

“Nhưng……” Tôi muốn biện hộ thay Bạch Đoạn.

“Tay có dấu Hoffman dương tính (**), cơ lực hai chân chỉ có 1 bậc. Còn nữa, cậu biết bệnh nhân bị mất cảm giác toàn bộ ở đâu không?” Lý Học Hữu gần như phát điên, “Ngay chỗ kim đâm gây tê ngoài màng cứng!”

Tôi câm nín.

Đại học Phù Châu cách bệnh viện cũng không xa lắm, mọi ngày đi bộ chậm rì cũng mất chỉ tầm 20 phút. Lúc này Lý Học Hữu đang nổi điên, xăm xăm bước tới. Tôi và Bạch Đoạn chạy theo ông ấy chưa đến 10 phút đã đến bệnh viện.

Tới hành lang khoa tiết niệu, tôi đã thấy từ xa một phụ nữ trẻ đẩy xe lăn đứng đó, bên cạnh là một người đàn ông trung niên xách cặp da, trên xe lăn là một ông lão hơn 60 tuổi.

Lý Học Hữu ngừng bước, đột nhiên xoay người lại, cười như mếu: “May là người già, chứ không còn bắt đền luôn chức năng sinh hoạt tình dục.”

Tôi với Bạch Đoạn hoàn toàn không cười.

Cô gái trẻ kia chắc là con gái ông lão, vừa xinh đẹp vừa dữ dằn, to tiếng chất vật chủ nhiệm khoa ngoại: “Đừng ỷ vào bệnh viện các người lớn nên khi dễ bệnh nhân. Bố tôi bị sỏi hai bên thận, có thể đặt ống thông tiểu, nhưng các người lại muốn phẫu thuật! …Còn nữa, cổ sau bàng quang của bố tôi bị cắt bỏ, tôi có gật đầu đồng ý chưa? Co ký giấy chưa? Mấy người muốn cắt là cắt à, giờ bố tôi nằm liệt ở đây, mấy người nói xem phải làm sao bây giờ?”

Lý Học Hữu quay lại nhỏ giọng nói với Bạch Đoạn: “Hiện giờ người nhà còn chưa biết được là do quá trình gây tê, nhưng nếu cứ theo đuổi thế này, tra ra cậu là chuyện sớm muộn thôi.” Nói xong ông thở dài một cái, “Theo tôi vào văn phòng viện trưởng Đặng.”

Tôi bước lên định đi theo thì Lý Học Hữu trừng mắt: “Không phải chuyện của cậu, về trường học đi.”

Tôi không còn cách nào, chỉ có thể giương mắt nhìn Bạch Đoạn bị dẫn đi, lòng hoang mang bất ổn. Tôi nhớ Chung Viên nói Bạch Đoạn gì cũng giỏi, học cái gì cũng được; đúng vậy. Bạch Đoạn vừa thông minh vừa cẩn thận như thế, sao lại bất cẩn để ra sự cố này?

Tinh thần tôi đang tụt dốc không phanh, đột nhiên lại nghe người phụ nữ trẻ kia rống lên: “Nói cho mấy người biết, tôi còn sẽ làm rõ chuyện này! Bồi tiền à, chiêu này tôi còn lạ gì nữa. Chờ đó, gặp nhau ở tòa án đi!”

Tôi chấn động trong lòng, bước nhanh qua đó.

“…..Xúc động? Thử hỏi bố mấy người nằm liệt trên giường xem có xúc động không? Tôi đã thuê luật sư rồi, cứ chờ đó!”

“Luật…luật sư Diêm!” Tôi đuổi theo giữ chặt người đàn ông trung niên đi theo người phụ nữ kia.

“A.. cậu Hạ? Trùng hợp vậy, cậu cũng đến thăm bệnh à?” Người đàn ông đó thấy tôi, ngạc nhiên gọi.

(*) Gây tê ngoài màng cứng nôm na là gây tê ở chỗ xương sống ở thắt lưng để tê liệt thần kinh tạm thời. Gây tê ngoài màng cứng chủ yếu được sử dụng cho phẫu thuật bụng và nửa dưới, bao gồm tiết niệu, sản khoa, phụ khoa và phẫu thuật chi dưới.

(**): Dấu Hoffmann là một triệu chứng của tăng phản xạ. dấu Hoffmann trong trường hợp truyện là dùng để khám nhanh liệt nửa người: Để sấp tay người bệnh, cầm đầu ngón tay giữa bật vài cái. Dấu hiệu Hoffmann dương tính (bệnh lý) xuất hiện khi mỗi lần bật như vậy, ngón cái và ngón trỏ người bệnh sẽ có động tác khép lại như gọng kìm.

./.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện