Mùa mưa khiến người phiền muộn cuối cùng cũng kết thúc. Từ khi trời sáng, Trang Dịch đi một vòng mới xác định được một chuyện ___ Giang Ảnh không ở đây.
Chuyện này thực sự hiếm thấy. Bình thường y có lẽ sẽ dậy muộn hơn Nhan Thanh một chút, Giang Ảnh chuẩn bị xong chuyện ở trong thôn từ sáng sớm đều sẽ trở về một chuyến, xác nhận y đã dậy, lại đi theo y vào thôn làm việc, nhưng hôm nay lại không thấy bóng người hắn.
Cũng may Trang Dịch cũng không phải dạng thiếu người hầu hạ thì nửa bước cũng khó đi. Y sửa soạn xong xuôi cho bản thân rồi chuẩn bị đến chẩn đường như ngày thường.
Chẩn đường ngày thường sớm nên náo nhiệt giờ lại yên tĩnh lạ thường, Nhan Thanh cũng không thấy đâu.
Lúc Trang Dịch ngờ vực bước vào, liền nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng quát.
"Ta bảo ngươi chăm sóc y thật tốt, đây là chăm sóc của ngươi à!"
Tiếng vỡ nát chói tai vang lên, Trang Dịch khẽ nhíu mày, nâng tay đẩy cửa phòng.
Trong phòng, bức bình phong đã bị đẩy ngả, Giang Ảnh quỳ gối, quanh thân đều là mảnh sứ vỡ, khắp nơi bừa bộn, Trang Dịch càng không tìm được chỗ đặt chân.
Trang Dịch vừa giận vừa sợ: "Giang Minh Viễn, ngươi ___!"
Y định nói, sáng sớm đã nổi điên cái gì, khó ở thì cút ra ngoài luyện kiếm, đừng có mà xả giận lên người ngoài.
Nhưng khi y thấy rõ tình hình trong phòng, câu kế tiếp không thể nói ra.
Nhan Thanh vô tri vô giác ngủ trên giường, Giang Hiểu Hàn ngồi bên, nắm chặt tay y, mắt đỏ quạnh, tóc mai có chút rối, như là một dã thú bị thương, ánh mắt hung dữ mà hỗn loạn. Hắn không nhìn về phía Giang Ảnh, cũng không nhìn Nhan Thanh đang nằm trên giường, chỉ luống cuống mà nhìn vào một góc phòng, có chút cảm giác không biết phải làm thế nào.
Trang Dịch thậm chí còn phát hiện, tay hắn đang run lẩy bẩy.
Y cơ hồ cũng bị sợ đến nói không ra lời.
Y quen Giang Hiểu Hàn nhiều năm như vậy, chưa lần nào gặp phải bộ dáng hoảng loạn thất thố của hắn. Trang Dịch không khỏi nhìn về phía Nhan Thanh, chỉ thấy đối phương hô hấp nặng nề, rõ ràng đã gần hè nhưng vẫn phải đắp một lớp chăn bông dày.
Trang Dịch bỗng nghĩ tới một khả năng vô cùng xấu.
Giang Hiểu Hàn nghe thấy Trang Dịch vào cửa, cũng phản ứng lại chính mình thất thố, có chút khó khăn mở miệng.
"Vừa đúng lúc..." Giang Hiểu Hàn cắn răng, nói không lưu loát: "Cũng bớt thời gian sai người đi gọi ngươi."
"Chuyện này... Là thế nào?" Trang Dịch có chút mờ mịt: "Ngày hôm qua vẫn còn rất bình thường mà."
Trong nháy mắt, Giang Hiểu Hàn tựa hồ lại muốn nổi giận, nhưng hắn nhanh chóng đè nén lại. Trang Dịch khác với Giang Ảnh, dù ở dưới hoàn cảnh nào, hay tâm hắn có loạn cỡ nào, Giang Hiểu Hàn cũng không thể phát hỏa với Trang Dịch. Hắn xoa bóp sống mũi, mệt mỏi lắc đầu, không lên tiếng.
Trong đại đa số tình huống, Giang Hiểu Hàn đều rất điềm đạm, không bao giờ hoang mang, như luôn có dự định từ trước. Trang Dịch đã sớm quen với việc hắn là người có chủ kiến, lúc này đây lại thấy hắn rối như tơ vò, không đưa ra được quyết định gì, theo bản năng cúi đầu liếc mắt nhìn Giang Ảnh đang quỳ gối trong phòng.
Đối phương mím môi, trầm mặc không nói, nghiêm túc quỳ, đầu hơi cúi.
Trang Dịch luống cuống, không biết nên đi đến bắt mạch hay làm gì khác.
Cũng may Giang Hiểu Hàn vẫn còn lý trí. Hắn đỡ thành giường, cố gắng đứng dậy, nhường vị trí cho Trang Dịch, để y bắt mạch cho Nhan Thanh. Nhưng không biết là do phẫn nộ hay vì sợ hãi, hắn thử hai lần cũng không đứng lên được. Chân hắn như nhũn ra, tim đập mạch, vùng trước mắt đều biến thành màu đen.
"Ngươi cứ ngồi đi." Trang Dịch phát hiện hắn không ổn, đè vai hắn xuống rồi vén vạt áo, ngồi xuống ghế đặt bên giường, bắt mạch cho Nhan Thanh.
Giang Hiểu Hàn thả tay Nhan Thanh. Hắn không biết mình đã dùng bao nhiêu lực, cổ tay trắng nõn của Nhan Thanh giờ đã hằn lên vết tay đỏ, nhìn thấy mà giật mình.
Trang Dịch làm bộ không thấy, mặt không đổi sắc, bắt mạch cho Nhan Thanh.
Giang Hiểu Hàn không lộ ra vẻ mặt gì, nhưng bàn tay giấu trong tay áo run dữ dội hơn ___ sao hắn có thể không sợ cho được? Người mới hôm qua còn có thể nói chuyện vui vẻ cùng hắn, chỉ trong một đêm đã nằm ở nơi này, sống chết không rõ.
Hắn chưa bao giờ trải qua khủng hoảng như vậy. Giang Hiểu Hàn tự thấy cả đời này, dù hắn gặp phải sóng to gió lớn thế nào, bản thân mấy lần bị dồn đến tuyệt cảnh, hắn đều có thể mỉm cười vượt qua. Nhưng hắn thà rằng chính mình là người gặp nguy hiểm còn hơn là phải bất lực chờ đợi như bây giờ.
Giang Hiểu Hàn như muốn hận chính mình ___ lúc trước hắn có trăm nghìn phương thức giải quyết chuyện của thôn Lưu gia, cũng có nhiều cơ hội làm đứt đoạn tin tức, nhưng hắn đều không làm. Vì để thăm dò Ôn Túy, xé ra một lỗ hổng tại phe phái triều đình gió thổi không lọt, nói hắn không từ thủ đoạn cũng không quá đáng. Hắn biết rõ tình hình của thôn Lưu gia, nhưng hắn vẫn chờ, chờ đến khi lưỡi đao này được mài bén, mới dùng nó đâm Ôn Túy thật mạnh.
Hiện tại, cây đao này quay trở về, thế mà lại khiến Nhan Thanh bị thương.
Thậm chí, Giang Hiểu Hàn còn cảm thấy, có lẽ đây là báo ứng vì hắn dám dùng mạng người làm mồi nhử.
Ý niệm này một khi đã xuất hiện liền không thể ngừng lại, thậm chí Giang Hiểu Hàn còn nghĩ đến việc "giả như".
Người đứng ở vị trí cao, do dự là điều tối kỵ. Giang Hiểu Hàn rùng mình, cắn mạnh đầu lưỡi.
Đau đớn rốt cục khiến hắn trấn định lại. Giang Hiểu Hàn nhắm mắt, đè lại bàn tay đang run rẩy, buộc bản thân phải bình tĩnh. Gặp chuyện hoảng loạn, tâm trí bất định, thậm chí còn vô cớ quở trách thuộc hạ, hôm nay hắn đã phạm phải quá nhiều điều kiêng kỵ.
Nếu như bình thường hắn dám không cẩn thận như vậy, e rằng đã sớm đi Từ đường tự phạt rồi.
"Thế nào?" Giang Hiểu Hàn khàn giọng hỏi.
"... Không