Hiểu Thanh Hoan

Chương 34


trước sau

Một bên khác, tình hình ở thôn Lưu gia so với Nhan Thanh tưởng tượng thì tốt hơn nhiều.

Trong tưởng tượng của y, nơi này thây chất thành đống, bách tính lang thang hỗn loạn, tình cảnh ấy chưa từng xuất hiện. Trang Dịch cùng Giang Ảnh đến đây từ trước, đã khống chế tình hình dịch giai đoạn đầu rất tốt.

Trang Dịch cho thôn dân cách ly, những người đã được chẩn đoán là nhiễm bệnh thì đều được sắp xếp ở phía Tây của thôn; còn những người chưa xuất hiện triệu chứng sẽ được cách ly ba, bốn ngày, nếu bị nhiễm sẽ được đưa đến phía Tây của thôn, còn không thì đi ở tại phía Đông.

Trong thôn dùng lụa trắng phân cách, ngày ngày sẽ mang thuốc trị liệu sang bên kia, miễn cho dịch bệnh thêm bùng phát. Một vài thôn dân lớn gan cũng sẽ hỗ trợ phát cháo và thuốc, giúp cho những người nhiễm có thêm chút khả năng sống sót.

Ban đầu, Trang Dịch nói mình là thương nhân thảo dược đi qua ra tay cứu người, thôn dân sợ y bị ôn dịch dọa đi, còn chuẩn bị để cướp thuốc và thảo dược của y. Nhưng sau đó, bọn họ thấy Trang Dịch thực sự có tâm cứu người, lúc này mới hoảng sợ xin lỗi, chỉ lo vị Bồ tát sống mãi mới xuất hiện này vì sai lầm của bọn họ mà phất tay áo bỏ đi.

Cũng may Trang Dịch không phải người hẹp hòi, hắn điều động bạc và thuốc từ trấn gần nhất đến đây, ổn định lại tình hình.

Nhưng không đủ đại phu.

Tuy Trang Dịch tạm thời có thể khống chế tốc độ truyền nhiễm, nhưng không có nghĩa là dịch sẽ ngừng lây lan. Trang gia có thể cung cấp tiền và thảo dược, nhưng người sử dụng được thì đã ít lại càng ít.

Mấy ngày gần đây mưa liên miên, mực nước lại bắt đầu tăng, đê vừa được đắp lại có nguy cơ sắp vỡ. Không có cách nào đảm bảo nguồn nước sạch, Trang Dịch bận đến sứt đầu mẻ trán.

Trưởng thôn Lưu gia còn dành viện tử của mình cho Trang Dịch và Giang Ảnh dùng.

Giang Ảnh một thân võ công xuất thần nhập hóa, nhưng đối với y dược thì một chữ cũng không biết. Trang Dịch dạy hai ngày, hắn vẫn không phân biệt nổi đâu là hương bồ đâu là hạ cô thảo, chỉ có thể bất đắc dĩ mà từ bỏ.

Vì vậy, nạn ôn dịch của cả thôn Lưu gia đều do Trang Dịch lo. Tuổi y vẫn còn nhỏ, vẫn là lần đầu gặp phải chuyện lớn như vậy, thử vài phương thuốc nhưng hiệu quả mang lại đều rất nhỏ, ngoài miệng đã nổi lên vài nốt mụn.

Không tìm được phương thuốc, bệnh dịch sẽ không có cách giải quyết, chỉ phòng chống không cũng không phải biện pháp. Cứ vài ngày lại có thôn dân phát thuốc bị nhiễm bệnh, khiến cho lòng người thay đổi, người dám ra giúp ngày càng ít.

Vì vậy, Nhan Thanh đến đây quả thật là giúp y rất nhiều.

"Giang Hiểu Hàn cuối cùng cũng coi như làm được một chuyện cho ra người."

Giọng nói sáng rõ của thiếu niên từ xa truyền đến, Nhan Thanh còn chưa nhìn thấy người đã nghe ra oán giận cùng sự thân quen trong giọng nói kia.

Nhan Thanh đứng lên, Trang Dịch lại bước vào, thấy y thì hơi sững người: "Ngươi là ai?"

Trang Dịch chưa từng gặp y, nhưng Giang Ảnh đi sau lại biết Nhan Thanh. Hắn bước lên trước, chào hỏi: "Nhan công tử."

Nhan Thanh vốn định tự giới thiệu, nghe vậy chỉ có thể đáp lời Giang Ảnh, tính tiếp tục bắt chuyện.

"Nhan Thanh là bạn tốt của công tử." Giang Ảnh nói: "Lần này đến đây để giúp chúng ta một tay."

Thân phận truyền nhân Côn Luân quá nhạy cảm, Giang Hiểu Hàn không muốn chuyện thêm rắc rối, vì vậy đã truyền tin trước cho Giang Ảnh, dặn hắn giấu thân phận thực của Nhan Thanh.

Nhan Thanh thấy thế liền rõ ràng đây là dụng ý của Giang Hiểu Hàn, vì vậy cũng không giải thích thêm, gật đầu tán thành.

Trang Dịch quan sát y một vòng, ánh mắt rơi vào ngọc bội bên hông đối phương. Giang Ảnh thầm nói một tiếng không xong. Nhan Thanh không biết ngọc bội kia đại biểu điều gì, nhưng Trang Dịch quen Giang Hiểu Hàn nhiều năm, đương nhiên biết rõ. Nhiều năm như vậy, ngọc bội kia cơ hồ chưa từng rời khỏi Giang Hiểu Hàn, đã thành tín vật của hắn, chỉ bằng vật ấy cũng đủ để điều động mạng lưới tình báo của hắn.

Hiện giờ, vật này treo trên người Nhan Thanh, nếu Trang Dịch vô tư hỏi, cũng là một chuyện phiền toái.

Ai ngờ ánh mắt Trang Dịch chỉ ngừng chốc lát, lại làm như không có chuyện gì mà dời đi.

"Ta nghe nói ngươi dẫn theo người của Thần Vệ doanh tới." Trang Dịch đi vòng qua người y, hướng tới tủ thuốc trong góc phòng tìm đồ, mất tập trung nói:"Mười dặm ngoài thôn là sông Trường Giang, mấy ngày gần đây đê có vẻ như sắp vỡ, mà thi thể súc vật bên bờ cũng cần phải xử lý. Vừa lúc ngươi dẫn người đến, vậy thì giúp gia cố bờ đê đi."

Bệnh dịch lây lan có quan hệ trực tiếp với nước lũ, chỉ có ngăn nguồn nước mới có thể khiến ôn dịch không tiếp tục tràn lan. Hơn nữa, Nhan Thanh cũng không quá quen thuộc tình hình của Lưu gia, nghe vậy liền gật đầu: "Được."

Hình như Trang Dịch không tìm được thứ mình muốn, cả người có chút nôn nóng, còn quăng cả ngăn kéo, tiện mồm hỏi: "Trong Thần Vệ doanh có quân y chứ?"

Về vấn đề này, Nhan Thanh đã sớm hỏi qua Tạ Giác. Thần Vệ doanh cũng chỉ là một nhánh nhỏ trong cấm quân, thêm nữa lại thường ở lại Kinh thành, vốn không cần phân phối quân y.

"Không có." Nhan Thanh đáp.

Trang Dịch chậc một tiếng, cau mày. Cuối cùng y cũng rút ra được hùng hoàng bọc trong giấy dầu, y cầm trong tay, đồng thời nghĩ về việc mời vài thấy thuốc đến đây.

"Thế nhưng ta biết chút y thuật." Nhan Thanh đáp: "Có thể giúp được mọi người."

Trang Dịch nghe vậy thì quay đầu, kinh ngạc nhìn y, thái độ cũng nhu hòa hơn mấy phần.

"Có thể kê đơn thuốc không?" Trang Dịch hỏi.

"Có thể."

Gia cố cửa sông là việc vô cùng cấp bách, Nhan Thanh dù gì cũng được xem là đại diện Giang Hiểu Hàn mà tới, binh sĩ Thần Vệ doanh nghe y nói liền bắt tay vào làm. Trang Dịch về thôn trước để sắp xếp, chờ Nhan Thanh giải quyết xong chuyện cửa sông sẽ vào thôn cùng y chẩn bệnh.

Trang Dịch nhờ một thôn dân dẫn Nhan Thanh đi xem bờ đê, còn mình thì sắp xếp gói thuốc và dụng cụ, lại muốn ra ngoài.

Y chỉ vội vã mang theo ít thứ, chẩn đường trong thôn còn mở, không thể để không.

Giang Ảnh đi bên cạnh, muốn nói lại thôi.

"Làm sao?" Trang Dịch không quay đầu, tự đếm gói thuốc trong tay: "Cảm thấy ta sẽ hỏi chuyện ngọc bội?"

"Ừ." Giang Ảnh gật gù.

Mấy năm trước, Trang Dịch thấy khối ngọc này đẹp, muốn mượn chút xem sao. Giang Hiểu Hàn lại coi nó như bảo bối, không cho y chạm thử. Hiện giờ lại đưa nó cho một "người bạn tri kỉ" không biết từ đâu ra, hắn quả thực cho rằng Trang Dịch sẽ muốn nháo ra trò.

"Các ngươi là người trong quan trường, làm việc tự có nguyên tắc của mình. Chuyện gì nên làm, chuyện gì không thể làm, tuy ta không hiểu nhưng cũng không phải không thể lý giải." Trang Dịch cũng không cảm thấy gì: "Huống hồ còn có một vài người, vài việc vốn là đặc biệt."

"Đặc biệt gì?" Giang Ảnh hỏi.

"Chính là có một người ở trong lòng ngươi, khác biệt với những người còn lại." Trang Dịch tiếp tục: "Ngươi cam tâm tình nguyện đem thứ tốt nhất, những thứ độc nhất trên đời cho người đó, vì người đó mà có ngoại lệ, làm ra những chuyện mình trước giờ chưa từng làm."

"Như vậy cũng không có gì là kỳ lạ." Trang Dịch nhét gói thuốc vào tay áo: "Dù sao thì, duyên phận cũng là thứ kỳ diệu."

" Mà ta quen hắn nhiều năm, chưa từng nghe nói có một người như thế bên hắn. Nói là bạn tốt đã ở ẩn nhiều năm còn được, Giang Hiểu Hàn cũng chỉ dùng được cái cớ đó thôi."

"Với cái tính đa nghi như của Giang Hiểu Hàn, có thể yên tâm giao Thần Vệ doanh cùng tín vật của mình vào tay y, vậy hẳn người đó không hề tầm thường."

Trang Dịch thao thao bất tuyệt, vừa mở mồm sẽ không dừng nói, Giang Ảnh cứ à ừ theo, cũng không biết có nghe được gì không.

Trang Dịch nói một hồi mà không nhận được câu đáp lại nào, mất hứng ngậm miệng, còn nghi hoặc liếc nhìn đối phương: "Phải rồi, sao ngươi không đi theo Nhan Thanh?"

Y nghĩ rất đơn giản, Nhan Thanh mang theo tín vật của Giang Hiểu Hàn tới đây, về tình về lý, Giang Ảnh cũng phải nghe người đó sai phái, không thể cứ tiếp tục đi theo mình.

"Mệnh lệnh của công tử cho ta là phải bảo vệ ngươi." Giang Ảnh nói.

Trang Dịch lườm một cái cái, đúng là không nên chờ mong cái khúc gỗ này nói ra lời hay.

Viện tử của trưởng thôn cách chẩn đường cả nửa cái làng, gần đây khí trời không tốt, mưa dầm liên miên, mặt trời không ló, đường đất trong thôn dính vô cùng, đi một bước đã dính nửa chân bùi. Trang tiểu công tử nào chịu được khó khăn như vậy, lần nào đi vào chỗ trũng cũng muốn tức chết.

Giang Ảnh thấy y đi một bước lại dừng lại lau giày lên đá, im lặng đưa đồ vật và ô trong tay cho y.

"Làm cái gì đấy?" Trang Dịch tức giận: "Mệt à? Muốn tiểu gia bung dù cho ngươi?"

Giang Ảnh không nói gì, bước lên trước y, nửa quỳ xuống. Trang Dịch nhíu nhíu mày, đá đá bắp chân hắn: "Làm gì vậy?"

"Lên đây." Giang Ảnh quay đầu nhìn y, "Ta cõng ngươi."

Trang Dịch ngẩn người, chần chờ chốc lát mới nằm lên lưng hắn. Giang Ảnh đứng lên, thốc người lên một chút mới tiếp tục đi về phía trước.

Hắn luyện võ quanh năm, bước đi vững vàng, Trang Dịch được cõng cũng không cảm thấy xóc nảy gì.

"Sao tự dưng lại muốn cõng ta?"

"Không phải ngươi ghét bùn sao?" Giang Ảnh nói rất tự nhiên, tay hắn còn cầm kiếm, không chỉnh được thế ngồi cho Trang Dịch, luôn có cảm giác người trên lưng bị tụt xuống. Hắn dừng lại, cho đối phương cầm kiếm của mình rồi mới nâng chân tiểu thiếu gia.

Một tay Trang Dịch che ô cho cả hai, tay kia cầm thanh kiếm vẫn còn mang theo nhiệt độ, gương mặt đỏ bừng lên, mất tự nhiên uốn éo trên lưng hắn.

Kiếm của Giang Ảnh chưa từng rời tay, lúc ngủ cũng phải đặt ở bên người, nếu bàn về độ "bảo bối", e là so với ngọc bội của Giang Hiểu Hàn không phân cao thấp.

"Ta có thể tự đi." Trang Dịch cố gắng trả lại hắn củ khoai phỏng tay này, nhỏ gọng nói: "Chỉ đi một đoạn thôi mà."

"Không cần." Giang Ảnh giữ chặt y, hắn không thường nói những lời như thế này, hiếm có khi mà hơi ngắc ngứ: "Không phải chính ngươi đã nói rồi sao... Có vài người đặc biệt, không giống với những người khác."

___

Hal: Ai bảo Giang Ảnh không biết nói chuyện =))))) Khù khà khù khờ mà làm được như vậy, chứ để ảnh nhanh mồm nhanh miệng thì chắc phải ôm dép chạy đi, nhỉ Trang Dịch =))))?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện