Nhan Thanh uống một hơi cạn sạch mới phát hiện rượu này quả thật thuần hương thanh ngọt, là rượu tốt hiếm có. Xưa nay y không ghiền rượu, nhưng lúc ở Côn Luân, vào những ngày tuyết lớn, Lục Phong sẽ mở vò rượu ngon của ông, cùng y uống mấy chén. Lâu dần, đúng là nuôi thành đầu lưỡi biết xoi mói, đối với rượu ngon cũng có mấy phần hứng thú.
Hôm nay Giang Hiểu Hàn nói là phải bồi tội, Nhan Thanh cũng không khách khí, uống xong liền để xuống khay, chờ Giang đại nhân rót rượu giúp mình.
Nhưng Giang đại nhân trước giờ thông minh lanh lợi lúc này lại như con rối đứt dây, chỉ sững người ra nhìn Nhan Thanh. Tay phải của hắn vô thức đặt đến bên người, lại chỉ cảm thấy không khí lạnh lướt qua.
Hắn mới nhớ ra, cái quạt mình thường mang đã bị hỏng đến nhìn không ra hình thù gì, không thể tiếp tục dùng.
Nhan Thanh tựa hồ bất mãn vì hắn thất thần, gõ gõ khay: "Làm sao? Rượu dùng để Giang đại nhân bồi tội, ta chỉ có thể uống được một chén thôi à?"
"Sao lại vậy chứ." Giang Hiểu Hàn thuận miệng đáp, đưa tay nâng vò rượu, lúc chạm đến vò mới như hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Nhan Thanh.
Nhan Thanh nhíu mày: "Hả?"
Lần này, dù Giang Hiểu Hàn có đầy bụng lời muốn nói cũng chỉ có thể tạm thời nuốt xuống, rót đầy chén cho Nhan Thanh.
"Ta uống chén này, coi như nhận lời xin lỗi của ngươi." Nhan Thanh nói: "Dù là chuyện ngày hôm nay hay chuyện trước kia, ngươi không cần nghĩ lại nữa."
"Nhưng ta vẫn có thể đổi ý." Giang Hiểu Hàn bưng vò rượu, cười nhẹ như mây gió: "Hoặc cũng có thể, hôm nay ta nhìn như là thành thật, nhưng lại để có thể lợi dụng thân phận của ngươi sau này. Như vậy, dù ngày sau có thật sự phải đối mặt với đao kiếm, ngươi sẽ cho rằng ta là vì bất đắc dĩ."
Nhan Thanh nhìn đầu ngón tay trắng bệch của hắn, cũng mặc kệ.
"Thậm chí, ta chỉ cần để lộ chút thân phận của ngươi cho người ở Kinh thành, lại giúp ngươi một chút, liền có thể thu được ___ ưm."
Nhan Thanh bị hắn phiền quá chừng, tay nhanh mắt lẹ gắp một cái bánh bạch ngọc nhét vào miệng hắn.
Y luyện kiếm từ nhỏ, phản ứng đương nhiên không cần nói, một đũa này vừa chắc vừa chuẩn. Giang Hiểu Hàn tự nhiên bị nhét một cái bánh, sững cả người, quên sạch những gì mình định nói ban nãy.
Nhan Thanh không ngờ chiêu này lại thành công, tay giơ đũa cũng khựng lại.
Giang Hiểu Hàn liếm miếng bánh theo bản năng, vỏ bánh mềm mại, vẫn chưa nguội, tan giữa răng môi, có chút ngọt ngấy.
Hai người nhìn nhau một lát, bỗng quay mặt đi, bật cười.
Bầu không khí vốn đang giương cung bạt kiếm cũng tan theo mây khói.
"Dông dài." Nhan Thanh nín cười nói.
"Ta thực sự..." Giang Hiểu Hàn khá là bất đắc dĩ, lắc đầu cười, lúng búng trong miệng: "Chưa từng gặp ai bá đạo như đạo trưởng."
"Nếu như ngươi thực sự có ý đó, đã sớm truyền tin đến Kinh thành. Tuy rằng việc ngày sau không ai có thể đoán chắc, nhưng ít nhất hiện tại, ngươi vẫn chưa làm ra chuyện gì có lỗi với ta." Nhan Thanh cười xong, đặt đũa xuống, nghiêm mặt nói: "Giang Hiểu Hàn, ngươi nghe cho kĩ, ta và ngươi có làm bạn hay không, là ở ta quyết, không phải ngươi."
"Ngươi không cần tự trào phúng." Nhan Thanh đáp: "Cũng không cần nghi ngờ ánh mắt nhìn người của ta."
Nếu nói không kinh động, ngay cả Giang Hiểu Hàn cũng không gạt được chính mình. Hắn chìm nổi trên triều chục năm, từ khi Giang Thu Hồng đi, người xung quanh kính hắn sợ hắn, luôn muốn tránh xa, lại không có ai từng nói những lời như vậy.
Lồng ngực Giang Hiểu Hàn phập phồng, nửa người hơi nghiêng về trước, như bắt được một nhánh cỏ cứu mạng.
Tuy hắn đang cười nhưng khóe mắt đã đỏ, nụ cười vô cùng miễn cưỡng: "A Thanh là người tu hành, hôm nay có trời đất thần linh, ta có thể ước định cùng A Thanh không?"
"Ước định gì?" Nhan Thanh hỏi.
"Kể từ hôm nay," Giang Hiểu Hàn nói từng chữ: "Ta cùng A Thanh, không lừa không dối."
Giang Hiểu Hàn nghiêm mặt nín thở, đôi mắt đào hoa kia bỏ đi vẻ tùy tính thường ngày, nhìn thẳng y, vô cùng kiên nghị, như là đang làm một chuyện hệ trọng.
Đối với Giang Hiểu Hàn mà nói, "tín nhiệm" còn đáng giá hơn "tình nghĩa".
Nhan Thanh cũng không ngờ, vào một buổi chiều bình thường như hôm nay, Giang Hiểu Hàn đã bỏ qua mọi