Khi Giang Hiểu Hàn tỉnh lại, sắc trời đã hoàn toàn tối.
Hắn ngủ cũng không yên giấc. Trong giấc mộng, hắn vẫn luôn trốn tránh những kẻ truy sát mình, cuối cùng bước hụt một bước tại vách đá, cảm giác mất trọng lực trong nháy mắt khiến cả người hắn run lên, giật nảy mình.
Nến đỏ trên đế đèn đặt cuối giường đã đốt được một nửa, chân đèn có một lớp sáp nến mỏng, được bao bởi một quầng sáng màu quất.
Giang Hiểu Hàn có chút ngỡ ngàng mà nhìn màn che hoa trên nóc giường, thở gấp một hồi, lý trí mới coi như trở lại.
Đau đớn trên người hắn dần rõ ràng, Giang Hiểu Hàn hơi cử động, liền cảm thấy ngực như bị đè ép bởi tảng đá lớn nghìn cân, làm hắn thở rất khó khăn. Y phục cũng không biết đi nơi nào, hiện chỉ mặc một lớp áo trong mỏng, đã bị mồ hội lạnh thấm cho ướt sũng.
Quần áo ướt mồ hôi dính lên người hắn, Giang Hiểu Hàn hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy tứ chi bách hài (tay chân xương cốt) đều vô cùng đau đớn, khiến hắn mê man.
Giang Hiểu Hàn cắn đầu lưỡi ép buộc mình tỉnh táo, lúc này mới nhớ lại tình cảnh của mình. Hắn hơi động tay phải, mới phát hiện vết thương trên vai đã được xử lý ổn thỏa, phía dưới là một khối vải lót mềm, giúp hắn nằm thẳng trên giường cũng không quá khó chịu, tựa hồ sắp xếp rất đâu vào đấy.
Hắn bình tĩnh quơ tay sang bên, tại đầu giường chạm tới bội kiếm của mình, mới coi như có thể thở phào nhẹ nhõm rồi nghiêng đầu quan sát căn phòng.
"Ngươi đã tỉnh."
Giang Hiểu Hàn ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của Nhan Thanh. Đối phương đứng bên cửa sổ, tựa hồ là bị động tĩnh khi hắn tỉnh dậy đánh động mới xoay đầu lại nhìn: "Ngươi đang sốt."
Giọng Nhan Thanh rất nhẹ, không lộ ra vẻ xa cách ngàn dặm, cũng không quá nhiệt tình.
Giang Hiểu Hàn không lên tiếng, hắn có chút gian nan nghiêng người, dùng tay trái chống giường, chậm rãi nâng người dậy, ngồi tựa lên đầu giường.
Trên người hắn không chỉ có mỗi vết thương ở vai, cho nên động tác rất khó khăn. Nhan Thanh đứng tại chỗ, cứ lẳng lặng nhìn hành động của hắn, cũng không nói gì.
Giang Hiểu Hàn tựa trên đầu giường, hít thở một hồi mới nói: "Đa tạ cứu giúp."
"Không cần cảm ơn ta." Nhan Thanh nói: "Ngươi nên tự cảm ơn chính mình."
Giang Hiểu Hàn thoáng ngẩn ra, xong cúi đầu, trầm mặc chốc lát mới khẽ cười: "Ngươi nhìn ra rồi."
Không đợi Nhan Thanh tiếp lời, hắn đã ngẩng đầu nhìn đối phương: "Lúc đó ta quả thật biết ngươi đang ở trên cây, nhưng thật sự là cùng đường mạt lộ. Nếu như ngươi không ra tay, chỉ sợ ta hiện đã phơi thây dưới vách núi rồi."
"Ngươi không sợ ta là một trong số bọn họ sao?" Nhan Thanh hỏi.
"Thế thì vận ta đã định." Giang Hiểu Hàn hiển nhiên không muốn nhiều lời về chuyện này, hắn khẽ gật đầu với Nhan Thanh: "Lần này nhờ có thiếu hiệp ra tay cứu giúp, không biết tôn tính đại danh của thiếp hiệp là chi?"
"Không đáng nhắc tới." Nhan Thanh đáp. "Còn một điều, ngươi có nhắc tới nạn lũ lụt ở lưu vực sông Trường Giang, đã xảy ra chuyện gì?"
Nhan Thanh không phải người khéo đưa đẩy, y căn bản không hiểu Giang Hiểu Hàn muốn tránh không nói đến chuyện này.
Ý cười của Giang Hiểu Hàn dần lạnh. Hắn mím môi, trầm mặc chốc lát mới như là chịu thua mà quay sang nhìn chân nến. Nửa người hắn ẩn trong bóng tối, ánh nến lúc tỏ lúc không, khiến vẻ mặt của hắn có chút không chân thật.
"Hai tháng trước, nước sông Trường Giang dâng lên, tạo ra một lỗ hổng trên đập, cư dân ven bờ kẻ chết người bị thương. Tuần phủ địa phương vì muốn che đậy nên cố tình ép mọi chuyện xuống, không cho báo cáo lên phía trên. Sổ sách quan địa phương gửi đi xếp thành chồng trên bàn Tuần Phủ, kinh thành vẫn vui múa mừng cảnh thái bình, một chút tiếng đồn cũng không hay."
Hắn dừng một chút, âm thanh dần trầm xuống: "Cuối cùng, nhờ một tú tài nghèo túng giấu họ tên vào kinh, đập đầu vào cột