Hiện Trường Ngã Ngựa Của Bạch Liên Hoa

Chương 15


trước sau

Advertisement
Hạ Minh Nguyệt nhìn Cố tổng một tay ôm hai con heo, cái mông hồng nhạt của con heo che hết người anh, cô nín cười đi phía sau. Í chời, mình yêu Cố tổng cơ mà? Sao giờ lồng ngực mình lại đong đầy tình cảm của một người mẹ thế này?

Hai con heo nhét cốp xe, ba con còn lại để ở ghế sau. Cố Minh Diệp khởi động xe. Trên mặt Hạ Minh Nguyệt vẫn còn ý cười, người đàn ông thì lạnh mặt. Má ơi, con muốn thơm ảnh.

, khi nào mình mới lên được giường Cố tổng đây?

Xe chạy ngang qua Nghi Trai, Hạ Minh Nguyệt nói: “Anh có thể dừng ở đây một lát được không?” Cố Minh Diệp liền tìm chỗ thích hợp để đỗ xe. Hạ Minh Nguyệt chạy xuống mua hai hộp kem khoai môn và bốn cái móng giò nướng ở một cửa hàng mười năm tuổi gần đó.

Cố Minh Diệp bĩu môi: “Mua cho Vương Khê?”

Hạ Minh Nguyệt nheo mắt cười: “Vâng, Khê bảo chăm chỉ quay phim lắm, không có thời gian ra mua, em mang về cho cậu ấy.”

Cố Minh Diệp: Khó chịu ghê. Anh giả vờ nói: “Người em nói lần trước thế nào rồi?” Anh cần nghe mấy lời thổ lộ mới vui lên được.

Hạ Minh Nguyệt đứng hình, hoảng hốt: Xong rồi, hai hôm nay vui quá quên luôn chuyện ngu hôm trước, bây giờ Cố tổng hỏi đến chứng tỏ anh ấy hơi thích mình rồi đúng không, nên mới để ý mình crush người khác?

“Hình như tình cảm ngày càng mờ nhạt.” Hạ Minh Nguyệt hơi bối rối, “Em từng mơ thấy anh ấy khi ngủ, nhưng giờ thì không thấy nữa. Trước kia làm gì cũng nhớ tới anh ấy, nhưng bây giờ thì không.”

Cố Minh Diệp: Siêu siêu khó chịu.

“Với cả …” Hạ Minh Nguyệt cười toe toét, “Bây giờ em còn bận đu idol, mỗi ngày xem Khê bảo diễn xuất, không có thời gian nhớ tới anh ấy!”

Cố Minh Diệp: Hôm qua em còn đi ăn với tôi, gắp thú bông, nói chúc ngủ ngon với nhau. Hôm nay còn nói về cuộc sống, lý tưởng, thơ ca. Giờ em ngồi trong xe tôi, nói không thích tôi nữa. Huhuhu, người ta dỗi~.

Áp suất bên trong xe giảm xuống mức 0.

Hạ Minh Nguyệt run lên. Chuyện gì thế? Anh không tin hả? “Thật ra khi tiếp xúc với anh ấy một thời gian, em cảm thấy mình cũng không thật sự thích anh ấy lắm. Mỗi người đều có những ảo tưởng về người mình thích, khi ảo tưởng bị hiện thực phá vỡ, thích cũng dần mất đi.”

Biểu cảm của Cố Minh Diệp đơ ra. Mấy hôm nay anh quả thực không nghiêm túc chút nào. Nói nhiều, cười nhiều, giọng chưa đủ lạnh lùng. Gắp thú bông? Làm gì có tổng tài bá đạo nào đi gắp thú bông!

Áp suất bên trong xe tiếp tục giảm xuống mức âm.

Hạ Minh Nguyệt nín thở. Sợ quá đi.

Hai người trở về đoàn phim trong im lặng, Hạ Minh Nguyệt lấy hết can đảm cười nói: “Lần sau mình đi ăn lẩu hải sản nhé?”

Cố Minh Diệp mặt lạnh tanh, giọng lạnh lùng: “Để tính sau.” Rồi quay người bước đi.

Hạ Minh Nguyệt xị mặt xuống: Thôi, hết rồi, hết thật rồi. Cô lưu luyến nhìn theo xe Cố Minh Diệp: Heo con của mình.

Hạ Minh Nguyệt đưa đồ ăn cho Vương Khê, đầu gục xuống đất. Vương Khê liếc nhìn cô, “Có chuyện gì thế?” Hạ Minh Nguyệt bèn kể hết ra.

Vương Khê bình tĩnh nói: “Chuyện tốt mà.” Cậu gặm móng giò, “Thế chứng tỏ anh ta quan tâm chị! Đàn ông vốn là như thế, ăn dấm một lần là muốn uống cạn nước Thái Bình Dương.”

Ánh mắt Hạ Minh Nguyệt sâu kín, “Nếu anh ấy đau lòng rồi quyết định không thích chị nữa thì sao?”

“Yên tâm đi.” Vương Khê bóc hộp kem ra, “Đàn ông rất hiếu chiến, đã là đồ mình thích thì không cho ai động vào đâu. Huống chi anh ta còn là tổng tài bá đạo cơ mà.”

“Chỉ mong anh ấy đau thấu tim can rồi nổi trận lôi đình, sai người bắt cóc chị, quăng chị lên giường, vừa hiếp vừa nói, “Em từ bỏ đi, em vĩnh viễn là của tôi, trái tim của em thuộc về tôi, cơ thể của em cũng thuộc về tôi! Tôi sẽ không bao giờ thả em ra!” Aaaaaa, kích thích quá, sung sướng quá ~”

Vương Khê cạn cả lời. Chị của tôi ơi, chị đọc ngôn tình từ lúc mấy tuổi thế?

Hạ Minh Nguyệt đã cảm thấy khá hơn, cô ngồi xuống: “Không nữa, chị ăn móng giò với gái.”

Vương Khê vô cảm nhìn cô: “Cảm ơn, một mình em ăn hết được rồi.”

Hạ Minh Nguyệt cắn một miếng: “Em là idol mà không cần quản lý vóc dáng à?”

“Em vẫn đang phát triển, fan còn bảo em ăn nhiều lên kìa.”

“Ồ.” Hạ Minh Nguyệt lấy điện thoại ra, “Xin chào, nhà hàng Tứ Xuyên phải không ạ? Cho hai suất cơm chiên thịt xông khói đến đoàn phim Bạch nguyệt quang, cảm ơn ạ.” Cô ung dung cúp máy, “Không cần cảm ơn đâu.”

Vương Khê: Yếu ớt, bất lực, không thể phản kháng. Móng giò quay của mình.

Buổi tối, đạo diễn Ngô nói: “Cố tổng phải đi tối nay, chúng ta sẽ ăn cơm ở Kim Bích Huy Hoàng, cô đi thông báo với mọi người trong đoàn đi.”

Hạ Minh Nguyệt kinh hãi: “Sao lại đi!”

Đạo diễn Ngô giật thót: “Cố tổng bận trăm công ngàn việc vẫn đến thăm đoàn phim, đến nay đã mấy ngày rồi. Cái con bé này, tự nhiên hét toáng lên làm gì, dọa tôi sợ muốn chết!”

“Cũng phải ha!” Hạ Minh Nguyệt thầm nghĩ: Nam thần của mình như đại bàng sải cánh, vương giả thần thú, anh còn phải chiến đấu giành giang sơn thiên hạ chứ.

Vào bữa cơm tối, đạo diễn Ngô ngồi bên phải Cố tổng, bên trái là chị Đàm, Hạ Minh Nguyệt ngồi cạnh chị Đàm. Khi bữa tiệc sắp bắt đầu, Đàm Hồng đứng dậy nghe điện thoại, chị vỗ vai Hạ Minh Nguyệt, Hạ Minh Nguyệt bèn theo ra ngoài. 30 giây sau, Đàm Hồng “ừ ừ” hai tiếng rồi cúp máy, chẳng nói chẳng rằng lại dẫn Hạ Minh Nguyệt vào trong. Chị chủ động ngồi xuống chỗ Hạ Minh Nguyệt, nói: “Minh Nguyệt ngồi đây đi, tôi có chuyện cần nói với Xu Nghi.” Xu Nghi là nữ chính Cố Minh Diệp vô tình chỉ định hôm đó.

Hạ Minh Nguyệt cẩn thận ngồi bên cạnh Cố Minh Diệp. Mình và Cố tổng đúng là nhân duyên tiền định, chị Đàm, wo ai ni. Cô cười với Cố Minh Diệp, “Cố tổng lại đi nước ngoài ạ?”

Cố Minh Diệp: “Ừ.”

“Anh chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức.”

Cố Minh Diệp: “Ừ.”

“Em chúc Cố tổng thắng lợi trở về.”

“Cám ơn.”

Đạo diễn Ngô: Này anh bạn, thay lòng đổi dạ nhanh quá đấy.

Cố Minh Diệp: Nửa mặt bên phải của mình là đẹp nhất, hơi nhấp môi sẽ tạo cảm giác khó gần. Không biết cô ấy có cảm nhận được không?

Hạ Minh Nguyệt: Heo con của mình ngầu quá đi, nhìn chỉ muốn bóp bóp, ngứa hết cả tay.

Bữa cơm rất náo nhiệt, chúc mừng đủ thứ, đạo diễn Ngô kính rượu Cố tổng, nhưng Cố Minh Diệp đã từ chối, nhìn mọi người một lượt rồi nói, “Tôi phải lái xe, ngày mai mọi người còn quay phim, hôm nay không nên uống rượu.”

Đạo diễn Ngô tưởng đây là lời khách sau, vẫn cười nói: “Không sao, anh nhấp một ngụm
Advertisement
lấy không khí là được rồi.” Ăn tiệc mà không uống rượu thì còn ra thể thống gì.

Cố Minh Diệp liếc đạo diễn Ngô một cái. Đạo diễn Ngô vội cười trừ: “Thế không uống nữa, mọi người dùng trà thay rượu, kính Cố tổng một ly.”

Mọi người đứng dậy nâng ly chúc mừng, Hạ Minh Nguyệt và Cố Minh Diệp cùng chạm cốc, Hạ Minh Nguyệt thì thầm: “Cảm ơn Cố tổng.”

Cố Minh Diệp khịt mũi trong lòng: Vậy em có thích tôi không?

Hạ Minh Nguyệt đi ra phòng WC, đương định đi vào thì Tôn Nhiếp đang dựa vào lan can hút thuốc nhìn thấy cô, anh ta dập điếu thuốc nói: “Anh có chuyện muốn nói với em.”

Quan hệ của Hạ Minh Nguyệt với mọi người trong đoàn làm phim khá tốt. Tôn Nhiếp là nhiếp ảnh gia ngầu nhất trong đoàn, lúc bình thường anh ta không nói nhiều, nghiêm túc trong công việc, rất nhiều cô gái trong đoàn thích anh ta. Hạ Minh Nguyệt thường được mấy cô nhút nhát nhờ tặng đồ hộ cho anh ta, nên hai người cũng khá thân.

Hai người đi đến ban công cuối hành lang, Hạ Minh Nguyệt trêu ghẹo: “Nguyên Nguyee, Tiểu Mân, Trân Nhi, San tử, nhiếp ảnh Tôn của chúng ta chọn ai đây?”

“Minh Nguyệt.”

“Hả.” Hạ Minh Nguyệt đáp, “Cái gì?” Sau đó cô phản ứng lại, thầm chửi “Đệch mợ” trong lòng. <Tổng tài bá đạo yêu tôi> nhảy ra một tình tiết mới _______ tình yêu của nhiếp ảnh gia, bạn có muốn mở khóa không?

Không, không, không, không, không…

“Chúng ta hãy thử ở bên nhau.”

Hạ Minh Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy. Cố tổng với cô đang tốt đẹp, tại sao lại phát sinh chuyện này? Trái tim cô chính là tảng đá, không ai dịch tảng đá đi được!

“Anh nghĩ chúng ta khá hợp nhau.”

Hạ Minh Nguyệt lắc đầu như trống bỏi, lải nhải: “Không thích hợp, không thích hợp.”

“Chỗ nào không thích hợp?” Tôn Nhiếp châm điếu thuốc mới, “Anh ngày thường ít nói, em lại nói nhiều. Anh không hay cười, em lại cười cả ngày. Chúng ta ở bên nhau, một tĩnh một động, quá vừa vặn.”

“Nếu nói như vậy thì tôi với Cố tổng còn hợp hơn nhiều.”

Tôn Nhiếp mỉm cười, “Con gái đúng là giống nhau, dã tâm rất lớn.”

Hạ Minh Nguyệt:???

“Làng giải trí rất nhiều cám dỗ, nếu rơi vào sẽ không thoát ra được. Em tỉnh táo lại đi.”

“Tôi đâu có định gia nhập làng giải trí. 10 ngày nữa tôi còn phải nhập học kia kìa.” Hạ Minh Nguyệt nghiêm túc nói, “Chú, chúng ta không thích hợp.”

“Đúng là đồ không biết trời cao đất dày.” Tôn Nhiếp hút một hơi thật sâu rồi nhả khói ra, Hạ Minh Nguyệt cảm thấy bồn chồn trong lòng, anh ta lại nói: “Thật sự không muốn thử?”

Hạ Minh Nguyệt gật đầu.

“Em thích Cố tổng?”

“Đúng.”

Tôn Nhiếp vứt điếu thuốc rồi đi mất.

Hạ Minh Nguyệt hơi sững sờ: Người lớn thích tỏ tình kiểu này? Cô không khỏi ho khan, tự hỏi liệu Cố tổng có hút thuốc không nhỉ. Mặc dù như thế sẽ rất đẹp trai, nhưng ông bà ông vải phù hộ, tốt nhất là đừng hút.

Cố Minh Diệp đứng ở góc tường, cuối cùng tâm trạng cũng tốt lên một chút. Đúng là phụ nữ, nghĩ một đằng, nói một nẻo.

Cuối bữa ăn, Hạ Minh Nguyệt còn đang đau khổ vì sắp phải chia tay Cố tổng, thư ký trường quay đã đen mặt đưa điện thoại cho đạo diễn Ngô xem, khuôn mặt tươi cười của đạo diễn Ngô đột nhiên thay đổi.

Nhóm theo dõi paparazzi: Tin sốc! Thần tượng đang hot Vương Khê ăn cơm, qua đêm cùng người phụ nữ bí ẩn trong đoàn phim, mối tình lãng mạn đã bị lộ!

Tin tức được đăng nửa giờ trước, chỉ đứng top12 hot search, nhưng giờ là 9 giờ tối, là lúc lượng người online đông nhất.

Điện thoại của Hạ Minh Nguyệt đã hết pin, cô không biết sao đạo diễn Ngô lại bực mình thế. Cố Minh Diệp cũng liếc xem thử, anh cầm lấy điện thoại của đạo diễn Ngô, cười mỉa mai, “Anh không cần lo chuyện này.”

Cố Minh Diệp gọi một cú điện thoại: “Tôi sẽ gửi tài khoản cho cô, xóa blog, xin lỗi, chặn tin tức này, nửa giờ sau, tôi không muốn xem tin tức liên quan đến nó nữa.”

Đạo diễn Ngô: Yên tâm rồi.

Hạ Minh Nguyệt: Mình chẳng hiểu chuyện gì cả.

Hai người im lặng bước sang một bên, Cố Minh Diệp húng hắng: “Con heo vẫn còn trên xe.”

“Để em đi lấy.”

“Tôi đưa em về khách sạn.” Năm con heo, một mình cô ôm kiểu gì.

Cả hai bỏ lại mọi người, lái xe về khách sạn. Hạ Minh Nguyệt ôm một con, bốn con còn lại phần Cố Minh Diệp. Cố Minh Diệp bị kẹt trong thang máy.

Lúng túng.

Hạ Minh Nguyệt lấy đầu heo che mặt lại, không nhịn được cười. Tên ngốc này.

Cô ho khan một tiếng, nín cười, vươn tay kéo con heo, Cố Minh Diệp mượn lực thuận lợi chen vào, hai người cách một con heo, nhìn như đang ôm nhau. Hạ Minh Nguyệt lui vào trong một bước, Cố Minh Diệp lôi heo tiến vào, hai người mặt đối mặt, năm con heo vây quanh, chật như nêm cối.

Cố Minh Diệp quay lưng về phía cửa thang máy, không thể xoay người, giọng anh rơi xuống đầu Hạ Minh Nguyệt, “Bấm số tầng đi.”

Khuôn mặt của Hạ Minh Nguyệt bị vùi vào đầu con heo, cô dướn người lên phía trước, cảm thấy hơi thở của Cố tổng ngay bên, cô duỗi tay ra nhấn nút.

Không với tới.

Ông trời đã cho mày một cơ hội, mày có thể nắm được không, Hạ Minh Nguyệt?

Hạ Minh Nguyệt: Mình có phải con ngu không nhể?

Cô ép con heo lớn trong ngực sang một bên, bước về phía trước, chui vào lồng ngực Cố Minh Diệp, tựa đầu lên cánh tay rắn chắc của anh, lại nghiêng người về phía trước, ấn vào tầng 17.

Hai người gần như ôm lấy nhau. Hạ Minh Nguyệt lùi lại một chút, chừng 1cm rồi đứng yên.

Thang máy im lặng không một tiếng động.
Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện