[Hiên Dương] Lỡ Yêu Anh Mong Anh Không Là Huyền Thoại

Đua Xe


trước sau

***Tháng năm đó anh đã yêu một người đến cùng kiệt trái tim. Đời người ai không nằm mơ một lần nếu có thể anh không bao giờ muốn tỉnh giấc sau những cơn mê loạn là một nỗi đau kéo dài nhiều năm như thế anh vẫn không thể quên người từng yêu rất sâu nặng.***

***

May bước xuống sân bay huyên náo, kéo vali thật nhanh để rời khỏi nơi ồn ào cô trở về không báo cho ai biết nên cũng không ai ra đón đứng giữa sân bay đông nghẹt người đón taxi May cảm thấy lòng nặng nề mệt mỏi không biết do chuyến đi dài hay do bản thân nhiều tâm sự.

"Alo."

"Em về nước rồi à?"

Giọng nói kia nhàn nhạt, có chút không vui:"Sao không báo cho anh."

"Sao anh biết."

Cô kinh ngạc, lần này cô về, không hề báo cho ai biết, từ bạn thân đến gia đình.

Bên kia có tiếng nói:"Định vị."

"Bọn anh chỉ định đăng ký qua loa thôi, nhưng về rồi thì về nhà đi."

Cô mềm mại nói:"Em về dự đám cưới anh."

"Ừ." Anh đáp, bên kia còn vang lên giọng nói dịu dàng yếu ớt nghe không rõ là nói gì, đoán là chị dâu tương lai, chị vốn là người đằm thắm đạt chuẩn phụ nữ truyền thống mà cô biết, lúc nào cũng dịu dàng và tinh khiết. Vốn muốn nói với chị mấy câu thì anh bảo:"Anh có việc."

Cô nhẹ nhàng"Vâng."

Một tiếng rồi cúp máy, đưa tay xóa số bấm lúc nãy, bấm lại số khác:"Em về tới rồi."

Cô phải báo cho chồng cô một tiếng.

Cô nói là tự về được ngồi trên taxi nhìn dòng người hối hả như dệt, lòng cô thấy nhẹ nhõm lạ thường, không còn thấy khó chịu nữa.. Anh kết hôn với chị, một người có tiếng tăm trong xã hội mà chỉ làm qua loa, hay anh và chị bận quá, nhưng như vậy bác đồng ý sao? Cuối cùng anh cũng quên đi người đó rồi nhưng cô không vui, không sao vui nổi, cô biết đây không thực là lựa chọn của anh...

Anh là anh trai của cô, cô hiểu rõ anh ấy.

Lần này về cha không có nhà, dì Linh nói cha đi họp mặt bạn bè ở đâu đó, tối muộn mới về, cô định lên phòng thì hai người kia tới, bầu không khí lại nặng nề như đeo đá, khiến Lý Bạc Văn khó xử.

"Chiều nay bọn anh có cuộc đua, em đi cho vui."

Ở đây trừ anh Mộc Nguyên ra thì 3 chàng trai hoàng kim này đều thích đua xe moto, đã có lần Laughing đưa cô đến xem, hậu quả bị anh cô mắng té tát, từ đó cô không đi nữa.

"Em vừa xuống máy bay, hơi mệt chắc không đi đâu."

"16h mới bắt đầu, em nghỉ chút rồi đi."

Arthur nhếch mép, nữa thật nữa đùa:"Không chừng anh em sẽ dẫn người tình bé nhỏ anh ta tới."

Người tình bé nhỏ không giống ám chỉ chị Khang Hân, người như anh cô, có vài hồng nhan tri kỷ là bình thường nhưng sắp kết hôn mà còn như thế, không tốt.

"Ấy vậy mà cậu còn muốn đưa chị tới, nơi đó sẽ dọa chị ấy mất."

"Mình chỉ tò mò là chị ấy sẽ phản ứng thế nào thôi, đó giờ chưa thấy chỉ ấy nổi giận bao giờ."

Arthur hứng thú với diễn biến tiếp theo, khẽ liếc May nụ cười càng tươi rói:"Không đi là bỏ mất cảnh hay đó nha."

Lý Bạc Văn thở dài..

Đúng 15 giờ 30 phút, Lý Bạc Văn dừng xe trước nhà họ Vương:"Lên xe đi, Arthur đi đón chị Myself rồi."

"Anh ấy làm thật à."

Chị Myself không lý nào đồng ý theo anh ta đi đến chỗ đua xua, theo thói quen, chắc nữa tiếng nữa chị sẽ đi uống trà chiều, đọc sách thư giãn nơi ồn ào nguy hiểm như thế, chị ấy không đi đâu.

"Em biết tính Arthur mà, nói là làm."

Lý Bạc Văn cười khổ, hắn cũng không tán thành ý tưởng này lắm, dù gì chị ấy cũng sắp kết hôn, sao lại khiến chị ấy không vui. Hơn nữa anh...

May lên xe, để May chở đi đến eo núi phía tây, nơi diễn ra cuộc đua xe không phải là trường đua lớn, có khán đài cổ vũ mà là một eo núi hẹp quanh vòng lên sườn núi ở ngoại ô thành phố A, nơi này vẫn thường diễn ra cuộc đua xe lớn nhỏ mua vui trong chốc lát. Cô từng được Laughing đưa đến một lần, cô mới biết những người đua xe phải chở bạn gái theo sau, đương nhiên anh hai cô phản đối quyết liệt thế rồi anh hai chở cô, anh nói anh không tin tưởng giao cô cho bất kỳ ai.

Sau chuyện đó ấn tượng cô về Arthur càng trở nên biến thái, anh là tên lừa đảo không đáng tin, xe đi chốc lát là tới nơi, mọi người đang tụ hợp ở ngã tư với con xe đua của mình.

" Đúng rồi, đua môtô mà anh lái ôtô đến đây? Anh rửa tay gác kiếm à."

" Hôm nay chỉ có 3 người đua thôi, bọn anh đến xem cho vui ấy."

Lý Bạc Văn nháy mắt:"Trận này chắc chắn rất hấp dẫn."

May không hiểu ý anh.

***

"Oh May lâu rồi mới gặp em."

Có người chào hỏi, cô cũng mỉm cười khách sáo đáp lại. Mọi người không biết cô là ai chỉ nhớ cô được Laughing đưa tới một lần. Cũng bởi lúc nhỏ cô từng bị bắt cóc một lần hoảng sợ tột độ giam mình trong phòng, không ra ngoài nữa, để đảm an toàn cho đứa con gái yêu quý ba cô giấu cô kĩ hơn chỉ những người thân thiết mới biết mặc cô. Thậm chí lúc cô nhập học cũng đổi họ khác để đề phòng kẻ xấu có ý đồ đen tối, cho nên việc không ai biết May là ai rất bình thường. Thậm chí còn không biết cô là em của anh.

"Lý Bạc Văn có mình cậu thôi sao, Arthur đâu rồi ."

Anh ta là nhân vật chính sao lại không đến, bình thường hai người như chim liền cánh, đi đâu cũng có đôi không ít người nghi ngờ mối quan hệ bất thường của hai anh chàng này.

" Nhanh sẽ đến thôi, anh ta đi đón người rồi."

Trên đường này có rất nhiều camera nhưng chỉ lưu lại cho vui cũng để cho những nữ sinh đến cổ vũ có thể quan sát, phía trên đồi trên kia có thể dùng ống nhòm quan sát May được ngồi ở trung tâm, Lý Bạc Văn đã sắp xếp ai dám giành với cô.

Lúc này có xe đi tới, một chiếc xe ôtô mới toanh đi tới, dù xe mới nhưng Phương Phương nhận ra người lái là Arthur, lạ ở chỗ xe chạy với tốc độ rùa bò lật ngửa. Ghế phụ lái không có người.

"Anh ấy cũng không đua à."

" Có, anh không rõ nữa."

Arthur dừng xe trước vô số tiếng vỗ tay của các tiểu thư đài cát có tiếng ở thành phố A và các thành phố lân cận. Ồn ào hơn cả lần cô đi xem nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng biểu diễn tại Anh cách đây không lâu. Anh ta xuống xe đi ra sau mở cửa, trước giờ Arthur hiếm khi mở cửa xe cho ai, khi chở bạn gái cũng không thấy anh ta ga lăng như vậy. Mọi người im lặng muốn biết người đó là ai, một đôi chân mảnh khảnh đặt xuống xe, đẹp như điêu khắc, Myself bước xuống xe, tay trái cầm một quyển sách, tay phải cầm một ly trà đen, hèn gì xe đi chậm như rùa.

"Cô ấy không phải là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng trong nước Khang tiểu thư, Myself sao? ."

Nữ thần trước mắt đẹp đến vạn vật mờ ảo, trong suốt tinh khôi như sương mai, đặc biệt là góc nghiêng tinh tế như tạc tượng, ngũ quan chuẩn tỉ lệ vàng không một chút sai lệch, như là kiệt tác tinh xảo của tạo hóa, hôm nay cô mặc một bộ váy trắng, tóc xõa dài thoáng nhìn như tiên nữ giáng trần.

" Không phải em nói, May mới về muốn tổ chức dã ngoại sao? ."

Nơi này không giống như chỗ dã ngoại lắm, song song với nghi hoặc của Myself những người bên này bàn tán:"Là vị hôn thê của Vương Hạo Hiên (Hạo Hiên) đó, sao lại đến lúc này? ."

"Không ngờ Arthur có phúc ghê, cứ tưởng anh ta ăn mặn, hóa ra lại thích ăn nhạt, anh ta thích hôn thê của Vương Hạo Hiên sao? ."

"Những cô gái đó không chừng chỉ đáng làm người tình thôi, nữ thần đẹp đến mức không ai dám si tâm vọng tưởng ấy mới là một người vợ tốt."

"Không nói vậy sao chị chịu đến chứ, đến đó đi đảm bảo rất thú vị, May ở đó kìa."

Ánh mắt Myself trong suốt đảo một cái, lặp tức phát hiện May tao nhã trong đám người diêm dúa lòe loẹt.

"Người tình cậu đâu, cậu không lái môtô sao? ."

Tử Du nghi hoặc, mặc dù tạm hiểu nữ thần thánh khiết không thể ngồi mô tô để Arthur chạy vòng vòng bên ngoài được, nhưng không có xe sao đua.

" Bảo trì rồi 10 phút nữa sẽ mang tới."

Anh đảo mắt nhìn quanh..

"Red chưa tới."

Red là đối thủ của họ, là người mà đã gửi lời tuyên chiến đến anh và Thành dẫn đến cuộc đua hôm nay.

" Vẫn chưa."

Những người muốn chứng tỏ mình quan trọng thường đến trễ, chuyện này cũng thường thôi.

"Có vẻ kịch vui chưa tới."

Thành cũng chưa thấy tới, Danh Phong tiến về phía mọi người.

Myself vẫn điềm nhiên thưởng thức trà chiều giữa những ánh mắt giả vờ không quan tâm nhưng lại nhìn cô chăm chú, mỉm cười hỏi Phương Phương.

" Sao ở đây đông vậy."

"Họ sắp đua xe."

May khó xử giải thích.

Ánh mắt trong suốt của ai trở nên mơ hồ.

Đang nói chuyện thì một âm thanh ồn ào với âm lượng rất lớn truyền tới, mọi ánh mắt đều ngẩng lên nơi phát ra âm thanh bất lịch sự kia. Một chiếc trực thăng của Cảnh gia lượn trên bầu trời, rồi đáp xuống khoảng đất trống không phía bờ sông.

"Thiếu gia xe được mang tới."

Một người đứng tuổi , tóc hoa tiêu bước ra, trên người mặc một bộ âu phục tay để trước ngực, gập người cung kính

" Mời thiếu gia xem qua."

May không hiểu xe đua nên cũng không đánh giá gì, chỉ thấy nó khá nặng nề.

" Làm màu như thế, tôi còn tưởng là ai."

Ngữ khí lạnh lùng, mang chút mỉa mai, anh lãnh đạm dừng xe trước mặt mọi người, người đẹp nóng bỏng phía sau liền bước xuống xe, tháo mũ bảo hiểm to đùng, để lộ khuôn mặt quyến rũ kiêu sa. Bầu không khí có chút quái gở, vị hôn thê đang ở kia Vương Hạo Hiên lại mang theo một mỹ nhân khác. Cứ tưởng sẽ chở người nữ thần thánh khiết chứ, sao giờ lại thêm một người.

Thấy Myself sắc mặt Vương Hạo Hiên không hề thay đổi chỉ thầm khen kẻ giở trò đằng sau một câu, tuy nhiên ánh mắt anh đột nhiên dừng lại một chút, chân mày nhíu lại muốn nói gì đó thì nghe tiếng cười vang như sấm.

" Thật ngại quá, tôi đến trễ"

" Đã đến thì bắt đầu đi."

Vương Hạo Hiên liếc nhìn đồng hồ một cái, tối nay anh có việc quan trọng không thể ở lâu, cũng không có thời gian nói chuyện tầm phào gặp Myself anh gật đầu coi như chào hỏi, Myself cũng chỉ mỉm cười không nói gì thêm.

Đúng là vừa quái gở, vừa thất vọng còn tưởng được xem một màn đánh ghen kinh điển mà nhân vật chính còn là hai nhân vật chính Vương Tổng và Huỳnh tiểu Thư ai ngờ đối phương gặp nhau một câu cũng không nói. Là Huỳnh tiểu thư tao nhã hơn người không mang tâm tư của những cô gái ngu xuẩn chỉ biết đánh ghen làm mất mặt gia môn, hay là căn bản cho rằng cô gái kia tiện đường có giang.

"Anh đua xe phần thưởng là gì thế."

Thú thật chỉ mới được lại gần anh có nữa tiếng, anh nói muốn đua xe cô ham vui đi theo nên không biết tình hình.

" Phần thưởng là.. Bạn gái đối phương ." Lý Bạc Văn không biết đang đùa hay thật chỉ là nói xong thì mặt của cô gái kia hơi méo mó.

" Bạn anh đang nói đùa hay sao."

Anh nhìn cô một cái cô ta liền im bặt, biết là không đùa.

"Lên xe."

"Hả ."

Khóe môi cô ta co giật.

" Em lên làm gì? ."

Không phải là cô ở đây xem thôi sao, trước giờ cô chưa tham gia đua xe bao giờ, cô sợ.

Hôm nay bận hắn quơ đại một cô ở Sa Ngã, không ngờ lại quơ phải một cô nàng nhát gan đúng là xui xẻo.

" Tôi cũng không có bạn gái, luật chơi của các anh rất thú vị, chỉ tiếc ."

Red không phải là người mê nữ nhân, hạng nữ nhân đó chỉ là đóng phiền phức, chuyện quan trọng không nên có mặt của đàn bà.

Arthur ôm eo người đẹp, đứng ngoài chờ đợi. Red không gần phụ nữ hắn biết, cũng không ép hắn phải mang người theo, chỉ là đây là quy tắc anh đặt ra, Vương Hạo Hiên sẽ không phá nó đâu.

Sắc mặt Vương Hạo Hiên băng lạnh, thấy thế cô nàng kia cảm thấy lo sợ.

" Đừng giận, em lên mà."

" Xuống."

"May lên xe."

Vương Hạo Hiên không thèm liếc đến cô ta, hướng mắt đến May, cô gái nhìn sao cũng không phải người đủ mạnh dạng leo lên xe đua.

"Vâng."

Tống Kế Dương từ xa đứng nhìn kéo nó thấp xuống, nhạt nhòa giữa đám đông.

**

Red đột nhiên cảm thấy rất thú vị.

Khi có hiệu lệnh 3 chiếc xe liền phóng nhanh về phía trước, những người ham vui cũng lái theo, đoạn đường này Cảnh thiếu gia chi trả camera lắp đặt hình ảnh đều được quay lại, Lý Bạc Văn rất muốn theo nhưng không thể bỏ Myself ở lại nơi này nên đành xem qua loa chán ngắt sắc mặt rất trầm tĩnh mi mắt khẽ động.

"Chị không tò mò sao."

Thấy Myself chăm chú đọc sách chẳng mảy may quan
tâm đến trận đua xe, cho dù không lo cho chồng tương lai cũng nên lo cho em gái bé bỏng May chứ.

" Nguy hiểm lắm sao?."

Eo núi phía tây tuy hẹp nhưng họ đua ở đây đâu phải ngày một ngày hai, những lần trước nghe nói còn đông người tranh đường hơn, lần này chỉ ba người, không phải đơn giản sao.

Nghe hỏi vậy Lý Bạc Văn không biết người chị này quá xem nhẹ mọi chuyện hay là đang đùa với hắn.

"Chị có nghe tới Red chưa?."

Thấy người chị ngây ngô, Lý Bạc Văn quyết định giải thích một chút.

"Red là một tay đua xe f1 nổi tiếng nhất Canada, giành vô số giải thưởng đua xe trong và ngoài nước, con người hắn máu lạnh vô tình, trong giới đua xe ngầm, chết không đền mạng, hắn rất liều, không nói đến kỹ thuật chỉ việc liều mạng đâm xe người khác của hắn trên đường đua cũng gây thiệt mạng bao người.Gần đây trong giải đua ngầm tranh địa bàn Đông Úc giữa Phương Armstrong và đối thủ hắn đứng thứ 3 sau số 18, tuy hắn thua dưới tay đua của Phương Armstrong nhưng trong tình thế quyết liệt hắn còn sống đứng hạng ba thì không phải vừa đâu."

" Em nói số 18."

Hình như đã nghe nhắc ở đâu rồi

Myself đột nhiên hỏi một câu chẳng ăn nhập, nhưng chẳng đợi trả lời: "Lúc nãy sao em không ngăn May."

Vương Hạo Hiên chị đã không thể ngăn được nữa rồi, nó đã vượt qua khỏi tầm tay của chị đó nhưng May chỉ là một cô gái ngây ngô không biết gì. Lý Bạc Văn định nói chị hiểu rồi sao thì nghe có người ồ lên.

" Anh Vương Hạo Hiên sao đi đường này?."

"Nói từ "đường này" có nghĩa là sao? ."

Vương Hạo Hiên rẻ hướng biến mất khỏi đường đua làm mọi người hoang mang.

"Vương Hạo Hiên này thật là.... ."

Lý Bạc Văn còn định cảm thán nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của Myself anh đành nuốt vào, nở nụ cười say đắm lòng người:"Vương Hạo Hiên có chiến lược rồi."

Anh vừa dứt lời thì có người châm dầu vào lửa:" Đó là đường tắt đến eo núi phía tây đi rất nhanh, chỉ là 2 tháng trước xảy ra động đất, con đường đó đầy đá tảng, còn có đoạn bị sụp ngay khúc quanh, không biết anh ấy có biết không mà đi đoạn đường nguy hiểm đó."

Vương Hạo Hiên giảm tốc độ lại một chút đi qua đoạn đường tắt, nhân lúc anh giảm tốc, cô hỏi:"Người kia là ai, em cứ thấy hắn quen mắt."

"Hắn là Red tay đua f1 giỏi nhất Canada."

"Sao anh đua với hắn."

Mặc dù anh là người rất nổi tiếng, nhưng không lí nào cuộc đua xe mà anh hay bảo là "nho nhỏ" lại làm cho tay đua người ở Canada xa xôi kia hứng thú.

"Có người gọi là Alatta muốn thách đấu với anh và Danh Phong (Arthur) ban đầu hắn không hứng thú lắm, nhưng anh bạn kia lại quá ngạo nghễ gây hấn vào chuyện của anh mấy lần. Nên anh nhận lời, nhưng muốn đấu với tên kia thì trước ngày 10/8 năm sau anh phải có tư cách tham gia cùng giải đấu với hắn, đúng lúc Red muốn đấu với anh, nên anh hẹn hắn."

May lo lắng, cả hai người đều là người quá kiêu ngạo đương nhiên sẽ không dừng lại chỉ là:"Hai anh đâu biết đua xe f1."

Cô nhớ chính xác là như vậy, áp lực trên xe f1 không phải chuyện đùa, cô từng thấy ba xem qua TV, cảm thấy làm tay đua không dễ dàng gì.

Anh giữ tay lái vẫn giảm tốc, lời nói mang theo chút tức giận rét lạnh.

Anh thấy lời cô không đúng nhưng không biết là không đúng chỗ nào "Alatta muốn đua mô tô hắn bảo cho bọn anh chút lợi thế."

Lời nói này đối với anh đúng là không dễ nghe, ý của số Alatta là 2 người này không có khả năng đua xe f1, mải mê suy nghĩ May không nhận ra Vương Hạo Hiên vẫn không chịu tăng tốc.Trong tiếng cổ vũ của những người xung quanh Myself chỉ có thể nhìn màn hình 2 chiếc xe đang lao nhanh thật nhanh vòng qua khúc quanh đầu tiên đoạn đường hẹp dài dọc bờ sông Thương Hà, Red vẫn đang nhỉnh hơn một chút, lúc qua khúc cua hắn áp sát, xe và người va chạm sườn núi, tiếp tục dẫn đầu.

Khẽ nhìn kiếng chiếu hậu, Red không thấy Vương Hạo Hiên đâu liền nhíu mày, nghe nói kĩ thuật của Vương Hạo Hiên cao hơn Arthur sau có thể bị bỏ xa như thế được, nghĩ thế hắn bắt đầu lạng lách trên đoạn đường hẹp.

"Bắt đầu gây cấn rồi."

Một giọng nói đầy hứng thú truyền đến, Myself quan sát máy thu hình vẫn giữ gương mặt trầm tĩnh như trước, nhưng lòng cô đang rất lo cho May. Lý Bạc Văn mở chai nước đưa cho chị:"Không sao đâu Danh Phong đâu dễ đùa như vậy."

Myself mỉm cười:" Chị không lo cho nó, May gần đây sức khỏe không tốt."

Gần đây sức khỏe không tốt, May mới về sao chị biết, không uổng công lúc trước bác Huỳnh muốn chị làm bác sĩ, nhìn qua một cái là biết ư? Áp lực trên xe đua không nhỏ May được bảo bọc nên rất yếu đuối cái này anh cũng hơi lo.

Myself cầm chai nước cũng không mở ra đứng dậy.

**

Arthur cách xe của Red chỉ chừng nửa thân xe hai xe bắt đầu chạm nhau phát ra những âm thanh chát chúa nhức óc, sau đó Arthur tăng tốc như muốn đâm thẳng vào xe của Red, quan sát mọi chuyện qua gương Red nhẹ nhàng như mọc cách mà điều khiển xe tránh qua trong tích tắc, xe hơi nghiêng về phía bờ sông nhưng hắn nhanh chóng lấy lại sự thăng bằng vốn có. Arthur vượt lên trước được cảm thấy có chút không ổn nhưng không nghĩ nhiều giảm tốc qua khúc cua thứ hai. Red chỉ nhếch mép lạnh lùng:" Cẩn thận."

Lý Bạc Văn nhận ra ý đồ của Red chuyện đã xảy ra trong tích tắt, Red tăng tốc đâm thẳng vào xe đang giảm tốc quẹo cua kia một cái. Âm thanh cực lớn phát ra trong phút chốc, xe của Wind bị đẩy ra ngoài, may là xe anh đã được cải tiến, dùng trực thăng đưa bảo bối từ Anh trở về nếu không đâm như thế, đuôi xe không bẹp dúm mới lạ, xe Red không hề hấn gì đi qua khúc quanh còn giơ tay chào một cái rồi tiếp tục lao về phía trước. Arthur dừng xe, anh bị đẩy khỏi đường đua nên không thể tiếp tục nữa.Đám con gái đài cát gì đó liền tuông ra một tràng mắng chửi Red chơi xấu bảo vệ nam thần trong lòng họ, Lý Bạc Văn nghe xong chỉ cười khẩy trong lòng, mấy cô này mà biết gì, Authur từ đầu đã không có cửa thắng, kể cả Vương Hạo Hiên cũng chỉ dựa vào may mắn. Nhưng những lời lẽ trù ẻo Red kia thật làm Nam Phong lo ảnh hưởng đến nữ thần tinh khiết nào đó không vui.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, chị....?

"Vương Hạo Hiên không biết đang tính toán gì."

Myself nhìn cô nào sau xe Arthur sợ đến nổi đứng không vững ngồi bẹp dưới đường đua mà khóc. Càng thấy lo cho May.Phía bên kia đoạn đường, Vương Hạo Hiên nhìn phía trước bảo:"Nhắm mắt lại, dù có chuyện gì cũng không được mở ra."

May "Vâng." một tiếng rồi nhắm mắt lại chỉ cảm giác ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào mặt cô nhiều hơn, thân xe hơi lắc lư sau đó có cảm giác như chạm đất, mặt cô tái nhợt.

Phóng xe qua chỗ sụp, đáp xuống ngay eo núi nhỏ hẹp phía tây, Nhìn mặt cô qua kiếng chiếu hậu Vương Hạo Hiên nhíu mày:" Sợ à."

May lắc đầu.

Họ tiếp tục dọc eo núi đi tiếp. Red nhìn điểm đến ngay trước mắt không nhịn được đắc ý.

"Giờ ngươi mọc cánh cũng khó vượt qua ta."

Hắn gồ ra phía trước chính là nơi của người chiến thắng:

"Vương Hạo Hiên."

"May."

Cái bóng đen lướt qua mặt Red sau đó đáp xuống ngay vạch đích, Red sững người nhìn đằng trước rồi ngoái đầu nhìn ra sau. Hắn lao từ trên đó xuống hay sao? Thật sự là mọc cách bay qua.

Tống Kế Dương trong tiếng reo hò cũng không bị tác động đến, khẽ thì thầm:"Vẫn liều mạng như vậy..?"

Mọi người đang bừng bừng khí thế vì Lý Bạc Văn chiến thắng, ồn ào một trận Myself đứng đó nhìn chằm chằm khoảng không trước mặt mím môi.

Vừa quay trở về Vương Hạo Hiên vừa dừng xe lại. May bước xuống xe đứng còn chưa vững thì Arthur cũng nhanh chân trở về, anh ta một câu cũng không nói chạy đến đấm Vương Hạo Hiên.

"Cậu điên hay sao mà đi đoạn đường đó, phóng xe tới eo núi đầy đá tảng đó nguy hiểm lắm biết không."

"Cậu mới điên, eo núi đó tôi tự biết cách giải quyết."

Làm như lo cho sự sống chết của anh lắm vậy. Anh chết anh ta có chết theo không?

"Thế còn May, anh giải quyết được sao dám để May bị thương hả?."

Vương Hạo Hiên có chết cậu cũng không thèm quan tâm đâu, nhưng May thì khác anh không bao giờ muốn thấy cô bị thương. Tới lúc này Vương Hạo Hiên mới biết May bị thương, vết thương dài chừng 5 cm chân cô chảy máu. Lý Bạc Văn đỡ May thấy hai người choảng nhau cũng không thèm cản.

Red lại càng thấy mọi chuyện thêm thú vị.

"Em bị thương khi nào?."

Lúc phóng qua eo núi phía tây, sắc mặt cô thoáng không tốt

"Chuyện đó nói sau đi."

Myself quan sát vết thương, rửa nó bằng chai nước suối trên tay.

" Đến bệnh viện trước đã."

---

Lâu lắm Kế Dương mới trở về nhà họ Tống này, lát nữa A Giang cũng về nhà ăn cơm, anh xuống bếp phụ Dì nấu ăn, khung cảnh trông rất hài hòa ấm áp khiến ông Tống Thương Thành cảm thấy có chút an ủi, vui vẻ nơi khóe mắt.

Tưởng Ngọc thấy thế gắp một miếng sườn hầm thuốc bắc mà Tống thích ăn nhất:"Con đi về chắc rất mệt, ăn nhiều vào một chút."

Tống Giang không đáp dời chén sang chỗ khác tiếp tục im lặng mà ăn, Tưởng Ngọc thấy con mình hôm nay kì lạ cứ nghĩ do cảm thấy mệt nên cười cười: "Nó mệt vì chuyện ở trường nên không ăn đâu, dì cho con đi."

Kế Dương nói thế, Tưởng Ngọc thấy đỡ lo hơn để miếng sườn vào chén.

"Con no rồi lên con phòng trước."

Tưởng Giang nói rồi kéo ghế đứng dậy. Tống Thương Thành cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Hiếm khi gia đình mình mới có dịp tề tựu đông đủ để ăn cơm, con có cần làm mọi thứ trở nên khó coi như vậy không? ."

Ông biết nó giận ông chuyện gì ông cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi.

"Chính là hiếm khi anh về hắn mới nhẫn nhịn ngồi đây nãy giờ nếu không đã bỏ đi từ lâu."

Tống Thương Thành tức giận.

Tưởng Giang nhìn Anh xuống giọng:

"Anh đau bao tử thì đừng uống nữa em có việc em đi trước."

Có khoảng thời gian ba bệnh nặng phải phẫu thuật lúc đó Tống Giang đang ở nước ngoài học, anh bỏ công việc bác sĩ ở bệnh viện tiếp quản công ty, tiệc tùng uống rượu rất nhiều ăn uống không đàng hoàng, khiến người luôn chăm sóc sức khỏe của mình rất tốt cũng bị loét bao tử đến tận bây giờ vẫn hay tái phát. Sau khi ba khỏi bệnh anh không về làm nhiếp ảnh đi học, thời gian dư giả hơn trước bệnh mới khá hơn một chút.

Tống Thương Thành day trán, đau đớn hơn ai hết:"Con sao phải như thế.."

Ông chỉ muốn yên ổn ăn một bữa cơm khó như vậy sao?

****

Đố mọi người số 18 là ai nè, người quen đó nha

Truyện convert hay : Võ Linh Thánh Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện