[Hiên Dương] Có Một Tình Yêu Gọi Là Buông Tay

Chương : 5


trước sau

May cấu cậu một cái:"Tỉnh dậy cho tôi, cậu không định quay à?"

Tống Kế Dương giật mình tỉnh dậy với hiện thực, vội chuẩn bị bên ngoài mọi người đang chuẩn bị quay cảnh nam chính nữ chính với nhau. Buổi tối trên đảo rất đẹp, Ân Tố Lam nằm trên cát tóc xõa ra nhìn như rặng san hô đẹp mê người. Anh đặt mấy lon bia bên cạnh, cũng nằm xuống.

Tống Kế Dương mơ hồ, rất nhiều năm trước đây, họ cũng nằm ngắm sao thế này nhưng không phải trên cát mà ở giữa đường, thật điên! Đoạn đường đó rất vắng, ít xe lần đó đi chụp ảnh xong, ngẫu hứng nên họ đã nằm bên đường ngắm sao. Nghĩ lại thấy thật điên cuồng, chỉ là bây giờ đã không thể tìm được cảm giác điên cuồng như thế nữa...

Vương Hạo Hiên nghiêng đầu nhìn Ân Tố Lam khẽ vuốt tóc:"Em, thật đẹp"

Ân Tố Lam biết người yêu trước kia của anh đều rất đẹp, có lẽ trong mắt anh họ chỉ cần xinh đẹp là anh sẽ để ý, cô mừng trộm ít nhất cô cũng thu hút anh, anh không để ý đến xuất thân của cô khe khẽ đẹp:"Nếu thế, thì ngủ với em đi"

Anh bế cô ta lên thuyền, lúc này khăn quàng khẽ bay Dư Cảnh đứng từ xa liền chụp được.. cảm giác buồn bã lặng thầm đó, Tống Kế Dương một lần là được. Đạo diễn rất hài lòng, đương nhiên rồi, không cần diễn cậu thật sự đau lòng...

Vương Hạo Hiên hôn cô ta, cậu quay mặt đi không nhìn, chỉ thấy vẻ mặt mọi người thán phục. May đi đến vừa nhìn vừa chép miệng có chút không vui:"Hôn giả cũng chuyên nghiệp ghê... "

Tống Kế Dương hơi khựng lại, đúng rồi May ở đây, sao lại hôn thật được..

Nhưng cậu không vui nổi.

---

Trở về phòng Vương Hạo Hiên vẫn ở trên giường đọc sách, rất chăm chú, cậu không dám làm ồn lại đến sofa ngồi thẫn thờ...

Cảnh quay không cố định, ngày mai họ sẽ trở về quay cảnh Hứa Mộc Nguyên cùng Dư Cảnh cùng phòng kí túc xá, Hứa Mộc Nguyên nói với Dư Cảnh về cô gái mới quen, Dư Cảnh lúc đó sẽ đọc sách y, khẽ đi đến ngã lưng xuống giường, hỏi:"Cậu có yêu cô ấy không?"

Hứa Mộc Nguyên đáp: "Không?"

"Thế tại sao lại chọn cô ấy"

"Vì cô ấy thích hợp"

Dư Cảnh nghĩ một lúc:"Sao này nếu là người cậu muốn che chở cả đời cậu hãy nói với mình, mình là bạn cậu, mình ủng hộ cậu cho nên cậu hãy cho mình cơ hội chính đáng một chút"

Hứa Mộc Nguyên không ý kiến cũng rất tuân thủ quy tắc này, sau đó cũng ở cùng nhau, nhưng ở nhà Dư Cảnh, Hứa Mộc Nguyên đi đến nói với cậu:"Tôi yêu cô ấy"

Dư Cảnh gật đầu:"Nhất định phải hạnh phúc... "

Nội dung chính là như vậy...

Vương Hạo Hiên ném gối vào người cậu:"Bị điếc à?"

Tống Kế Dương hoàn hồn, quay đầu nhìn anh, anh lạnh lùng:"Tập thoại"

Tống Kế Dương sững một chút, gật đầu lấy kịch bản ra, lúc này May cũng đến nghe, trên tay cầm dao gọt táo..

Tống Kế Dương mang theo căng thẳng nằm cạnh anh, tại sao lại không tìm được cảm giác lúc xưa?

Vương Hạo Hiên lúc này vừa khoe ảnh vừa nói:"Đây là cô gái tôi nói với cậu..."

Tống Kế Dương xa xôi:"Anh có yêu em không?"

May đang gọt táo mà còn giật mình, Vương Hạo Hiên ngừng một lúc mới phản ứng, chạy sang cầm tay May:"Không biết thì đừng gọt, muốn ăn anh gọt cho em"

Tống Kế Dương đờ đẫn vừa rồi anh vừa nói gì? Nhớ lại một chút liền đau thương, quay đầu nhìn họ. May xua tay:"Không sao, không sao, hai người tập tiếp đi... "

"May có phải em....?"

"Hả?..."

"Không có gì?" anh gọi điện bảo trợ lý mang đồ băng bó tới.

Họ đi rồi, không gian còn lại hai người Vương Hạo Hiên cầm kịch bản:"Nghiêm túc cho tôi" không đợi cậu trả lời anh lại nói thêm:"Không tập được với tôi thì tập với người khác đi, ngày mai đừng vấp thoại là được... "

Tống Kế Dương cắn răng:"Em làm được" muốn ở cạnh anh một lát nhưng rồi lại muốn đi, cậu do dự không tiếng không lùi. Vương Hạo Hiên cười nhạt:"Thôi đi"

Tống Kế Dương im lặng, nỗi sợ hãi bao trùm lấy bản thân, trong vô thức cậu lại nói:"Sao anh xa lạ thế.... "

Vương Hạo Hiên sững người mất vài giây lại nói:"Cậu mau quên thật, ngay từ đầu gặp mặt tôi đã giới thiệu là Vương Hạo Hiên, xưa nay cậu luôn cho tôi là Tống Lam cho nên thấy quen thuộc, giờ thì cạnh tôi nên mới cảm thấy xa lạ cũng phải thôi" lời này nghe rất cay độc:"Đừng lo, tạo hóa cho con người khả năng thích nghi, gượng gạo cũng chỉ mấy ngày thôi.. "

Tống Kế Dương cứng đờ, không phản bác được câu nào? Vương Hạo Hiên ném kịch bản xuống bàn lại nói:"Thôi đi, nói nhiều như thế cậu chắc gì đã hiểu... " anh lại ra ngoài...

Tống Kế Dương ở lại phòng, đau đến muốn ngừng thở, không sai, anh nói không sai chút nào.

Cái gì cùng anh đi qua quảng trường bồ câu, bây giờ nhớ lại cậu thấy nó rất vui rất đẹp nhưng thời điểm đó, tại thời điểm ngày xưa đó, cậu có vui đâu. Chỉ có anh vui thôi, chỉ anh trân trọng từng giây phút một thôi..

Cái gì mà ngắm sao bên đường, lúc đó cũng chỉ có anh, là anh kéo cậu ra đó nằm, chỉ bầu trời kia....lúc đó cậu nhìn một lát, thấy nhớ Tống Lam, cậu biết anh muốn ngắm sao không phải vì thích mà vì cậu và Tống Lam từng ở trên núi ngắm sao, muốn cậu vui nên mới ở cạnh cậu. Tống Kế Dương nằm một lúc liền muốn ngủ, trong tâm tư mơ hồ vô định, cậu nghe anh thì thầm: Có thể nói yêu tôi không, giả cũng được, tôi cảm thấy mờ mịt quá phải cố gắng tới bao giờ, cho tôi một chút cảm giác hy vọng dù là giả cũng được....

Tống Kế Dương lúc đó không trả lời....

****

Trên chuyến bay về Tống Kế Dương gặp Laughing Dương. Anh ta là người quen cậu biết ở Anh...không biết đi đâu ra bán đảo này?

Ở Anh đã xảy ra một số chuyện.

Laughing khẽ chào, hỏi thăm tình hình của cậu. Đến khi May quay lại ghế ngồi thì nói chuyện với May, hai người rất thân, hóa ra ghế trống bên cạnh là của anh ta, cậu nghe loáng thoáng đến chuyện gì đó ở bệnh viện, không muốn nghe liền ngủ.

Tống Kế Dương diễn đoạn kia cũng không đến nổi nào, bi thương nhưng lại thản nhiên chấp nhận. Từng câu thoại đến ngôn ngữ cơ
thể đều khá tốt đạo diễn hài lòng, so với mấy ngày đầu đã có tiến triển.

Về tới nhà Tống Kế Dương rất mệt liền ngủ say như chết. Ba ngày sau họ bắt đầu diễn những đoạn trưởng thành, không còn thời học sinh nữa khu biệt thự được chọn ở ngoại ô.

Tống Kế Dương sửng sốt:"Anh Vương cũng ở đó?"

May thản nhiên coi tin tức:"Chứ ở đâu?

Tống Kế Dương không biết nói gì? Họ diễn ở đây ít nhất cũng một tháng, ở chung nhà với anh một tháng sao? Cậu chưa chuẩn bị tinh thần. Khẽ hỏi:"Có thể ở khách sạn không? "

"Thưa anh Tống thân mến, tôi ở Anh chỉ là một họa sĩ rảnh rỗi không kiếm được nhiêu tiền cả, đã nhặt anh từ ngoài đường về bệnh viện, chăm sóc anh, trả viện phí cho anh, cho anh ở nhà tôi, anh không thích ra ngoài tôi đưa Laughing đến xem cho cậu, cậu ăn của tôi, cậu muốn chụp ảnh tôi mua máy ảnh cho cậu, cậu muốn làm diễn viên, tôi giúp cậu, cậu muốn về nước, tôi chuẩn bị cho cậu, ngoài trái tim tôi ra cái gì tôi cũng cho cậu rồi, cậu nghĩ xem tôi còn tiền không? Muốn ở khách sạn, sao lúc ở Anh cậu không ở khách sạn thì tôi đỡ khổ... "

Tống Kế Dương "..."

May cầm quạt đưa lên mặt cho bớt nóng, lại nói:"May là tôi đã kết hôn nếu không thì không chừng người ta tưởng tôi thích cậu, a giống như nuôi trai bên ngoài... "

Tống Kế Dương cứng cả hàm, không thấy câu nói đùa này vui hỏi lại:"Kết hôn rồi... " nhớ cô từng nói người cũ đã kết hôn của anh bỏ đi, hẳn là Kim Tú Như, nhưng anh không ngờ cô cũng kết hôn, anh không biết, ở cạnh bảy năm anh không biết...

"Làm trong gia đình thôi, tạm thời không công khai... "

Kế Dương mím môi, không nói gì nữa.. Thấy cậu như thế May thấy khó hiểu, May đột nhiên nhớ gì đó nói:"Cậu cũng kết hôn rồi còn gì, bộ dạng đó là giận tôi không nói cho cậu biết à?" câu này rất hàm ý

Tống Kế Dương kinh ngạc:"Sao cô biết?"

"Chứng minh thư"

Tống Kế Dương không nói gì nữa, gật đầu:"Đúng, ở MiLan tôi đã kết hôn rồi"

Trong xe chìm vào tĩnh lặng.

Lúc cậu đến, anh đã đến trước đang nấu ăn, thấy bước chân liền khẽ nói:"Em tới rồi à? Nấu món anh thích"

Thấy bước chân hình như nhiều người, anh quay đầu ra xem:"Sao cậu ta lại ở đây"

May không trực đáp, vào bếp xem miệng nói:"Oa rất có lương tâm nha, nấu hẳn ba phần anh học tiên tri à?"

Anh lại nói:"Một phần của Lâm Giang"

Tống Kế Dương khó hiểu, May buông tay đang níu anh ra:"Anh nói gì?"

Anh đáp:"Oanh Tử bị thương không quay được, vai đổi cho Lâm Giang, cô ta đến cùng Minh Hạo nhưng anh ta không muốn ăn, phần này đành cho cô ta... "

May bĩu môi:"Bỏ qua cô ta đi"

Nói rồi đem phần đó cho cậu. Lâm Giang đi xuống không chào hỏi cậu, giơ tay chào:"May"

May không trả lời, trước nay dù May không thích ai, cũng không đến nỗi không trả lời như thế. Lặng im ngồi ăn động tác vẫn tao nhã..

Lâm Giang không ý kiến liếc một cái không có phần của mình đành tự nấu ăn một cách sơ sài mang ra, bàn ăn rất im lặng. Hồi lâu Laughing gọi tới, May ra ngoài nghe điện thoại không khí ngột ngạt hơn hẳn.. Cậu liền ăn thật nhanh rồi về phòng.

----

Buổi tối Tống Kế Dương đi dạo gặp một trong số nhà đầu tư của bộ phim, ông ta có vẻ đang say bước ra khỏi xe liền nồng nặc mùi rượu:"Cậu Tống đi một mình sao? Quản lý Đào đâu?"

Tống Kế Dương dự cảm không lành lại không tiện nói đang ở cùng với Vương Hạo Hiên kẻo báo chí phanh phui:"Chị ấy không ở đây."

Vẻ mặt ông ta rất thất vọng lại nói:"Diễn xuất của cậu rất tốt, cậu muốn tiến một bước không?"

Làm gì có thứ gì cho không? Cậu đương nhiên hiểu, chỉ khẽ nói:"Cảm ơn"

Ông ta tiếp tục:"Tôi sẽ ủng hộ cậu, tôi rất thích May nếu như cậu... "

Ông ta chưa nói hết thì đột nhiên có người đi tới đấm ôm ta một cái rất mạnh, ông ta đổ ập xuống mặt đường loạng choạng nhìn lên:"Vương Hạo Hiên cậu dám đánh tôi"

Tài xế vội vàng đi ra đỡ ông ta

"Tôi có gì không dám?" Anh ta dữ dằn nhìn lại:"Ông thử đụng đến May xem, tôi đem ông cho cá sấu ăn"

Ông ta tức giận, men rượu làm đầu óc không tỉnh táo:"Cậu... cậu.. "

Vương Hạo Hiên nở nụ cười lạnh, đánh thêm mấy phát nữa...:"Nhà tôi sợ ông sao?"

Ông ta cứng họng chỉ có thể trừng mắt, tài xế thấy vậy đưa ông ta lên xe chạy mất. Vương Hạo Hiên lạnh giọng:"Cậu cẩn thận cho tôi... "

Câu này cậu không hiểu, anh sợ cậu bán đứng May sao? Cậu là người như thế sao? Cõi lòng cậu thê lương đến muốn rách toạc ra ngoài. Đối với cậu May rất tốt, trên đời không ai xa lạ đối tốt với cậu như cô ấy...cậu sẽ không bán đứng cô ấy, không bao giờ.

Truyện convert hay : Đô Thị Tiên Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện