[Hiên Dương] Có Một Tình Yêu Gọi Là Buông Tay

Chương : 11


trước sau

Dao, A Dao điện thoại của em kìa'

Rõ ràng là cầm điện thoại trên tay thế sao A Dao lại thất thần thế không biết, cô thực sự ổn sao?

'Em mệt hay là về nghỉ trước đi'

Cô nhìn điện thoại của mình đó là một dãy số lạ hoắc:'Alo'

'Cô là mẹ của Tề Bình đúng không ạ'

Giọng nói bên kia nôn nóng gấp gáp như than nóng bỏ tay người: 'Tề Bình bị cảnh sát bắt rồi cô ạ'

Người gọi đến là nhân viện trong quán hôm nay đang làm thì cảnh sát đến bắt người làm trong quán ai cũng hoang mang hết:'Cảnh sát nói anh Bình tấn công Đường Khải Tuấn gì đó ở khách sạn đã giải người về đồn rồi'

Tề Dao lạnh toát cả người cô vội vàng cúp mới chạy thẳng ra ngoài

'Sao thế... A Dao... A Dao... '

Kế Dương vẫn là 'học hỏi' diễn xuất mà ở lại xem, chỉ là vẫn còn tò mò về nhân vật Nhã Nhược kia. Nhã Nhược? Cái tên này đã nghe ở đâu rồi, thật sự đã nghe ở đâu rồi... Đi vệ sinh lúc đi ra thấy anh đang đứng gần gốc cây, nói chuyện điện thoại với ai đó, Kế Dương không nghĩ nhiều liền đi đến

"Cô Huỳnh Nhã Nhược, cô bớt nhiều lời lằng nhằng đi được không?" Âm giọng của anh rất bất thường không hẳn là trách móc, bước chân cậu dừng lại.

"Về nước rồi sao, có thời gian sẽ đến..." anh cười cũng rất thân thiện

"Đến nhà à? Đọc địa chỉ đi"

Kế Dương thấy anh sắp cúp máy, len lén bỏ đi.

Tề Dao chạy ra ngoài hít sâu trái tim cô đang treo lơ lửng theo từng hồi chuông vang lên nhưng không ai bắt máy. Cô biết tính anh không dễ dàng gì bắt máy, anh muốn cô lo lắng đến phát điên mới cam lòng mặc dù biết ý đồ của anh nhưng lòng cô vẫn không ngừng được lo lắng, trên khuôn mặt Tề Dao vốn tái xanh giờ bỗng xuất hiện vài tia sốt ruột, tuy thê lương nhưng cũng diễm lệ, hệt như một vầng tà dương màu đỏ máu dần dần không còn chút biểu hiện gì người cô lung lay ngã xuống mặt đường nóng hổi.

Cảnh này Tô Thiên Thiên diễn rất cảm động nhưng cậu không có hứng thú để xem, đầu óc vẫn nằm ở ba chữ 'Huỳnh Nhã Nhược' kia. Là ai chứ cậu không dám hỏi, nhưng lại không thể quên được, tâm trí rối ren liên hồi.

Tống Kế Dương ở nhà anh ngủ, nửa đêm lại nghe thấy tiếng điện thoại của anh...

"Alo Nhã Nhược"

"Ở khách sạn nào?"

"Biện Hoa à? Phòng mấy...à biết rồi 606 đúng không? Vẫn thói quen cũ đi"

"Mì hoành thánh nấu kiểu truyền thống chứ gì? Ở đường A có bán, mua rồi sẽ ghé qua" Anh ngồi dậy thay đồ, tối rồi anh còn đi đâu?

Lông mày của Kế Dương mà nhăn lại...trong phòng ngủ dần yên tĩnh, trong lòng Tống Kế Dương tràn đầy nghi ngờ mở to mắt, nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, lông mày càng nhăn lại hơn, theo bản năng xốc chăn lên, xuống giường, chạy đến ngoài ban công thấy anh ra ngoài.

Giờ đã khuya như thế anh còn đi đâu? Tại sao nhắc đến Nhã Nhược May lại xuống bếp nói nhỏ với anh chứ...

Nhã Nhược....

Tống Kế Dương bất an..

Đầu óc không thể bình tĩnh được… Làm sao anh có thể đi tìm người phụ nữ khác? Anh đâu còn em gái nào nữa đâu.

Tống Kế Dương dùng lực lắc đầu, nhắm mắt lại, hít thật sâu, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, trong lòng không ngừng tự nhủ với bản thân, không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng là, càng như vậy càng nói cho biết, trong đầu óc cô lại đang miên man suy nghĩ càng lúc càng hoang mang mờ mịt..

Có khi nào là người thân của Laughing, em gái? chị gái? Nhưng nếu thế thì tìm Laughing chứ tìm anh làm gì?

Trong đầu như có một loại nhớ nhung cùng sợ hãi, cuối cùng đứng dậy thay đồ. Cậu không biết mình đang làm gì, đến khi tài xế gọi mới giật mình nhìn khách sạn sáng trưng trước mặt. Không phản ứng...

Tài xế nói lại lần nữa:"Tới nơi rồi có xuống không? "

Kế Dương do dự, có nên đi không? Lỡ như...

Tài xế có vẻ kinh nghiệm:"Rốt cuộc có xuống không? Đi bắt gian à? Gần đây đúng là nhiều vụ đánh ghen quá đi, có vụ vội vã xông lên đến quên trả tiền xe cơ... Tôi phải đợi dưới đây rất lâu. Bọn trẻ giờ yêu đương nhăng nhít quá hở chút là đi khách sạn, hở chút li hôn... "

Li hôn...?

Không thể nào...

Lúc này cậu thấy xe anh tới, chắc là mới mua mì xong, đương A cách đây khá xa... Hai giờ sáng anh vẫn đi mua mì cho người con gái khác sao...

Trong đầu cậu chỉ nhớ đến lời May nói dưới bếp, vẻ mặt lúc đó..

Lại nhớ đến lúc cô nói dối yêu Lý Bạc Văn, nói phụ nữ yêu cùng một người đàn ông không hòa thuận được. Rồi nói trước kia yêu người lưỡng tính, sau đó vẫn yêu người lưỡng tính...

Dừng một chút, lúc đó cậu cho rằng anh với May nhưng giờ không phải, khoan đã Lâm Giang đâu có yêu Lý Bạc Văn, vậy lúc đó cô nói dối luôn hay là...hay là đang dựa vào anh mà nói ra đây?

****

Tống Kế Dương một người đứng trong thang máy lạnh lẽo, tốc độ đập của trái tim cũng vì thế mà bắt đầu nhanh hơn, cắn môi ép bản thân bình tĩnh. Thời gian lên phòng 606 rất ngắn ngủi nhưng cậu thấy như trải qua cả thế kỉ cố gắng hít thở đều độ...

Cả phòng nào anh cũng biết, còn nói là thói quen cũ..

Lúc đi ra, liếc thấy anh vẫn đứng ở ngoài dựa tường, cậu lùi lại không biết có nên đi ra hay không? Tống Kế Dương thật sự không muốn mình giống như một người hay ghen bóng gió, suy đoán lung tung như vậy, nhưng là giờ khắc này, đầu óc của cậu không dừng lại được, cậu cảm thấy bản thân cực kỳ mâu thuẫn, một bên nói phải tin tưởng, một bên lại không thể khống chế được tưởng tượng hình ảnh anh và người phụ nữ kia ở cùng một chỗ. Anh vẫn ở bên ngoài chắc là...chắc là..

Nếu muốn vào thì anh đã gõ cửa rồi, đúng không?

Hồi lâu bên trong tự mở cửa, ló đầu ra:"Đang tắm giữa chừng không mở cửa được, vào đi..."

Cô ta nắm khủy tay anh kéo vào anh cũng không e ngại gì thuận thế mà bước vào khẽ nói:"Vừa hay vẫn còn, nếu không e là phải mượn bếp khách sạn này, hơi khó... "

Ấn tượng đầu tiên của Tống Kế Dương là cô gái kia vô cùng xinh đẹp, đẹp hơn cả May, cảm thấy cực kỳ có khí chất lại thu hút khiến người ta phải nhìn mấy lần...Cả người đều toát ra thần thái thoát tục, hình như là con lai mang cả nét đẹp đông phương và tây phương...Tống Kế Dương vẫn không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm một lúc, anh nở nụ cười mang mì vào, cô ta khép cửa lại. Tóc cô ta còn ướt quấn khăn tắm trên tóc không hề có chút ái ngại xa lạ nào.

Tống Kế Dương cứng đờ...

Chậm thật chậm lui về, trong lúc đi thang máy càng lúc càng thấy hoang mang lo sợ...

Vương Hạo Hiên cởi áo khoát tùy tiện để trên sofa, rót rượu vang đặt sẵn trên bàn ra ly, Huỳnh Nhã Nhược ngồi trên bàn trang điểm sấy lại tóc cho khô. Tống Kế Dương đi từ cầu thang ra ngoài, cũng không đến sảnh, mà trước rẽ vào phòng vệ sinh, đứng trước bồn rửa tay vốc nước rửa mặt cho tỉnh táo rồi về nhà...

Sáng có cảnh quay, cậu tự mình đi đến trường quay lúc này diễn cảnh đi điều tra, xâm nhập vào nơi của tội phạm A để mà tìm chứng cứ mà Đường Khải Tuấn đưa ra. Anh ta chỉ nói một nửa, đã tìm được địa điểm và thứ người kia bỏ tại công viên, sau đó dựa vào manh mối mà tìm đến đây.

Nơi của tên này rất bừa bãi, cảm giác như đã bỏ rất lâu đồ đạc vứt lung tung như bị lục soát qua, đồ ăn trên bàn ăn một nửa, đã để mấy ngày.. Đây là cái đoạn bị nổ banh xác này, không biết có phải vì thế mà mặt cậu không vui, cứ đanh lại, qua mắt đạo diễn lại cảm thấy đang nghiêm túc, căng thẳng tìm manh mối.

Vô cùng hoàn hảo...

Về đến nhà, anh đã về ngồi trên sofa xem tivi. Thấy cậu về liền nói:"Có mua hạt dẻ cho em"

Tống Kế Dương không nói gì ngồi cạnh xem tivi cho đến lúc tay cậu bị kéo một cái mới sững sờ tỉnh táo, quay đầu thấy anh nhìn cậu hết sức nghi hoặc... ánh mắt Tống Kế Dương trở nên có chút ảm đạm, tội nghiệp nắm chặt mấy hạt dẻ trong tay, một bộ thấp thỏm bất an.

"Sao thế, ở trường quay xảy ra chuyện gì?"

Tống Kế Dương lắc đầu tách hạt dẻ bỏ vào miệng, khẽ nói:"Không có, phim hay quá... "

Vương Hạo Hiên cười:"Do anh đóng mà.. "

Thế ư? Nãy giờ cậu không để ý.

"Em đi uống nước"

Nói rồi lại định đứng dậy, Vương Hạo Hiên vươn tay cầm bình nước rót ra:"Ở đây có mà."

"Em muốn đi ngủ, hơi mệt" nói rồi lại chạy lên lầu, Vương Hạo Hiên nhíu mày, lại gọi cho May hỏi thăm, mọi chuyện bình thường. Thế sao lại kì lạ lẽ nào mệt mỏi do áp lực.

Đẩy ra cửa phòng ngủ, người trên giường đã nhắm mắt nhưng chưa ngủ, lại nằm im không động đậy rất kì lạ, hay là bệnh rồi, anh sờ trán không hề nóng đi.

Lúc này điện thoại reo, anh đi ra ban công nói chuyện rất khẽ, trong phòng không nghe thấy, Tống Kế Dương không nhịn được đi lại nghe lén, dù biết không nên nhưng vẫn nghe.

"Hạt dẻ đã ăn rồi"

Tống Kế Dương có cảm giác choáng váng, anh mang hạt dẻ của cô ta cho cậu ăn á. Thật muốn moi nó ra hết, moi ra ngay lập tức....

"Thế ư? Bữa nào để xem lịch lại... Mà thôi cứ nói đi, lịch trình khác có thể hủy."

"Tiệm quần áo nào ư? Có một chuỗi cửa hàng quần áo rất đẹp May cũng hay mua ở đó, nếu muốn buổi chiều có thể đến đón."

"Được!"

****

Buổi chiều Kế Dương có cảnh quay, vốn là có dự cảm chẳng lành cho nên Lương Tường Lâm trước khi đi điều tra đã mang hết những việc biết được để lại mật hiệu. Đến khi bị bắt vẫn tìm cách để lại chút thông tin cho đến khi bị nổ ở giữa rừng.

Trong rừng có chút âm u tâm trạng cũng như thế, muốn đi tìm May hỏi nhưng cô ấy đang nghe điện thoại...

"Nhã Nhược hả?"

Bước chân cậu dừng lại

"Về nước lại không hẹn mình trước mà tìm anh mình, không có lương tâm.. "

"À há, mẹ mình muốn gặp đấy"

"Không sao, chỉ là muốn gặp thôi cũng không có gì quan trọng đâu.. "

"Mẹ mình vì anh mình mà đau đầu lắm rồi.. "

"Thế nhé!"

"Huỳnh Nhã Nhược coi chừng mình..."

Sau đó cúp máy, Kế Dương đi lại giả vờ chỉ nghe được khúc sau:"Nhã Nhược là ai vậy?"

May nhìn cậu mấy giây mới nói:"Bạn quen ở Anh"

Một câu rất ngắn gọn

Cậu lại vờ vĩnh hỏi:"Trước giờ không nghe nhắc?"

May chớp mắt:"Laughing cậu còn không nhớ thì nhớ ai... "

Hình như cô ấy không muốn cho cậu biết, cậu lại hỏi:"Thế ư? Còn tưởng là em họ chị họ gì chứ?"

May nhíu mày nghi hoặc không hiểu đáp:"Tôi không có, Laughing cũng không? Sao thế cậu là lạ.. "

Kế Dương lắc đầu:"Không, chỉ là cái tên này hơi quen không biết là nghe ai nhắc tới.. "

May lại nhíu mày do dự:"Cô ấy...tóm lại là chẳng liên quan gì đâu.. "

Kế Dương cắn môi, không liên quan thì cần gì che giấu? Nhất định May biết nhưng không nói cho cậu lòng cậu lạnh ngắt. May bên cạnh nói gì đó liên quan đến bộ phim trước sắp chiếu, thế nhưng cậu không nghe thấy.. Không nghe thấy bất cứ âm thanh gì nữa...cuối cùng cũng không có dũng khí để hỏi câu hỏi hết sức đau lòng này.. Cậu muốn giải thoát, muốn giải quyết xong hết mọi chuyện, muốn khiến cho bản thân hoàn toàn nản lòng thoái chí....

Lúc về cậu quyết định về một mình đi lang thang nhanh chóng ổn định cảm xúc của mình xuống, lông mi cong dài treo đầy những hạt lệ nhỏ, cảm thấy thật thê lương, một tia cười nhẹ, thực nhạt thực nhạt, mang theo một tia chua xót, khóc lâu như vậy, chẳng những tâm tình không có tốt lên, ngược lại đáy lòng vẫn rối rắm thống khổ như cũ.

Đến khi Kế Dương về nhà đã hơn một giờ sáng mở tin nhắn mới thấy có tin của anh, nói anh có việc không về. Anh đi từ chiều tới giờ á, có phải họ đang ở cùng nhau, rồi ngày kia sẽ đưa cô ta về gặp mẹ anh. Cậu vùi đầu vào trong chăn...hồi lâu quyết định đến khách sạn.

Phòng 606, cậu muốn hỏi cho thật rõ ràng.. Không muốn cả ba phải dây dưa thế này mãi được, không muốn thật không muốn.

"Kế Dương" Lý Bạc Văn kéo vali đi tới thấy cậu đi lủi thủi dáng vẻ thất thần:"Sau lại ở đây.. "

Có tiếng mở cửa lại có tiếng hỏi:"Sau hai người lại ở đây?"

Gần hai giờ sáng, Hạo Hiên đứng trong phòng với một người phụ nữ, Kế Dương ở ngoài phòng với Lý Bạc Văn, bốn người nhìn nhau hết sức kỳ quặc!

Vương Hạo Hiên cứng ngắt trái tim đột nhiên trở nên đau nhói, lồng ngực căng cứng không thở được nhìn cậu hỏi:"Sao em lại ở đây?"

Kế Dương không trả lời.. Câu này cậu hỏi mới đúng.

Vương Hạo Hiên quay đầu hỏi Lý Bạc Văn:"Sao cậu lại ở đây?"

Lý Bạc Văn hỏi ngược lại:"Sao tôi lại không thể ở đây?"

Vương Hạo Hiên cắn răng, thật sự muốn nổi điên, kinh hoảng đến muốn nổ tung. Lý Bạc Văn lại ung dung, bỏ tay vào túi:"Hay là vầy, để tôi tóm tắt tình hình, cậu là bạn tôi, tôi và Kế Dương yêu nhau, cậu cướp cậu ấy từ tay tôi, hai người yêu đương kiểu gì tôi không biết.Nhưng giờ tôi và cậu ấy cùng lắm là đứng ngoài phòng, còn cậu đang ở trong phòng của vợ tôi hỏi:'tôi sao ở đây?' hay thật bốn người chúng ta đủ đánh mạt chược rồi đó.. "

Vương Hạo Hiên "...."

Tống Kế Dương "..."

"Giờ là Kế Dương đánh ghen cậu với Nhã Nhược, hay Hạo Hiên cậu đánh ghen tôi với Kế Dương, hay là tôi đánh ghen cậu với vợ của tôi, rồi Nhã Nhược lại đánh ghen tôi và Kế Dương à? Đây là màn đánh ghen chùng chình vòng vèo nhất lịch sử nhân loại mà tôi từng biết đó!"

Thật ta có thể nói như này:Tôi và Kế Dương đi bắt ghe cậu và vợ tôi, hay là cậu và vợ tôi đi bắt ghen với Kế Dương.

Nhưng Lý Bạc Văn cố ý nói tách ra như thế đấy.

Lại lag, não bắt đầu load không kịp.

Lý Bạc Văn vẫn tiếp tục:"Giờ người nào đánh người nào trước đây"

Vương Hạo Hiên sững sờ một lúc quay đầu nhìn Nhã Nhược:"Chồng cô?" đây là người chồng mà cô bảo đi công tác về, muốn giới thiệu ư?

Nhã Nhược gật đầu

Kế Dương vỗ đầu mình nhớ rồi, cái tên này là nghe Lý Bạc Văn nhắc. Lý Bạc Văn đi sang vợ mình:"Bệnh nhân 173 mà em nói" vốn là hai người không ở anh nữa mà về nước sống, vợ anh nói có một bệnh nhân từng chữa cho cậu ta, trùng hợp là ở thành phố này muốn xem tình hình cậu ta thế nào, hai người gặp nhau, mẹ anh muốn gặp cô cảm ơn, cô thấy thế muốn anh đi theo.

Nhã Nhược gật đầu:"Đúng, là cậu ta" cô có thói quen gọi bệnh nhân theo số thứ tự. Kế Dương sửng sốt:"Bệnh nhân?"

Nhã Nhược cười khả ái:"Quên mất giới thiệu, tôi là bác sĩ tâm lý, Huỳnh Nhã Nhược... "

Bác sĩ tâm lý, bệnh nhân?, vậy....?

Lý Bạc Văn:"Có thể vào trong không, mới xuống máy bay nên hơi mệt.. "

Bày trí trong phòng hơi quen nhất là mấy quyển sách, thứ này không phải khách sạn không có cho nên không thể trùng hợp mà ấn tượng, đúng rồi hôm đó cậu bị ngất, Lý Bạc Văn đưa cậu đến đây!

Lại lag rồi...

Bầu không khí rất quái dị không ai mở lời, Lý Bạc Văn đứng dậy cứ tưởng muốn nói trước ai ngờ lại đi lấy sách đọc.

****

Vẫn không ai mở lời Lý Bạc Văn đành nói:"Tôi và cậu ra ngoài nói chuyện"

Là nói với Hạo Hiên, Hạo Hiên có chút không muốn, cậu sợ đối diện Lý Bạc Văn, rất sợ là anh có lỗi với anh ta trước thật sự không biết nên đối diện như thế nào đây.

Lý Bạc Văn:"Sao, sợ vợ tôi ăn thịt Kế Dương của cậu à?"

Hạo Hiên bất đắc dĩ ra ngoài. Trong phòng chỉ còn có Nhã Nhược và Kế Dương

Nhã Nhược bưng ly cà phê lên, nhấp một ngụm nói:"Xin lỗi, tôi mới về nước chỉ biết anh ta nên mới làm phiền như thế, ngại quá.. "

Kế Dương bối rối, hiện giờ cậu đang lo lắng vấn đề khác, Nhã Nhược là bác sĩ tâm lý, anh là bệnh nhân của cô, chính là nói, tâm lý của anh ấy...

Nhã Nhược giống như hiểu được ngọn nguồn suy nghĩ của cậu:"Đây là bí mật, có điều tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược... "

"Khoảng thời gian trước, anh ta ở Anh lái xe lao xuống sông tuy được cứu sống nhưng bác sĩ phát hiện ra anh ta không bình thường, nên giao cho tôi. Thế nhưng nhân lúc tôi không để ý, anh ta vào nhà tắm tự sát..."

Kế Dương cắn chặt răng, lại đau đến tận xương tủy cố gắng ổn định cảm xúc của chính mình, dùng lực nắm ly cà phê trong tay, cánh môi đều đã biến sắc.

"Đúng, tự sát."lúc nói đến đây, giọng điệu cũng có sự thương cảm:"Thế nhưng may mà khi đó phát hiện ra, người mới chỉ bị hôn mê ngắn, đưa đi bệnh viện, cũng không có gì khó khăn."

"Sau khi anh ta thức dậy, càng thêm ít nói, tôi tìm mọi cách thôi miên anh ta, sau đó nói với anh ta:' không tìm được cậu ấy thì hãy để cậu ấy tìm cậu'. Cậu phải xuất hiện trong tâm trí cậu ta, không chừng cậu ta sẽ trở về. Lúc đó cháu tôi đang xem phim, cậu ta chỉ vào màn hình 'có phải thế không' tôi đành gật đầu, không lâu thì cậu ta thành diễn viên... "

Cậu nhớ hôm đó, anh nói:'muốn em nhìn thấy anh'

Đột nhiên muốn chạy ra ôm anh thật chặt, vừa đứng dậy thì anh về, có vẻ vừa mới bị đập xong. Không phải bị Lý Bạc Văn đó chứ, cậu nhìn Lý Bạc Văn nhún vai nhưng trên mặt viết rõ: 'đúng thế chính là anh'. Nhưng vẻ mặt anh không giống đánh ghen chút nào... Cậu không hiểu.

Lý Bạc Văn hỏi:"Nói rõ chưa.. "

Nhã Nhược gật đầu:"Rõ rồi.. "

"Dòm tôi làm gì? Tôi không phải bệnh nhân được cô ấy chữa trị đâu nha, tâm lý và tam quan của tôi bình thường, tôi còn cha còn mẹ phải chăm sóc, không phải như ai thất tình liền tự sát, biết vậy lúc đó để cậu chết quách cho rồi, tôi đâu cần hôn mê lâu như vậy... "

Lại mỉa mai, không ngờ Lý Bạc Văn lâu ngày gặp lại còn biết mỉa mai cơ, nhưng mà...

Vương Hạo Hiên sợ... Sợ Kế Dương biết chuyện anh che giấu bấy lâu nay, là anh biết rõ nhưng không nói để cậu ấy đau khổ lâu như vậy, đau đớn lâu như vậy, còn trầm cảm nữa. Sợ cậu biết sẽ trách anh, ghét anh...

Kế Dương không hiểu nói vậy là có ý gì?

Lý Bạc Văn nhìn một cái là biết, cười nhạt nhẽo như cười nhạo:"Hay lắm!"

Hôm đó Lý Bạc Văn cũng nói như thế:"Hay lắm!..."khi đó nghe rất chua chát nhưng bây giờ lại khác:"Lúc nãy đánh hơi nhẹ, chúng ta ra đánh lại đi.. "

Gì mà trẻ con thế này, Nhã Nhược nói:"Được rồi, không phải anh nói mệt sao đi ngủ thôi... "

--Trên xe---

"Em đi đánh ghen à?"

Kế Dương "..."

Vương Hạo Hiên có chút ý cười lại hỏi:"Không phải muốn giấu..."

"Em biết rồi" Cậu níu cánh tay anh dựa vào đó cảm giác rất chịu. Cậu hiểu sao May không muốn nói rồi, May sợ cậu tự trách mà thôi:"Lần đó ở Anh thật sự là tai nạn sao?"

Anh không trả lời, nhưng cậu biết câu trả lời rồi. Về nhà cậu giúp anh thoa thuốc:"Sao không đỡ chứ.. " dù thấy có lỗi cũng đừng để người ta đánh tới mức này chứ.

"Đỡ không được."

Kế Dương ngây người:"Không phải anh có võ sao?"

"Lý Bạc Văn cũng có."

Kế Dương "..." thật ư? Cậu không biết đó!

"Vẻ mặt của em như thế là sao? Nếu không phải anh từng.... tóm lại chưa chắc thua.. " anh từng bị tai nạn mà rút khỏi giải đấu chuyện này Kế Dương biết

"Được rồi, anh giỏi nhất.. nhưng mà sau quay phim đây. "

May phải nói với đạo diễn là cậu đưa anh đi bệnh viện lần đó đạo diễn mới không mắng đấy chứ, giờ anh mang bộ mặt này đến đạo diễn sẽ mắng cho một trận cho mà xem. Tưởng tượng vẻ mặt anh bị đạo diễn mắng sẽ sao nhỉ? Càng nghĩ càng thấy buồn cười. Thế nhưng ý nghĩ nhanh bị anh kéo lại, anh nói:"Thế thì không diễn, bỏ luôn cũng được... "

Lại nữa..

Đoàn phim của nhà anh chắc...

Không nói nữa kéo anh đi ngủ.

Truyện convert hay : Hồn Đế Võ Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện