Hỉ Tương Cố

Chương 2: Hỉ Mi


trước sau

Advertisement

Việt Lâm thị cảm thấy mình như nửa chết nửa sống. Vừa rồi sau khi Hà thị rời khỏi đây, một mình bà nằm như thế này ở trên giường cảm thấy như nằm trong hồ băng, mơ màng nhìn thấy mình sẽ không bảo trụ được đứa nhỏ. Vốn tưởng rằng là nó lại đầu thai đến đây nhưng không ngờ là mình không còn sức lực nào. Vốn rất tuyệt vọng, bên ngoài nói gì bà nghe không rõ, giống như nghe được tiếng của tiểu quỷ lê dây xích...
Rồi khi Âm Cố đi vào.

Nàng cho Việt Lâm thị ăn cái gì, Việt Lâm thị không biết, cho dù là ôm tâm trạng lấy ngựa chết làm ngựa sống đối với dược hoàn này mà nói là hy vọng duy nhất. Nhưng không ngờ thuốc này vào trong cổ họng rồi thì cay độc chuyển thành cay đắng. Đây chẳng lẽ là độc dược? Cả người Việt Lâm thị lạnh như băng. Song, rất nhanh, bàn tay đặt tại cổ họng kia đột nhiên trở nên ấm áp, giống như làm tan dược hoàn kia ra, lúc này như là dòng nước ấm từ từ chảy qua cổ họng, sau đó chảy vào lục phủ ngũ tạng, rồi sau đó lan ra khắp tứ chi...
"Ah..." Việt Lâm thị khe khẽ kêu lên. Đôi mắt tụ lại một chút hào quang, phảng phất như có khí lực vô hạn.
Âm Cố biết dược hiệu đã có tác dụng, tức thì dời tay xuống điểm vài huyệt vị, sau đó nhịp nhàng đè bụng đang nhô cao.
Mọi người ở ngoài lẳng lặng nghe động tĩnh ở bên trong, vốn là còn rất kì quái vì sao không nghe được tiếng động của Âm Cố. Rất nhanh, mọi người đều bị chấn động.
Hà thị có kinh nghiệm đỡ đẻ phong phú nên biết Việt Lâm thị vừa rồi vô lực, không hề có hơi sức nào. Cũng không biết Âm Cố làm gì mà lúc này đột nhiên vang lên âm thanh Việt Lâm thị kêu đau. Đúng vậy, rõ ràng là âm thanh kêu đau. Lúc này lại làm cho người ta nghe xong có tinh thần, thật là lạ.
Hà thị sốt ruột, Việt Đại càng thêm nóng lòng, hai người nhịn không được đồng loạt đẩy cửa. Kết quả là không mở được.
"Âm Cố cô nương, để lão bà tử vào giúp cô đi." Hà thị kêu lớn.
Bên trong không ai trả lời.
Việt Đại suy nghĩ một chút rồi ngăn cản Hà thị tiếp tục đẩy cửa: "Chờ một chút đi."
Hà thị trừng mắt liếc hắn, thấy cửa vẫn không mở đành phải hậm hực từ bỏ.
"Nào, dùng sức." Âm Cố nói với Việt Lâm thị.
Biểu tình nói chuyện của nàng không giống với Hà thị làm như vất vả hơn sản phụ, mà nàng chỉ là khẽ nói một câu như thế.
Cả người Việt Lâm thị như có sức lực vô hạn, lúc trước cũng từng sinh đẻ rồi nhưng lúc đó là còn trẻ, mà cũng không có thoải mái như bây giờ. Bà biết do tác dụng của dược hoàn kia, cũng không biết nó có thể duy trì được bao lâu nhưng trên thực tế thì bà đã muốn dốc hết sức mình. Nhưng rất đau, thật sự là rất đau; mồ hôi không ngừng tuôn ra, cái chăn đang vặn nắn giống như bị ngâm nước. Việt Lâm thị liều mạng ra sức, điều chỉnh hô hấp theo nhịp của Âm Cố.
"Thấy đầu rồi." Âm Cố lại nói.
Việt Lâm thị chấn động, cả người kích động, nhưng sau khi kích động xong thì khí lực như tan đi một nửa, và lại khó theo kịp.
"Không được..." Việt Lâm thị lắc đầu. "Ta không dùng sức được..."
Âm Cố nhìn sắc mặt của bà, khí huyết không bình thường, biết dược hiệu sắp hết.
"Kế tiếp có lẽ sẽ đau một chút, bà cố chịu đựng."
Việt Lâm thị gật đầu lia lịa. Bây giờ có đau hơn cũng không có gì khác nhau.
Âm Cố đi đến bên cái ghế nhỏ ở đầu giường, lấy ra hai thứ khác nhau dưới tầng cuối cùng của hòm thuốc. Thứ nhất là lá trúc xanh sáng, mỏng như cánh ve, hai ngón tay kẹp lá trúc cực kỳ cẩn thận; thứ hai là một lọ bột màu trắng, có tác dụng hiệu quả với các vết thương do đao kiếm. Chuẩn bị xong hai thứ này, Âm Cố đi đến cuối giường, hai ngón tay kẹp lá trúc cẩn thận tránh đầu trẻ con mà xoa, rồi mở rộng hạ thân của Việt Lâm thị ra thêm một lóng tay. Nàng làm chậm nên mãi một lúc mới có tiếng kêu đau lớn vang lên.
"Cố dùng sức lần cuối cùng thử." Âm Cố ngẩng đầu lên nói.
Việt Lâm thị cắn chặt mảnh gỗ nhỏ, dùng hết sức cuối cùng.
Chốc lát sau, người ở ngoài rốt cục cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc vang dội từ bên trong truyền ra.
"Cảm tạ tổ tông, cảm tạ Ngọc Hoàng đại đế, cảm tạ Vương mẫu nương nương..." Việt Đại rớt nước mắt, lẩm bẩm trong miệng.
Đám người Hà thị cũng thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua Hà thị vẫn nhỏ giọng than thở: "Không biết là nam hay nữ?"
Vì thế tất cả mọi người đều nhìn về phía cánh cửa đóng chặt.
Cửa rốt cục cũng mở. Âm Cố ôm đứa trẻ được gói kỹ đi ra.
"Mẫu tử bình an." Âm Cố nói xong, đưa đứa nhỏ cho Việt Đại còn đang run lẩy bẩy, sau đó thu dọn đồ đạc.
Việt Lâm thị hôn mê ngay sau khi sinh xong, dược hiệu đã hết nên khuôn mặt trắng hơn so với lúc trước. Cũng may là loại dược này đã có người dùng qua, bằng không còn tưởng là Việt Lâm thị không vượt qua được lần này. Song ở bên ngoài truyền rằng loại dược này là thiên kim khó có được, cho nên người chế dược cho Âm Cố từng cười nàng không biết nặng nhẹ. Tiên đan hóa theo dòng nước.
Âm Cố cho Việt Lâm thị ăn dược, rửa sạch lá trúc bằng nước nóng xong rồi để nó vào bình rượu nhỏ, rồi cất kỹ lại ở trong hòm thuốc, sắp xếp lại toàn bộ đồ vật vào vị trí cũ, không ai biết trong hòm này cất giấu cái gì nữa. Đang thu dọn, bên ngoài đã có tiếng cười vang lên, xong lại đến tiếng pháo. Càng thêm náo nhiệt.
Đợi khi Âm Cố rời khỏi đó, tự nhiên nàng bị vây quanh, hơn nữa Hà thị còn lấy lòng không thôi.
"Không ngờ Âm Cố cô nương quả nhiên lợi hại. Không phải ta nói, muội tử này thân mình yếu ớt đến mức đó, bình thường khi sinh xong cũng khó mà qua được, không ngờ hôm nay muội tử gặp được quý nhân." Hạ thị vỗ đùi, "Không bằng cô nương dạy ta hai chiêu, để lần sau lão bà tử ta đây cứu người khác."
Âm Cố đang bị Việt Đại thỉnh lên thượng vị ngồi, sau khi nghe xong liền quay đầu lại nói: "Không."
Hà thị nghẹn họng, nét mặt già nua thiếu chút nữa không nén được giận, cũng may có người khác giúp bà chuyển đề tài.
Việt Đại cảm kích vạn phần, vội vàng lấy bạc vụn ra trịnh trọng đặt ở trên bàn, nói: "Đa ta cô nương, thỉnh nhận lấy."
Mắt Hà thị muốn rớt ra ngoài, trong lòng buồn phiền không thôi. Có lẽ vừa rồi mình không nên hờn giận thì đã có thể giúp Việt Lâm thị thuận lợi sinh ra đứa nhỏ. Nói không chừng người này là do được đón nhận không khí của mình để lại nên mới làm cho Việt Lâm thị sinh được đứa nhỏ. Mắt thấy bạc rơi vào tay người khác, sao bà không đau lòng cho được. Có điều, ngoài dự đoán của mọi người là Âm Cố không nhận bạc, chỉ lắc đầu nói:
"Nhị muội của ông đã trả tiền rồi."
Việt Đại vẫn đẩy bạc đi. "Cô phải nhận, phải nhận."
Ngón tay Âm Cố đẩy bạc trở về: "Để lại cho đứa nhỏ may vài bộ xiêm y đi."
Việt Đại sửng sốt. Số bạc này không ít...
Âm Cố nghỉ ngơi một chút rồi đứng dậy nói: "Nếu đã xong nhiệm vụ, ta đây cáo từ."
"Đi không được đâu đi không được đâu." Việt Đại vội nói.
Âm Cố như không nghe thấy, dứt khoát đi lấy đấu lạp của mình, xách hòm thuốc nhỏ nhấc rèm lên đẩy cửa đi ra. Và nàng bây giờ mới biết vì sao Việt Đại lại nói như thế.
Tuy tuyết đã gần ngừng rơi, nhưng bên ngoài đã trắng xóa, vẫn có kiệu nhỏ đi qua đi lại nhưng cực kì gian nan. Lại nhìn ra xa, không còn phân biệt được đâu là núi, toàn bộ đều màu trắng.
"Tuyết rơi lớn như vậy nhất định là phủ kín hết núi rồi, có thể không đi được." Việt Đại ở phía sau nói.
"Nhưng ông nói xem cô nương nhà người ta nghỉ ngơi ở đâu đây?" Hà thị đi tới, nhìn sắc trời mà thở dài.
Việt Đại cũng lo, có gió lạnh thổi vào, hắn vội khép cửa lại.
Một tiểu tức phụ ôm đứa trẻ từ phòng trong đi đến, cười nói: "Nhìn cái miệng nhỏ chu chu này." Nàng quay đầu thuận miệng nói, "Nhà Hỉ Mi cũng không xa, cỡ nửa canh giờ, không bằng đến nhà Hỉ Mi đi."
"Như vậy có được không." Việt Đại giật mình, lại không yên hỏi.
Khi Âm Cố đến thì còn có thể miễn cưỡng đi được, hiện tại xem ra không thể tiêu sái như trước. Chỉ đổ thừa trận tuyết này thật đúng lúc quá. Nàng lui về, bỏ đấu lạp xuống: "Một đêm thôi, không có gì nghiêm trọng." Nàng ngồi đó cũng có thể đối phó được một đêm.
"Chỉ sợ mấy ngày mấy đêm nữa tuyết này cũng chưa tan." Hà thị lành lạnh nói. Cũng không vội về nhà mà là ôm tay cắn hạt dưa, đôi mắt xem cuộc vui. Một cô nương chưa thành gia mà phải ở trong nhà lão nam nhân, không phải để người ta nói sao.
Việt Đại biết Hà thị đang giận dỗi, nghĩ nghĩ vẫn là cầm khúc vải hồi trước Hỉ Mi mang về, lại thêm một túi kẹo nhỏ mừng năm mới: "Cho tôn tử của bà này."
Hà thị nhận đồ, có chút ngượng ngùng, rồi lại sảng khoái nói: "Đi, cô nương vẫn là nên đến nhà ta đi, nhà ta tiện hơn."
"Ha, thật náo nhiệt nha." Ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh thanh thúy, có người mở cửa đi vào, mang theo tiếng cười.
Âm Cố không hề gì, mới vừa thẳng lưng khoác áo đội đấu lạp lên đi cùng với Hà thị, nghe được tiếng nói nàng dừng một chút, xoay người lại.
Có hai người vào cửa. Mở cửa vén rèm là nha hoàn, tóc búi tròn hai bên, trong tay còn cầm một đống đồ lớn. Nói chuyện là vị đi theo sau, cũng mặc áo choàng, vừa vào là hạ mũ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
"Hỉ Mi?" Việt Đại có chút giật mình. "Sao con lại tới đây?"
"Cha, mẹ sinh rồi sao?" Hỉ Mi đưa túi gấm chứa bình nước nóng cho nhà hoàn Tiểu Huyền, sau đó mới vươn tay cầm tay Việt Đại. "Xem người khẩn trương này."
"Hỉ Mi thật hiếu kính, đến xem đệ đệ nhanh như vậy." Hà thị cười. Đối với con dâu của đại tài chủ dù sao cũng phải biểu hiện tốt một chút.
"Hôm nay vất vả Hà bà bà." Hỉ Mi xoay người lại nói. "Đến đầy tháng của đệ đệ ta, mọi người nhất định phải tới uống một chén."
"Dĩ nhiên không thể thiếu rồi." Hà thị nói xong rồi liếc mắt Âm Cố, "Mà hôm nay lão bà tử cũng không làm gì..."
Hỉ Mi lúc này mới phát hiện còn có người lạ đứng trong phòng. Người là này còn là một nữ tử trẻ tuổi.
"Vị này là?" Hỉ Mi vừa nhận bình nước nóng mới đổi từ tay Tiểu Huyền, vừa hỏi.
"Đây là bà đỡ giúp mẹ con đỡ đẻ, Âm Cố cô nương." Việt Đại vội giới thiệu.
"Cái gì?" Hỉ Mi cả kinh mở ta hai mắt, miệng nhỏ cũng há hốc theo.
Hà thị không để ý biểu tình của Hi Mi, bà thân mật kéo tay Âm Cố: "Đừng nhìn Âm Cố cô nương..." Bà tạm dừng. Bởi bà muốn đụng tay Âm Cố nhưng lại bắt vào khoảng không, bà khó hiểu rút tay về, mới nói, "Nàng... tuổi không lớn lắm nhưng tay nghề cực kì tốt. Bằng không mẹ cô sao có thể sinh hạ đệ đệ nhanh như vậy."
"Đúng đó đúng đó." Tiểu tức phụ ôm đứa nhỏ đi ra. "Hỉ Mi, mẹ cô tỉnh rồi, gọi cô vào đó."
Hỉ Mi còn đang nhìn Âm Cố từ trên xuống dưới, đôi mắt linh động, cảm thấy thập phần khó hiểu. Còn trẻ như vậy mà làm bà đỡ?
Trong phòng, Việt Lâm thị cúi đầu gọi một tiếng, Hỉ Mi đột nhiên tỉnh lại mới vội đi vào phòng trong. Nửa đường thì tiểu tức phụ ngăn nàng lại, cười hì hì muốn giao đứa trẻ cho nàng. Hỉ Mi khoa chân múa tay, tuy rằng nhìn giống quả cầu nhưng nàng vẫn luống cuống tay chân: "Ah, chưa từng ôm bao giờ, không biết ôm làm sao..." Nàng đi lên nhìn đệ đệ đỏ hồng toàn thân, khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhất thời bật cười: "Đúng là xấu thật."
"Ngươi vừa mới sinh cũng giống thế này thôi." Việt Đại cẩn thận ôm con trai của mình, cũng vừa muốn đi xem Việt Lâm thị vừa sinh xong.
"Nếu Hỉ Mi đến thì Âm Cố cô nương tự nhiên sẽ có sắp xếp," Hà thị chạy tới cạnh cửa, "vậy ta trở về trước."
Vài tiểu tức phụ còn lại cũng đi về. Việt Đại liên thanh nói "không tiễn", sau đó cũng vào phòng trong.
Hỉ Mi chạy theo Việt Đại tới cạnh cửa, khóe mắt quét đến Âm Cố liền lùi bước về. Đối với Việt gia mà nói, Âm Cố chính là ân nhân, nàng phải chiêu đãi cho tốt. Vì thề nàng sai Tiểu Huyền đi vào hầu hạ, còn mình thì một bên vừa châm trà cho Âm Cố vừa hỏi: "Âm Cố cô nương đến đây khi nào?"
"Hôm nay." Âm Cố hờ hững trả lời.
Nếu chỉ nhìn dáng vẻ của Việt Đại thì sẽ không ngờ tới con gái của hắn lại đẹp như thế. Vừa rồi giúp Việt Lâm thị mới phát hiện phụ nhân kia có vài phần tư sắc, có lẽ con gái Việt gia lớn lên giống mẫu thân; da trắng, dáng đẹp. Với chút son phấn, mi đen như vẽ, môi hồng như cánh hoa đào, rất đẹp. Cô gái này xem ra là đã gả cho người ta, tóc đã vấn lên với một trái một phải trâm cài, lay động theo từng bước chân. Nhưng ở trong mắt Âm Cố, tư sắc như vậy mới xứng với trang sức đẹp đẽ quý giá đó.
Khi Âm Cố bất động thanh sắc nhìn Hỉ Mi, Hỉ Mi lại hỏi: "Cô từ đâu đến?"
"Thị trấn."
Hỉ Mi vui vẻ nói, còn chưa thấy qua người nào ít lời như vậy, bất giác có hứng thú tiếp tục truy vấn: "Ai mời cô tới?"
Âm Cố: "Nhị cô cô của cô."
"À." Hỉ Mi gật đầu, cảm thấy đã hiểu.
Trong ba người cô cô, chỉ có nhị cô cô quan hệ với mẹ là tốt nhất, cũng từng nghe người nói qua là sẽ thỉnh bà đỡ tốt nhất cho mẹ, không ngờ người lại mời vị cô nương trẻ tuổi này. Hỉ Mi tuy rằng mới xuất giá chưa đầy một năm, chưa có hoài thai nhưng cũng biết sinh con là như thế nào. Vừa nghĩ tới vị cô nương tú lệ trước mắt này lại là bà đỡ, có chút buồn cười.
Âm Có vẫn đang nhìn Hỉ Mi, nhìn nhìn một hồi đột nhiên nàng duỗi tay ra bắt cổ tay Hỉ Mi. Hỉ Mi đang che miệng cười trộm, mà đột nhiên bị bắt vậy cũng hoảng sợ, nàng muốn rụt tay lại ngay mà không ngờ tay cô nương này rất có lực. Hơn nữa cũng không biết Âm Cố đã ấn chỗ nào mà toàn bộ cánh tay trở nên không còn sức. Âm Cố tiến lên từng bước, vén tay áo Hỉ Mi xuống một chút, ba ngón tay áp lên cổ tay của Hỉ Mi để nghe mạch.
Hỉ Mi thấy thế nhẹ cau mày, kêu lên: "Cô làm gì đó?"
Tiểu Huyền bổ nhào tới: "Mau buông thiếu phu nhân..."
"Hỉ mạch." Âm Cố lẳng lặng nói ra hai chữ này.
Hỉ Mi ngẩn ngơ, sửng sờ nói: "Sai rồi, ta là Hỉ Mi, Việt Hỉ Mi."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện