Hi, Chị Alice!

Chương 47


trước sau

Advertisement


Âm nhạc êm dịu đang vang lên xung quanh, toàn thân tôi kiệt sức ngồi trên chiếc ghế, thời gian trong giờ phút này đang trôi một cách nặng nề.



“ Này, này. Các cậu thế này là thế nào ?” Phương Hạo đứng ra hóa giải cục diện : “ Hôm nay tôi chính là chủ xị đấy. Này, Lợi Liên Thành, cậu nói xem, cậu và Tứ Nguyệt nhà chúng tôi có quan hệ gì, dù sao, cậu cũng phải nói với ông anh hàng xóm là tôi đây.”



“ Có gì mà không thể chứ, tôi và chị ấy à . . .” Lợi Liên Thành liếc nhìn tôi, từ trong đôi mắt cậu ấy hiện lên một điềm xấu : “ Trước đây, chị ấy sống ở nhà tôi, có thể nói giữa chúng tôi là quan hệ thanh mai trúc mã, chị nói xem, Tứ Nguyệt ?”



“ Thật xin lỗi, tôi thất lễ một chút.” Tôi lánh nạn thoát thân.



Trong hành lang chật hẹp của tòa nhà, giờ phút này nơi đây đối với tôi giống như một nơi trú ẩn an toàn, tôi cảnh báo bản thân, Lâm Tứ Nguyệt, mày phải bình tĩnh lại. Hiện giờ, ngoài bình tĩnh ra, mày không làm được gì đâu. Thế nhưng, tôi nào có thể bình tĩnh, bởi vì, tôi đã nhìn thấy Lợi Liên Thành, chiếc sơ mi màu xanh Viridian khiến cho gương mặt cậu ấy ẩn chứa sự nguy hiểm.



“ Liên Thành.” Trong lòng tôi nhói đau, tôi vẫn luôn biết rằng, trước mặt người này, tôi là một tội nhân, thốt ra tên của cậu ấy, thế nhưng tôi lại không biết nên nói gì đây. Xin lỗi ư ? Một câu xin lỗi đơn giản sao có thể xóa đi tất cả.



“ Lâm Tứ Nguyệt, thủ đoạn được đấy, tên nhóc đó bị chị hút mất hồn rồi, chị . . . đúng là tật xấu không chừa.” Cậu ấy ra sức bóp chặt cổ tôi.



Tôi nhắm mắt lại, việc hít thở bắt đầu trở nên khó khăn. Sẽ không phản kháng, Lâm Tứ Nguyệt vốn không có tư cách phản kháng lại Lợi Liên Thành, tôi mãi mãi ghi nhớ trong những ngày mưa giăng đầy trời, cậu thiếu niên cứ luôn nghiêng chiếc ô về phía tôi, đến khi bị cảm, cậu ấy nói, " Chuyện không liên quan đến chị, là tôi cố tình khiến mình bị cảm để đổi lấy sự quan tâm của bố mẹ.” Khi đó, cậu ấy đã nói với tôi như thế.



Tay đã nới lỏng.




“ Tại sao không phản kháng ?” Cậu ấy tức giận nói.



“ Tôi cũng không biết nữa.” Tôi không dám nhìn thẳng cậu ấy.



Ở đầu hành lang, vọng đến tiếng Lam Trinh Liệt đang gọi tôi, Lợi Liên Thành ép tôi vào tường, nói bên tai tôi : “ Lâm Tứ Nguyệt, chị phải phối hợp với tôi, bởi vì . . . đây là chị nợ tôi.”



Tôi đứng yên ở đó, mặc cho cậu ấy bày ra tư thế khiến người khác nhìn vào sẽ cảm thấy rất ám muội.



“ Hai người đang làm gì đó ?” Lam Trinh Liệt đứng ở kia, cất giọng hỏi.



“ Làm gì à, anh bạn nhỏ, anh đoán xem ?” Lợi Liên Thành buông tôi ra, sau đó, nhẹ nhàng nói vào tai tôi : “ Lâm Tứ Nguyệt, khi nãy chỉ mới là lãi vay thôi.”



Kéo tôi đến cửa sau quán bar, gương mặt Lam Trinh Liệt tóe lửa: “ Khi nãy hai người đã làm những gì ?”



“ Chúng tôi không làm gì hết. Khi nãy chỉ là trò đùa ác ý của cậu ấy.”



“ Chị xem tôi như đứa trẻ lên ba chắc ? Lâm Tứ Nguyệt, tôi nhịn chị đủ rồi, tình sử của chị cũng nhiều quá đấy, khi thì người yêu đã mất, khi thì người bạn sống cùng, khi thì ngài luật sư, giờ lại nhảy ra một tên thanh mai trúc mã. Chị nói tôi nghe xem còn nữa không ? Nếu như vẫn còn, cứ một lần nói hết với tôi, đừng xem tôi như một kẻ ngốc.”



“ Lam Trinh Liệt, cậu không tin tôi ư ?” Tôi nhìn thẳng cậu ấy.



“ Hai người nhất định đã có gì đó, Liên Thành, cái tên này tôi đâu xa lạ gì, khi lần đầu chúng ta gặp gỡ, trong lúc chị mơ hồ ngoài gọi cái tên Joe ra còn có một tên khác nữa, chị đã gọi thế này, Liên Thành, Liên Thành.”



“ Trinh Liệt, không phải như cậu đã nghĩ đâu.”



“ Vậy thì, bây giờ nói tôi nghe, có phải hai người đã có gì đó không ?” Lam Trinh Liệt kéo lấy tay tôi, ngữ khí khẩn thiết.



Hôm ấy, tôi đã nói ra một câu khiến tôi sau đó phải hối hận rất lâu, tôi nói, Lam Trinh Liệt, nếu như, cậu một mực muốn biết những chuyện gì kia, thế thì, câu nói tôi sẽ suy nghĩ hôm ấy xem như tôi chưa nói.



Tối đó, tôi đã lo lắng, lo lắng để cậu ấy biết được tâm hồn không mấy trong sạch của tôi, lo lắng cậu ấy xem thường cái quá khứ bất kham của tôi, còn lo lắng, sẽ bị bỏ rơi. Sau tất cả, đạo đức truyền thống vẫn luôn là đề tài muôn thuở của thế giới nhân loại.



Sau khi nói ra câu ấy, tôi và Lam Trinh Liệt liên tiếp chiến tranh lạnh hai ngày, tôi thu người trong lớp vỏ của mình, vờ lơ đi tất cả mọi thứ xung quanh.



Ra khỏi bệnh viện, bầu trời u ám mang theo khí thế mưa gió bão bùng đang ầm ầm kéo đến, chân trời nặng trịch và những tòa nhà cao tầng khắp nơi khiến tôi càng thêm chán ghét.




Đón một chiếc taxi ở trước cổng bệnh viện, tôi bảo tài xế taxi đưa tôi đến tiểu khu nơi Tiểu Hổ đang sống. Nhưng thật quá không may, cửa nhà Tiểu Hổ đóng chặt, chờ mãi vẫn không thấy họ quay về.



Ra khỏi

Advertisement
tiểu khu, mưa to ào ạt trút xuống còn kèm theo sấm chớp vang trời.



Tôi trốn vào trong mái đình ở công viên tiểu khu, sắc trời đang dần dần tối đi.



Khi còn nhỏ tôi sợ nhất là tiếng sấm, bởi vì bọn trẻ con hay bảo nhau Lôi thần chuyên đi tìm những người có bụng dạ xấu xa, tôi tự nhận mình không phải đứa trẻ tốt, cho nên đối với tiếng sấm trong lòng luôn rất sợ hãi, lo có một ngày nó sẽ tìm đến mình, lo có một ngày tất cả mọi người đều biết tôi là đứa trẻ bụng dạ xấu xa. Theo thời gian từng bước trưởng thành, cũng dần dần hiểu ra một số chuyện vốn không như bọn chúng từng nói, nhưng ám ảnh đối với tiếng sấm vẫn còn.



Trong công viên không một bóng người này, sấm chớp mang theo khí thế dời non lấp bể, trong tiếng sấm cực đại, tôi hét to : “ Lam Trinh Liệt.”



“ Tôi đây này .” Tôi trợn mắt há mồm nhìn chòng chọc cái người đột ngột xuất hiện.



“ Trinh Liệt, sao cậu lại ở đây ?” Lam Trinh Liệt đứng trước mặt tôi, toàn thân ướt đẫm.



“ Chị vẫn chưa biết ha, tôi đã gắn thiết bị theo dõi điện tử trên người chị.”



“ Ở đâu ? Gắn ở đâu á, sao tôi không biết ?” Tôi tìm một lượt khắp người mình.



“ Lâm Tứ Nguyệt, chị vẫn thật ngây thơ, thật ra, sau khi chị tan ca đã theo sau chị rồi, khi nãy trốn ở chỗ kia kìa.” Cậu ấy chỉ vào một bên của mái đình, tên ngốc này, chẳng trách toàn thân ướt như chuột lột.



Tôi lau đi nước mưa trên mặt cậu ấy, tỉ mỉ ngắm nhìn cậu ấy, Trinh Liệt của tôi, sao mà anh tuấn quá không biết.



Mưa cứ rơi không ngừng, cả thế giới như đang đắm chìm trong tiếng mưa kêu gió gào, như ngày tận thế.



“ Trinh Liệt, nếu như, bây giờ là ngày tận thế, chuyện cậu muốn làm nhất là gì ?”



“ Nếu như, bây giờ là ngày tận thế, chuyện tôi muốn làm nhất là ôm lấy chị, hôn chị, sau đó cùng chị hóa thành tro bụi, cùng chị chìm xuống đáy đại dương.”



“ Ngốc thế, tôi có gì tốt đâu chứ, ích kỉ, kiêu ngạo, bạc tình, tự cho mình là đúng . . .”



“ Đúng thế, Lâm Tứ Nguyệt, chị có gì tốt đâu chứ, nhưng vừa hay, trong cái tinh cầu chứa hơn sáu tỷ người này tôi chỉ có cảm giác với mỗi mình chị.”



Khi tia chớp tiếp theo lướt qua đường chân trời, tôi đã khóa môi Lam Trinh Liệt, dốc hết tất cả sự nhiệt tình, quấn lấy cậu ấy, dán chặt lên người cậu ấy.




Nụ hôn, càng ngày càng nồng cháy, nhưng, dường như vẫn chưa đủ. Lam Trinh Liệt ép người tôi vào cây cột của mái đình, từng nụ hôn liên tiếp rơi xuống, chiếc cúc áo đầu tiên đã bị cậu ấy mở bung, khi cậu ấy muốn mở đến chiếc thứ hai, tôi đã ngăn cậu ấy lại.



“ Trinh Liệt, đừng . . . đừng nên ở đây.” Tôi thở gấp cầu xin.



“ Vậy . . . vậy lên xe đi nhé . . .” Hơi thở cậu ấy cũng gấp gáp.



“ Cách đây không xa, có khách sạn . . .” Tôi đỏ mặt đến mang tai nhỏ giọng nói.



Vừa đóng cửa phòng khách sạn, Lam Trinh Liệt liền đè tôi lên cửa phòng, từng nụ hôn không ngừng rơi xuống. Bộ quần áo ướt đẫm trên người lần lượt từng chiếc bỏ tôi mà đi . . . .



Tôi nằm trên giường mở to mắt nhìn tia nắng đầu tiên trong buổi sớm mai xuyên qua rèm cửa dày đặc chiếu rọi vào, ánh sáng lấp lánh, hôm nay có lẽ là một ngày nắng đẹp.



Một đôi tay từ sau đưa tới, cuộn chặt lấy tôi.



“ Hối hận rồi ư ?” Là một giọng nói không chắc chắn, rất cẩn trọng.



“ Tối qua tôi đâu uống rượu, cậu quên rồi, là tôi chủ động mà.” Tôi quay người lại, đối mặt với cậu ấy, chạm nhẹ tay vào đường nét trên khuôn mặt.



“ Chị vừa dọa tôi suýt chết.” Lam Trinh Liệt lật người lại, đè chặt lấy tôi, ánh mắt cháy bỏng, trên người phát ra hơi thở nguy hiểm. Tôi vùng vẫy.



“ Muốn đi đâu đó ?” Lam Trinh Liệt giữ chặt tôi.



“ Tắm rửa, sau đó đi làm.” Tôi nhỏ giọng nói, đưa mắt rời đi chỗ khác, không dám nhìn dáng vẻ cậu ấy, bộ dạng hiện giờ của Lam Trinh Liệt như đang muốn ăn thịt người.



“ Hôm nay, chúng ta không đi làm, hôm nay chúng ta chỉ nghỉ ngơi.” Miệng nói nghe hay lắm, tay đã bắt đầu không an phận rồi.



Nghỉ ngơi ? Nghỉ thế quái nào đây . . .


Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện