Hi, Chị Alice!

Chương 46


trước sau

Advertisement


Tất cả mọi người đều đã rời đi, Lam Trinh Liệt nâng mặt tôi lên, tôi nhắm mắt lại, đến khi cậu ấy phủ mặt xuống, tôi nghiêng đầu qua, nụ hôn rơi trên mái tóc.



“ Sao thế hử ?” Lam Trinh Liệt chỉnh mặt tôi ngay lại nói với giọng ngọt ngào, thì thầm như những kẻ yêu nhau : “ Xấu hổ à ?”



“ Trinh Liệt, không phải tôi xấu hổ, bởi tôi đã qua rồi cái tuổi hay xấu hổ kia còn đâu.” Tôi kéo tay cậu ấy xuống : “ Bây giờ, đến lượt cậu nghe tôi nói này, khi nãy không lùi bước là không muốn cậu phải khó xử. Tôi cũng không biết chuyện mình làm là đúng hay sai. Lam Trinh Liệt, chúng ta quay về như trước đây không được sao ? Cậu vẫn là cậu nhóc một lòng một dạ xem tôi như chị gái.”



“ Chị gái ? Lâm Tứ Nguyệt, chị không có trái tim, chị nói nghe sao quá nhẹ nhàng, nhưng không quay lại được nữa rồi, nào có ai hôn môi rồi còn lên giường với chị gái của mình.” Lam Trinh Liệt chỉ tay vào tôi, như con thú bị thương : “ Tại sao khi nãy không cự tuyệt tôi, tại sao lại khiến tôi từ thiên đàng rơi xuống địa ngục một cách dễ dàng như thế ?”



Tôi nghĩ, tôi lại làm một chuyện ngu xuẩn nữa rồi, đối diện với cậu ấy, tôi thật khó mở lời : “ Trinh Liệt, chuyện kia thật ra cậu không cần phải để bụng, kì thật trong cái thời đại này, tình một đêm vốn không còn là chuyện kinh khủng gì. Tôi cũng chẳng kháng cự, tôi đâu còn là một cô nàng ngọc khiết băng thanh. Hôm ấy, cậu nên biết tôi vốn không phải lần đầu tiên, Joe là người đàn ông đầu tiên của tôi, còn cậu cũng đâu phải người thứ hai, người thứ hai là một người Ý, chúng tôi quen biết trong lễ hội đấu bò ở Tây Ban Nha, người thứ ba tôi không biết anh ta người nước nào, tôi chỉ biết nghề nghiệp của anh ta là chuyên gia phân tích thị trường, người thứ tư . . .”



“ Im miệng, Lâm Tứ Nguyệt. Chị im miệng cho tôi, tôi không muốn nghe, không muốn . . .” Cứ như thế, Lam Trinh Liệt bịt tai bỏ chạy như kẻ phát cuồng.



Tôi ngồi xổm trên đất cười khổ, tình sử lãng mạn của Rita ngược lại đã giúp được tôi. Mọi thứ có thật đã kết thúc rồi không ? Lam Trinh Liệt là cậu nhóc kiêu ngạo biết bao, sao có thể cho phép tôi hết lần này đến lần khác chà đạp lòng tự tôn của cậu ấy. Lam Trinh Liệt vẫn là người mắc bệnh ưa sạch sẽ trong chuyện tình cảm, trong mắt không thể nào chứa nổi một hạt bụi, thế nên, phải kết thúc thôi.



Tôi phát hiện tôi chẳng còn chút sức lực nào để đứng lên. Trong lòng trống rỗng.




Một lúc lâu sau, có tiếng bước chân như gần như xa.



“ Tứ Nguyệt, nếu như nói tôi không để ý những chuyện kia, chúng ta có khả năng không ?” Lam Trinh Liệt ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nhỏ nhẹ, cẩn thận từng lời nói.



Giọng cậu ấy nhẹ đến nỗi khiến tôi cảm thấy mình bị ảo giác, tôi mở to mắt trừng cậu ấy.



“ Vẫn không thể ư ? Hóa ra đúng là không thể.” Cậu ấy đứng lên, giọng nói mang một nỗi tuyệt vọng sâu sắc.



Tôi đưa tay với lấy, nắm được tay cậu ấy.



“ Trinh Liệt, tôi đồng ý suy nghĩ, cậu có chịu cho tôi thời gian không, tôi đảm bảo sẽ suy nghĩ nghiêm túc.”



Giây phút ấy, tôi cảm giác gương mặt Lam Trinh Liệt giống như pháo hoa đột ngột bừng lên, rực rỡ không gì sánh bằng. Trái tim tôi dâng lên một cảm xúc êm ái, như là cảm động. Người này đây, đang hạnh phúc vì tôi.



Quay về ngồi lên trên xe.



Lam Trinh Liệt bắt đầu trở nên sôi nổi.



“ Lâm Tứ Nguyệt, khi nãy chị sẽ không nuốt lời đấy chứ? Sẽ không có chuyện gian dối tôi đâu ha? Không phải đang dỗ cho tôi vui đúng không ?” Cậu ấy hỏi thăm tôi từng câu từng câu, cậu nhóc này, cũng thật giống thái điểu tình yêu như cậu ấy từng nói.



“ Được rồi, tôi thề đây, tôi không gian dối cậu.” Tôi giơ tay lên, nói gần bên tai cậu ấy : “ Còn nữa, mấy câu chuyện tình một đêm khi nãy đều do tôi tự mình bịa ra cả.”



“ Sau này, không cho phép bịa chuyện nữa, lần đầu tiên bịa chuyện đã dọa tôi chết mất, lần thứ hai bịa chuyện khiến tôi ghen tuông chết đi được.” Người đàn ông thở dài một cách bất lực.



Nhìn trân trân vào gương mặt đang tựa lên cửa xe của mình, những đường nét mơ hồ theo những ngọn đèn đường li ti khi tỏ khi mờ, tôi đặt tay lên chiếc đồng hồ to tướng đang đeo trên cổ tay. Làm sao đây, Joe ? Cậu thiếu niên tên Lam Trinh Liệt này dường như em rất khó buông bỏ, rất khó xua cậu ấy đi khỏi trái tim em, cũng không biết từ bao giờ cậu ấy đã ở trong lòng em, thế nên, bắt đầu không nỡ để cậu ấy đau khổ.



Lam Trinh Liệt đối với chuyện tôi quay lại bệnh viện làm việc luôn thể hiện ông đây không tình nguyện, nhưng một loạt những hành động tiếp theo càng khiến cho tôi dở khóc dở cười. Đầu tiên là tặng hoa đến bệnh viện, mỗi ngày đều tặng, là hoa hồng đỏ. Còn gọi những cuộc điện thoại thăm hỏi đến số của bệnh viện với thân phận bạn trai, sau đó, tôi phát hiện trong túi xách tay có vài món đồ chơi kì quái, vòng tay, dây chuyền, bông tai đều là hàng hiệu, còn có thẻ vàng.



Cầm lấy tấm thẻ vàng, tôi rốt cuộc không nhịn được nữa : “ Lam Trinh Liệt, cậu bày trò gì đây ?”




Một lúc sau, cậu ấy đỏ bừng mặt, nói : “ Không thích ư ? Bọn họ nói với tôi con gái đều thích những thứ kia.”



Tôi có hơi khóc không ra nước mắt, cứ tiếp tục nói sẽ thể hiện vẻ giả tạo mà thôi. Điển hình như bậc đàn anh trong nhóm bọn họ là William đã nói, về phương diện tình cảm tên tiểu tử ấy là tay ngang, còn trắng hơn tờ giấy trắng. Lâm Tứ Nguyệt, mày gặp hên thôi, còn ở đó làm bộ làm tịch.



Vào buổi tối cuối tuần, Phương Hạo gọi điện bảo có điều bất ngờ đang chờ tôi ở Tân Thiên Địa, đến khi tôi ăn mặc sành điệu bước ra khỏi cửa phòng, Lam Trinh Liệt đã đứng ở cầu thang đợi tôi.



“ Muốn đi đâu đó ?” Tôi nhìn Lam Trinh Liệt diện nguyên cây đồ của Versace.



“ Cùng chị đi xem thử rốt cuộc là điều bất ngờ gì đây.” Cậu ấy bất chấp nắm lấy tay tôi.



“ Lam Trinh Liệt, không phải cậu đã gắn máy nghe lén trong điện thoại của tôi đấy chứ ?”



“ Không có, nhưng tôi vô tình nghe được.” Cậu ấy làm ra vẻ vô tội.



Vô tình ? Quỷ tha ma bắt . . .



Đêm tối dần buông cũng không thể nào che lấp đi nét rạng ngời của Lam Trinh Liệt, một thứ khí chất thiên bẩm tự nhiên, thêm vào hai người bên cạnh Lam Trinh Liệt là chú Lưu và Tiểu Quang, đã tạo nên một bầu khí thế, khiến một số người tự động nhường lối, đứng một bên trố mắt trầm trồ, tôi cảm nhận sâu sắc bản thân mình giống như đang bước trên đại lộ danh vọng.



“ Ai bảo cậu ăn mặc thu hút thế này hử .” Tôi rất bực bội, cảm giác bản thân giống như con khỉ làm trò trong vườn bách thú.



“ Tôi đương nhiên phải thu hút một chút, nếu không sao có thể mang đến cho ông anh nhà họ Phương chút sự uy hiếp nào chứ.” Cậu ấy đưa tay kéo một cái, tí khoảng cách tôi cố tình giữ lại phút chốc đã không còn.



“ . . .. . .. . .”



Vào trong quán bar rất có phong cách phương Tây, liền nhìn thấy ngay Phương Hạo đang ngồi ở một nơi rất bắt mắt vẫy tay với chúng tôi. Tôi bực bội trừng mắt với Lam Trinh Liệt, cánh tay đang đặt trên vai tôi mới miễn cưỡng bỏ xuống, tuy từ sâu trong lòng tôi đã không còn bài xích Lam Trinh Liệt thỉnh thoảng có những thân mật ám muội, nhưng tôi vẫn có chút chưa quen khi phải thể hiện ra trước mặt Phương Hạo.



Khi đã yên vị, Phương Hạo không lấy làm lạ đối với sự xuất hiện của Lam Trinh Liệt, hai người họ chào hỏi nhau, Lam Trinh Liệt lựa chọn ngồi xuống bên cạnh tôi, bầu không khí có hơi gượng gạo.



“ Gọi tôi tới có điều bất ngờ gì đây ?” Tôi rất hiếu kì Phương Hạo sẽ cho tôi điều bất ngờ thế nào.




“ Bất ngờ vào nhà vệ sinh rồi.”



Bên cạnh Phương Hạo có đặt một chai Chivas, một cái bật lửa tinh tế, còn có ly rượu trống rỗng. Tôi nhìn cái vị trí trống đó, trong đầu đang điểm lại những người tôi và Phương Hạo cùng quen biết.



Một bóng người đổ xuống trước mặt tôi, ngẩng đầu lên, trong phút chốc toàn bộ máu huyết xộc thẳng lên não, bất ngờ thế này khiến tôi trở tay không kịp, ngay lập tức, tôi ngẩn ra nhìn người trước mặt.



Có đôi khi, chúng ta luôn hối hận trong muộn màng.



“ Liên Thành, là cậu sao ?” Tôi ngờ nghệch nói.



“ Là tôi, Lâm Tứ Nguyệt. Chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi nhỉ ?” Cậu ấy đưa tay ra với tôi, ngón tay thon dài trắng trẻo, vẫn như năm nào.



“ Cậu chính là Lợi Liên Thành.” Một cánh tay đưa ra chen ngang, nắm lấy bàn tay đang lưng chừng giữa không trung : “ Tôi là Lam Trinh Liệt.”



“ Hơ, là cậu à, Liên Ngọc nhà chúng tôi vẫn thường nhắc đến cậu.” Nhiều năm sau, Lợi Liên Thành xuất hiện trước mặt tôi ngôn hành điềm đạm như những gì Liên Ngọc đã miêu tả, dáng vẻ xuất chúng, nhìn thấy cậu ấy trong lòng tôi vô cùng mừng rỡ, may thay, quá khứ đen tối trong những năm tháng niên thiếu không hề gây nên tổn thương đối với cậu ấy.



“ Cậu và Tứ Nguyệt là quan hệ gì đây ?” Lam Trinh Liệt cất lời thẳng thắng.



“ Tứ Nguyệt ? Quan hệ giữa hai người cũng không phải thường nhỉ ? Nhưng sao tôi nghe nói thân phận của cậu lại là bạn trai của Liên Ngọc nhà chúng tôi.” Lợi Liên Thành đang nghịch chiếc ly trong tay.



“ Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Lam Trinh Liệt đưa tay giữ yên chiếc ly đang khiêu vũ trên bàn.



Có một số người, có thể khiến chúng ta khi đối mặt không bao giờ có thể ngẩng đầu. Lợi Liên Thành đối với tôi, là thế đó



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện