Điều lệ Bảo Bảo phải tuân theo:
1. Tuyệt đối không được mang phái nam trên 10 tuổi và dưới 40 tuổi về nhà, nhất là họ Mặc.
2. Tất cả việc nhà đều phải hoàn thành đúng hạn.
3. Mỗi tuần phải có hai ngày ở nhà ăn cơm. Nếu như chủ nhân có yêu cầu, 24 giờ tùy thời nhận lệnh.
4. Nhưng tuyệt đối không được tranh luận với chủ nhân. Chủ nhân vĩnh viễn đúng, nếu như sai, mời chỉ được nói một câu.
5. Nếu như xuất hiện trường hợp hai người đều ngủ ở nhà, hai người phải ngủ ở trên một cái giường.
6. Nhưng tuyệt đối không được cáu kỉnh bỏ lại chủ nhân bỏ nhà ra đi.
7. Buổi tối trước 10:30 phải về nhà, nếu không đúng giờ, phải gọi điện thoại xin phép chủ nhân.
Những điều trên, tuyệt đối không được phép không tuân theo. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Bảo Bảo nhìn tờ giấy này, toàn thân mông muội. "An Tịnh, mình có thể cự tuyệt không?”
“Em cảm thấy thế nào?” An Tịnh cười rực rỡ.
Bảo Bảo: “…Không thể.”
An Tịnh sờ đầu Bảo Bảo: “Lúc này mới ngoan...”
Bảo Bảo: “…”
“Nhưng, cái điều thứ nhất có ý gì? Không thể mang phái nam lớn hơn 10 tuổi và ít hơn 40 tuổi về nhà, còn nhất là họ Mặc nữa chứ!” Họ Mặc, đó không phải là Mặc Đằng Phi ư, tại sao lại muốn như vậy, Bảo Bảo rất nghi ngờ.
“Khụ khụ, Mặc Đằng Phi chỉ là một trường hợp đặc biệt, không xem à, nghĩa trên mặt chữ đó!”
“Còn nữa, tại sao tất cả việc nhà đều là mình làm!” Bảo Bảo cảm thấy rất không công bằng.
“Em ở nhà của anh, ăn của anh, dùng của anh, ngủ của anh đấy, làm một chút việc nhà mà thôi, tương lai em lập gia đình còn không phải làm ư, anh đang giúp em luyện tập trước, đừng không phân biệt tốt xấu như thế.” An Tịnh giải thích quả quyết.
“Mình ngủ của cậu lúc nào?! >_“Chẳng lẽ em lại quên chúng ta qua lại với nhau à? Tất nhiên ở chung một phòng, vậy đương nhiên phải ngủ chung giường rồi. Chỉ cần có người là được, bình thường thì không cần…” Vừa nói như thế, An Tịnh đã cảm thấy mình rất khoan dung rồi.
Bảo Bảo đen mặt lại: “Tóm lại chính là không công bằng! ! >_
“ An Tịnh : “Lời nói của chủ nhân luôn luôn đúng.”
Bảo Bảo: “…”
Một lần nữa cô hối hận vì háo sắc mà đồng ý với yêu cầu của An Tịnh! Lỡ một bước hối hận vô cùng… Bảo Bảo nghĩ, nếu như trên thế giới thật sự có bán thuốc hối hận, cô tuyệt đối sẽ mua mấy tấn như vậy!
Được rồi được rồi, dù sao căn hộ này cũng rất hợp tâm ý cô, Chu Bảo Bảo cô một đời làm nữ hiệp, sao có thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà nổi giận được chứ.
“Được rồi, mình biết rồi, trưa nay còn chưa ăn cơm đâu, mình còn phải đi làm đây.”
Đi làm? Hừ, nếu cô đi làm chính là cả ngày ngồi trong phòng làm việc nhìn Mặc Đằng Phi mà nói, còn không bằng kéo cô sang bên này, như vậy mới yên tâm được.
“Không phải em muốn làm phóng viên ư, còn nói làm nghề này có thể săn tin về minh tinh. Bây giờ thì sao, cả ngày ở trong phòng làm việc làm trợ lý cho người ta?”
“Không, không phải! ! “ Bảo Bảo hơi đỏ mặt.
“Mình… mình cũng không biết, bọn họ vốn không phân công việc đó cho mình, cậu nói xem mình phải làm gì bây giờ?”
“Vậy anh giới thiệu cho em một công việc tương đối giống công việc của phóng viên, như thế nào?”
Bảo Bảo nghe vậy hai mắt sáng lên: “Cậu nói thật sao? Làm cái gì thế?”
“Vẫn là trợ lý nhưng có thể cho em đi ra ngoài phỏng vấn, hơn nữa tiền lương cao