Hẹn Ước Mười Năm

Chương 52


trước sau

Advertisement
Trong nhóm chat lớp, vì Trịnh Tự đồng ý trả tiền họp lớp, cả lớp dần dần quên đi ý định tám chuyện ban đầu, thay vào đó bắt đầu nghiên cứu rốt cuộc nên gọi Giang Thu Thu là chị dâu hay mẹ.

Cuối cùng vẫn là nam sinh vô sỉ đột nhiên sáng suốt, đưa ra quyết định: 【Chị dâu cả như mẹ!】

Mọi người: 【Ớ! Hợp lý!!】

Giang Thu Thu: 【Trí thông minh của nam sinh luôn rất vượt trội ở những thời điểm này.】

Nhóm chat đang rất náo nhiệt, còn bầu không khí trong phòng Trương Hi và Tăng Nam Ngọc lại gần như lạnh rét.

Tăng Nam Ngọc sợ hãi hơn những người khác, bởi vì cô ta hiểu rõ hội nhóm của Trịnh Tự rất khó để hòa nhập hơn ai khác. Dù có ngoại hình đẹp, nhưng không có xuất thân hoặc năng lực tương xứng cũng sẽ không có được sự công nhận của bọn họ. 

Mặc dù Trịnh Tự và Giang Thu Thu luôn thân thiết hơn những người khác, nhưng cô ta chỉ cho rằng đó là vì Giang Thu Thu xinh đẹp mà thôi.

Dù có xuất thân bình thường, các cô gái xinh đẹp vẫn luôn có thể nhận được nhiều đãi ngộ hơn người khác, nhưng đó chỉ là đãi ngộ. 

Tăng Nam Ngọc chưa từng nghĩ bọn họ sẽ thực sự quen nhau. Làm sao Trịnh Tự có thể lựa chọn Giang Thu Thu, mà không phải là Trương Hi rõ ràng nổi bật hơn về mọi mặt? 

Cô ta rón rén quay đầu nhìn Trương Hi. Trương Hi ngồi trước laptop, không thể nhìn ra biểu cảm từ góc mặt, nhưng có thể thấy rõ cơ thể đang cứng đờ.

Hình như hai cô gái khác trong phòng cũng nhận ra. Một người trong số họ cười gượng, nói: “Không ngờ Trịnh Tự lại quen với Giang Thu Thu.”

Tăng Nam Ngọc lườm cô ấy, tỏ ra bình thản, “Chỉ là chơi đùa mà thôi, dù gì Trịnh Tự cũng không chịu thiệt gì.”

Một cô gái khác không đồng tình với cô ta, “Mình cảm thấy Trịnh Tự đang rất nghiêm túc. Bình thường cậu ấy sẽ không ló dạng trên nhóm chat, hôm nay cố tình đứng ra giải thích, còn ăn mừng nữa…” 

Trước đây Trịnh Tự không có thói quen tiêu tiền như nước, nhưng bây giờ lại bao cơm cho phòng ký túc xá và tiền lớp. Dù không thân với cậu ấy, nhưng các cô vẫn biết chắc là do đang rất vui. 

Tăng Nam Ngọc “Xì” một tiếng, “Vui vẻ một chút chẳng phải chuyện to tát gì. Nghĩ thôi cũng biết một người có gia cảnh như Trịnh Tự, làm sao có thể quen với Giang Thu Thu lâu dài?”

Khi cô ta nói ra câu này, hai cô gái kia đều im bặt. Cả hai đều xuất thân từ gia đình bình thường, quả thật không biết gì về hội nhóm của Trịnh Tự. Còn Tăng Nam Ngọc đã thay đổi hai người bạn trai kể từ khi nhập học đến nay, người thứ hai giàu hơn người đầu tiên. Quần áo mà cô ta mặc dần dần bắt kịp với những hotgirl nhà giàu trong trường, quả thật có tiếng nói hơn các cô.

Tuy vậy, trong lòng các cô vẫn nảy sinh nghi ngờ: Có phải Tăng Nam Ngọc đang suy bụng ta ra bụng người không?

Tăng Nam Ngọc chặn miệng hai người bạn cùng phòng xong mới nhìn sang Trương Hi, “Trương Hi, Trịnh Tự và Giang Thu Thu…”

“Không liên quan tới cậu.” Trương Hi lạnh lùng nói, sau đó cầm điện thoại trên bàn lên, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Trịnh Tự đang bị bạn cùng phòng cưỡng ép gọi gà chiên để chúc mừng thoát ế, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Trương Hi.

Anh không suy nghĩ nhiều, trực tiếp bắt máy, “Trương Hi, có chuyện gì à?”

Giọng nói của Trương Hi khác với mọi khi, hơi trầm xuống, “Cậu và Giang Thu Thu thật sự đang quen nhau?”

Trịnh Tự “Ừ” một tiếng, cũng không giải thích gì thêm.

Nghe thấy anh đích thân xác nhận, Trương Hi càng tỏ ra bất mãn nhưng vẫn kiềm chế, không để lộ ra sự run rẩy trong giọng nói, “Cô ấy tỏ tình với cậu?” 

Trịnh Tự không hề do dự, “Là mình tỏ tình với cô ấy.”

Trương Hi sửng sốt, “Cậu đang nói thật?”

Trịnh Tự không hiểu, “Tại sao không phải thật?”

Lần này, tay của Trương Hi cũng hơi run lên. Cô ấy cho rằng Trịnh Tự nói mình tỏ tình với Giang Thu Thu trên nhóm chat lớp chỉ là giữ thể diện cho các bạn nữ. Mặc dù không nói ra như Tăng Nam Ngọc, nhưng thật ra suy nghĩ trong lòng cô ấy lại giống như Tăng Nam Ngọc.

Hay nói đúng hơn, đó là hy vọng duy nhất còn sót lại trong lòng cô ấy. 

Làm sao Trịnh Tự có thể thật sự thích Giang Thu Thu chứ? Nhất định là vì Giang Thu Thu theo đuổi cậu ấy trước, cậu ấy thuận thế đồng ý, có lẽ một thời gian sau sẽ chán thôi.

Quả thật Trương Hi hiểu rõ Trịnh Tự hơn ai khác, vì vậy cô ấy càng hiểu rõ Trịnh Tự không phải là loại người tùy tiện đùa giỡn với người khác. 

Nếu cậu ấy theo đuổi Giang Thu Thu, vậy thì cậu ấy nhất định đang nghiêm túc.

Trương Hi không cam lòng, hỏi: “Cậu thích cô ấy à?”

Trịnh Tự vẫn dứt khoát, “Thích.”

Anh trả lời quá chắc nịch, cuối cùng khiến cô ấy sững sờ trong giây lát.

Trương Hi chỉ cảm thấy cổ họng của mình như bị khóa chặt, phải tốn nhiều sức mới có thể nói tiếp: “Tại sao?”

Trịnh Tự thắc mắc, “Tại sao cái gì?”

Trương Hi: “Tại sao cậu lại thích cô ấy?” 

Ở đầu dây bên kia, Trịnh Tự im lặng một hồi mới điềm nhiên trả lời: “Mình nghĩ mình không cần giải thích với cậu về việc này.”

Cả người Trương Hi lập tức cứng đờ.

Sự hời hợt trong giọng nói của Trịnh Tự vẫn giống như thường ngày, nhưng lúc này lại gây nhiều lực sát thương hơn.

Thật ra thái độ của Trịnh Tự với cô ấy vẫn luôn như vậy, chẳng qua trước đây anh đối xử với tất cả mọi người cũng đều như vậy. Vì vậy, anh cảm thấy đó chỉ là tính cách của anh, không có vấn đề gì cả. 

Dù gì ở trong trường, cô ấy là nữ sinh duy nhất có thể tiếp xúc hàng ngày với Trịnh Tự. Cô ấy cho rằng trong mắt Trịnh Tự, mình ít nhiều vẫn có sự khác biệt hơn người khác.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, thật ra Trịnh Tự đối xử với cô ấy không khác gì những người khác. Bọn họ tương tác nhiều hơn chỉ là vì họ quen biết nhau lâu hơn, có nhiều chủ đề hơn mà thôi. 

Cách Trịnh Tự đối xử với Giang Thu Thu mới là đặc biệt.

“Nếu không còn chuyện gì nữa, mình cúp máy đây.” Trịnh Tự nói xong còn lịch sự nán lại một lát, thấy Trương Hi không nói gì thêm mới cúp máy.

Trương Hi cất điện thoại vào, đứng ngẩn người trên hành lang. Gió đêm đông thổi qua khiến chiếc cổ trần bỗng chốc nổi da gà. 

Chưa từng có buổi tối nào lạnh như vậy.

Đêm khuya, Giang Thu Thu trùm kín chăn, trằn trọc cả đêm không ngủ được. 

Niềm vui khi chính thức xác định mối quan hệ với Trịnh Tự dần dần lắng xuống. Cuối cùng, cô chầm chậm nhận ra một chuyện khác.

Cô chợt nghĩ đến người cầu hôn mình ngay trước mặt mọi người trong buổi lễ khai giảng ở mười năm sau.  

Trước đó cô vẫn cho rằng Trịnh Tự của mười năm sau cầu hôn mình là do vừa gặp đã yêu, hoặc là vì một trò đùa dai mà cô không biết. Nhưng dù vì lý do gì, việc cô xuyên không đã là sự thật, cô không thể nào đi đối chất với Trịnh Tự.

Mà Trịnh Tự của mười năm trước mà cô biết lại không biết gì về chuyện này. Tính cách của cô rất rõ ràng, sẽ không lấy những chuyện Trịnh Tự chưa từng làm để trách cứ anh.

Nhưng mọi chuyện xảy ra trong hôm nay buộc cô phải suy nghĩ lại.

Nếu những chuyện của mười năm sau có một phần ảnh hưởng từ cô, vậy lời cầu hôn của Trịnh Tự với mình có khi nào là tình cờ không?

Cô cố gắng nhớ lại những gì Trịnh Tự đã nói ngày hôm đó. Thế nhưng khi đó cô quá hoảng loạn, không thể nghiêm túc lắng nghe. Hơn nữa chuyện đã qua lâu rồi, cô thực sự không thể nhớ nổi.

Rốt cuộc tại sao Trịnh Tự đó lại cầu hôn mình?

Trong đầu Giang Thu Thu bỗng lóe lên một suy nghĩ táo bạo, nhưng lại nhanh chóng bị mình bác bỏ.

Cô nghĩ có lẽ Trịnh Tự của mười năm sau không phải vừa gặp đã yêu mình, cũng không phải đùa dai, mà là vì anh ấy đã biết cô ở thời điểm này, vì vậy mới có thể cầu hôn khi nhìn thấy cô trong buổi lễ khai giảng.

Nhưng hiện tại bọn họ đã ở bên nhau, tại sao Trịnh Tự lại cầu hôn… phiên bản khác của cô ở mười năm sau? 

Đợi đã, vậy đó có phải là phiên bản khác của cô không? 

Rốt cuộc Trịnh Tự đó có phải là Trịnh Tự của hiện tại không? 

Giang Thu Thu nhận ra tự mình làm mình chóng mặt. Ngay lúc này, cô bắt đầu hận tại sao mình không chịu học Vật lý. Vì vậy, để đối mặt với vấn đề logic thời gian này, cuối cùng cô chỉ có thể nghĩ ra hai câu chân ngôn* dân gian:

*Chân ngôn: Có thể là một câu thần chú, trích dẫn của kinh Phật hay một Đà-la-ni ngắn.

Gặp chuyện không thể giải quyết, cơ học lượng tử; giải thích không hiểu, không-thời gian song song. 

Cô ôm chăn lăn sang trái, rồi lăn sang phải. Gối rất mềm, chăn rất ấm, nhưng cô càng nghĩ càng phiền não.

Không biết lăn lộn được bao lâu mà vẫn không ngủ được. Cô mơ màng lấy điện thoại ra xem giờ, vậy mà đã hơn hai giờ sáng. 

Giang Thu Thu:!!

Thức khuya sẽ khiến làn da kém sắc, hơn nữa mười năm sau còn sẽ gặp phiền não bởi chứng hói đầu.

Cô quyết định khiển trách bạn trai mới của mình. Nếu mình trở nên xấu xí vì mất ngủ, anh ấy nhất định phải chịu trách nhiệm về việc đó.  

Có điều nửa đêm đánh thức người khác cũng không hay, giả bộ gửi nhầm tin nhắn là được, đợi ngày mai anh ấy thức dậy sẽ có thể thấy.

Giang Thu Thu động não, soạn một tin nhắn dí dỏm rồi gửi đi. 

Giang Thu Thu: 【.】

Nhìn như vậy sẽ giống như vô tình đè vào. Cô nhấn gửi đi, hy vọng ngày mai vừa thức dậy sẽ thấy câu trả lời của Trịnh Tự. Kết quả là không bao lâu sau khi cô gửi đi, điện thoại nhanh chóng rung lên. 

Trịnh Tự: 【Vẫn chưa ngủ?】

Giang Thu Thu: 【??】

Giang Thu Thu không trả lời mà hỏi ngược lại: 【Tại sao anh vẫn chưa ngủ?】

Trịnh Tự: 【Vì vui.】

Trịnh Tự: 【Còn em?】

Mặc dù anh không nói rõ tại sao vui vẻ, nhưng ý nghĩa trong câu nói đã rất rõ ràng. 

Khóe miệng của Giang Thu Thu không khỏi nhếch lên, đọc tin nhắn của Trịnh Tự hai lần. Cảnh tượng tỏ tình của anh vào ban ngày lại hiện lên trong đầu cô, khiến trái tim của cô như ngâm trong nước đường, vui sướng đến mức sôi sục. 

Mọi phiền não trong lòng lập tức biến mất, cô không nhịn được bật cười trong chăn.

Không cần biết mười năm sau sẽ ra sao, anh bạn học đẹp trai và quyến rũ của hiện tại đã là của cô! 

Cô khẽ khàng gõ câu trả lời. Dù thế nào đi nữa, lúc cần dỗ dành bạn trai thì vẫn nên dỗ.

Giang Thu Thu: 【Hừm.】

Giang Thu Thu: 【Em cũng vậy.】

Một lúc sau, cô lại nhận được tin nhắn của Trịnh Tự: 【Sáng mai, anh đứng đợi dưới ký túc xá của em để cùng đi học nhé?】

Giang Thu Thu sửng sốt: 【Anh chắc không?】

Trịnh Tự: 【Anh thấy các cặp đôi khác đều như vậy, chắc không sai đâu nhỉ?】

Đúng là không sai. Sau khi nhiều bạn cùng lớp yêu nhau, nam sinh đều sẽ đến dưới lầu ký túc xá nữ để đón bạn gái đi học chung. Thế nhưng khi đặt vào trường hợp của Trịnh Tự lại khiến Giang Thu Thu cảm thấy không thể tin nổi.

Nhưng nó không ảnh hưởng đến việc cô tiếp tục vui rạo rực là được. 

Giang Thu Thu: 【OK (^o^)/~.】

Sáng hôm sau, Giang Thu Thu nói với Cam Tiểu Vãn và Sở Sở: “Hôm nay mình đi học với Trịnh Tự, không đi cùng với các cậu được rồi.”

Cam Tiểu Vãn xua tay, “Biết rồi chị dâu.”

Sở Sở lại sụt sịt, “Quả nhiên tình yêu là chướng ngại vật trên con đường tình bạn! Có phải sau này cậu đi vệ sinh cũng đi với Trịnh Tự không hả?”

Giang Thu Thu nghĩ ngợi, “Để mình hỏi thử liệu sau này Trịnh Tự có đồng ý đổi sang nhà vệ sinh nữ không.”

Sở Sở: “…”

“Mình đi trước đây.” Giang Thu Thu vẫy chào, mở cửa đi ra ngoài, sau đó khựng lại một lát khi thấy Trương Hi đang đứng ngoài cửa.

Trương Hi nhìn cô, “Giang Thu Thu, tôi có chuyện muốn gặp cậu.” 

Mối quan hệ giữa Giang Thu Thu và cô ấy vẫn luôn bình thường. Trước đây cả hai chưa từng nói chuyện riêng với nhau, lúc này Trương Hi lại bất chợt đến gặp cô. Dù Giang Thu Thu chậm chạp đi chăng nữa cũng biết là vì sao.

“Vừa đi vừa nói nhé.” Giang Thu Thu đóng cửa lại, “Trịnh Tự còn đang đợi tôi dưới lầu.”

Khuôn mặt của Trương Hi lập tức biến sắc, “Cậu đang khoe khoang với tôi hả?” 

Giang Thu Thu buồn cười nhìn cô ấy, “Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.” 

Sự thật là cô không cảm thấy tình bạn giữa cô và Trương Hi đặc biệt đến mức phải dừng lại nói chuyện. Cô cũng không muốn cho Trương Hi thời gian để nói nhảm.

Thấy cô không có ý định dừng bước, Trương Hi đành phải đi theo, trong giọng nói có vẻ tức giận, “Cậu và Trịnh Tự…”

“Cậu ấy tỏ tình với tôi, tôi cũng rất thích cậu ấy, vì vậy tụi tôi quen nhau.” Giang Thu Thu đã ngắt lời trước khi cô ấy nói hết, “Mặc dù trong mắt cậu, tôi có thể không xứng với cậu ấy, nhưng tôi cảm thấy tôi rất tốt.”

Cô nhìn Trương Hi rồi cười nói: “Tôi xinh đẹp, IQ bình thường, tính cách cũng rất tốt, quen với Trịnh Tự không có chỗ nào không phù hợp… Tất nhiên cho dù tôi không giỏi gì cả, chỉ cần Trịnh Tự chịu quen tôi thì cũng chẳng có vấn đề gì.” 

Trương Hi không thể nói ra câu nào mà mình đã chuẩn bị cả đêm. Giang Thu Thu đã chặn hết tất cả chất vấn mà cô ấy vẫn chưa nói ra. 

Trương Hi há hốc mồm nhìn cô, sau một hồi mới tìm lại được giọng nói của mình, “Cậu, cậu dựa vào đâu?” 

“Thế cậu dựa vào đâu mà hỏi tôi như vậy?” Giang Thu Thu hỏi ngược lại giống như không hiểu, “Trương Hi, tôi không hiểu.”

Trương Hi sửng sốt, “Không hiểu cái gì?”

Giang Thu Thu nói: “Nếu cậu khó chịu với tôi, tôi đã nói đáp án của tôi cho cậu nghe rồi. Nếu cậu thích Trịnh Tự, cậu nên đi gặp Trịnh Tự và nói ra, chứ không phải đến gây khó dễ với bất kỳ nữ sinh mà cậu ấy thích hoặc thích cậu ấy.”

Trương Hi khựng lại, giễu cợt, “Cậu bảo tôi đi nói cho cậu ấy biết. Cậu không sợ sau khi tôi nói ra, cậu ấy sẽ… đổi ý sao?”

Câu nói sau cùng của cô ấy không chắc chắn lắm, bởi vì sự thật là Trịnh Tự và Giang Thu Thu đã quen nhau. Dù là vậy, cô ấy vẫn muốn hỏi tại sao.

Rõ ràng mọi người đều cho rằng cô ấy mới là người xứng đôi với Trịnh Tự nhất, tại sao kết quả vẫn luôn không phải như vậy.

“Nếu cậu ấy muốn đổi ý, vậy cậu có nói ra hay không đều chẳng có gì khác biệt.” Vậy mà Giang Thu Thu lại không lo lắng như Trương Hi nghĩ. Cô chỉ thở dài, dáng vẻ rất cởi mở, “Sẽ luôn có cô gái khác có điều kiện tốt hơn không phải sao? Nếu tôi phải lo lắng về điều này, buổi tối tôi không cần đi ngủ nữa.” 

“Có điều…” Giang Thu Thu nhìn Trương Hi, nghiêm túc nói: “Quả thật tôi phản đối việc cậu đi thổ lộ với Trịnh Tự ngay lúc này.”

Trương Hi vốn hơi mủi lòng trước những gì cô nói trước đó, bây giờ lại “Xì” một tiếng, tỏ ra chế nhạo, “Nói tới nói lui, cậu vẫn sợ?”

Giang Thu Thu lắc đầu, “Không phải.”

Trương Hi cười khẩy, “Vậy cậu phản đối cái gì?”

“Trước khi tôi và Trịnh Tự quen nhau, cậu đến gặp cậu ấy để thổ lộ sẽ gọi là cạnh tranh công bằng.” Giang Thu Thu nghiêm túc dạy dỗ, “Nhưng bây giờ Trịnh Tự đã có bạn gái rồi, cậu lại đi thổ lộ sẽ là chen vào tình cảm của người khác. Đó là hành vi vô đạo đức.”

Giang Thu Thu nhún vai, “Gái ngoan sẽ không làm việc đó.” 

Trương Hi: “…”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã ra khỏi cửa ký túc xá. Quả nhiên Trịnh Tự đang đứng cạnh vườn hoa ngoài cửa, thấy Giang Thu Thu đi ra bèn khẽ mỉm cười, “Thu Thu.”

Giang Thu Thu vẫy chào Trương Hi, “Tôi đi trước đây, bye bye.” 

Cô nói xong liền nhảy chân sáo đến trước mặt Trịnh Tự, khuôn mặt rạng rỡ như mặt trời mùa đông, “Đàn anh!” 

Trương Hi nhìn hai người đi cùng nhau thì cảm thấy thần kinh của mình bỗng chốc bị đứt đoạn, buột miệng gọi: “Trịnh Tự.”

“Trương Hi.” Trịnh Tự ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, “Chuyện gì?”

Trương Hi nhìn cậu ấy vừa nói chuyện, vừa thản nhiên cầm lấy túi xách của Giang Thu Thu. Đó không phải là chuyện mà Trịnh Tự cô quen biết sẽ làm. 

Trương Hi cười chua chát, “Không có gì.”

Giang Thu Thu nói có chỗ đúng. Thật ra dù cô ấy có nói ra hay không đã không có gì khác biệt.

“Ừ.” Trịnh Tự gật đầu, sau đó rời đi cùng Giang Thu Thu, vừa đi vừa hỏi bạn gái: “Lúc nãy em và Trương Hi nói chuyện gì vậy?”

Giang Thu Thu tỏ vẻ thần bí, “Nói về chuyện đầu tư.”

Trịnh Tự: “Đầu tư?”

“Đúng. Chúng ta đều biết đầu tư là sự tồn tại song song giữa nhiều rủi ro và lợi nhuận.” Giang Thu Thu nói.

Trịnh Tự: “Vì vậy?”

Giang Thu Thu nhìn anh, nghiêm túc đổi chủ đề, “Đàn anh là dự án rủi ro cao của em.” 

Ẩn ý của rủi ro cao là lợi nhuận cũng rất khả quan.

Trịnh Tự: “… Khụ.”

Một lúc sau, anh mới nhìn lại Giang Thu Thu, cũng nghiêm túc nói: “Có thể huề vốn.”

Giang Thu Thu: “Hả?”

Trịnh Tự lặp lại, “Anh có thể làm dự án của em huề vốn.”

Không bao giờ bị thua lỗ.

Một lúc sau, Giang Thu Thu sụt sùi, “Đàn anh, đây không phải là dự án quản lý tài sản… Mà là dự án từ thiện đó.”

Trịnh Tự: “…”

Lúc này chỉ cần mỉm cười là được.

Đây chính là bạn gái của anh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện