Hẹn Nhau Phía Sau Tan Vỡ

Chương 15


trước sau

“Má Dương, không cần đâu, con không sao hết”

“Xin lỗi má, lại để má phải lo lắng cho con rồi” Vương Nhất Bác gượng gạo nói, kì thực việc nói chuyện này cũng ảnh hưởng không ít tới miệng vết thương phía sau lưng, cảm giác như xé da thịt ra vậy, rất đau đớn, rất thống khổ.

“Nhất Bác, con đừng nói như vậy, con còn về gặp má là tốt rồi, má sợ con sẽ bỏ lại má mà không trở về nữa”

Má Dương nhìn cậu, nước mắt cũng rưng rưng, dịu dàng vuốt lên mái tóc đen nhánh của cậu khẽ thở dài. Đứa trẻ này là một đứa trẻ tốt, chỉ tiếc rằng số phận của nó thật bi thương.

Mang ước vọng cứu giúp người, không màng đến tính mạng mà đến nơi bị nạn, một đoàn y bác sĩ hơn hai mươi mạng người đều bị đất đá của cơn dư chấn chôn vùi trên đường đi cứu nạn. Lần ấy bà có xem tin tức, một gia đình bốn người đều làm bác sĩ cùng nhau đi trên chuyến xe định mệnh ấy, chỉ còn duy nhất lại một cậu con trai còn sống.

Má Dương lấy cháo ra đổ vào chén, mùi thơm chính là tỏa ra khắp căn phòng, thân thể đau đớn cũng vì vậy mà thoáng không còn cảm thấy đau, tâm cũng vậy mà an tĩnh hơn nhiều, khóe môi nâng lên nụ cười nhàn nhạt tựa như có như không, dạ dày cũng phản kháng không chịu được mà ra sức kêu gào đòi ăn.

Nhất Bác đưa mũi ngửi ngửi, mỉm cười nói: “Má Dương, cháo của má nấu thật thơm”

Má Dương nhẹ nhàng dùng muỗng múc một ít cháo, kỹ lưỡng thổi cho nguội, lúc này mới đút vào miệng cho cậu, ánh mắt cũng không khỏi chờ mong.

Má Dương nói: “Nhất Bác, có vừa miệng không con”

“Ưm, cháo của má Dương nấu là ngon nhất” Nhất Bác nuốt ngụm cháo nhỏ vào bụng, gương mặt chính là trạng thái tán dương vô cùng.

“Con thấy thích là má vui rồi”

Má Dương cười hiền từ, cũng không nói thêm gì nữa, sợ cậu trả lời lại sẽ bị đụng đến vết thương. Nhẹ nhàng đều đặn múc lên từng muỗng từng muỗng cháo nhỏ, kĩ lưỡng thổi nguội rồi mới đút cho cậu ăn, cứ như vậy từng muỗng từng muỗng một cho đến khi chén cháo cạn sạch.

Khoé môi cậu còn vương chút cháo liền được má Dương dùng khăn giấy lau đi cho cậu, lại nhẹ nhàng đỡ cậu nằm xuống dường, lúc này mới bắt đầu an tâm thu dọn lại đồ đạc một chút.

“Nhất Bác, con nằm đó nghỉ, má Dương rửa lại nho cho con ăn” má Dương nói rồi nhanh chóng mở cửa rời đi.

Trong căn phòng bệnh trắng tinh, chỉ còn lại một mình cậu nằm trên dường bệnh, tĩnh lặng, vắng vẻ, cô độc. Bệnh viện đối với cậu là một nơi gì đó mang một chút thân quen, một chút kỉ niệm, và một chút đau thương.

Những chuyện khi bé bỗng chốc theo thời gian mà liền ùa về trong vô thức. Ở nơi bệnh viện này, cậu đã từng gặp một người rất đặc biệt, rất đặc biệt.

Truyện convert hay : Hộ Quốc Thần Soái Diệp Vô Đạo Từ Linh Nhi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện