Hệ Thống Tự Thiết Lập Của Nguyên Châu Luật

Chương : 14


trước sau

Trương Gia Nguyên sao có thể ngủ được. Những ngày đã qua thực sự rất dài. Thời gian ngắn như vậy nhưng cậu lại trải qua không biết bao nhiêu là chuyện. Từ ngày đầu cậu gặp Châu Kha Vũ, biết đến một thợ săn rồi bản thân thực sự tham gia một trận chiến với Ma Sói và trở thành Hunters. Trương Gia Nguyên thực sự đã trở thành Hunters rồi. Càng nghĩ đến càng cảm thấy cảm giác này thật tuyệt. Trương Gia Nguyên muốn cười thật lớn nhưng chợt nhớ ra bên cạnh mình đang có người.

"Người đó có phải đang ngủ không?"

Trương Gia Nguyên bỗng ngồi bật dậy, vô thức mà nhìn người kia, cảm giác như đang ngủ rất say, rồi lại vô thức vuốt nhẹ tóc trước đang che đi đôi mắt rất đẹp của người đó.

"Có phải anh đang rất mệt không?"

Trương Gia Nguyên nhận được câu trả lời, nhưng không phải là câu trả lời từ Châu Kha Vũ mà là cảm nhận được hiện tại Châu Kha Vũ đang rất nóng.

Trương Gia Nguyên luống cuống:

"Phải làm gì đây, anh ấy phát sốt ư? Phát sốt có phải bình thường sẽ là cần một cái khăn ướt không?" Trương Gia Nguyên đang định làm gì đó thì một bàn tay nắm chặt lấy tay cậu, người kia đang yếu ớt gọi cậu.

"Đừng đi"

Khoảnh khắc tay chạm tay này làm Trương Gia Nguyên thực sự cảm thấy tim mình như đang rạo rực, lại cảm giác toàn thân đang nóng lên vậy.

"Kha Vũ"

Thể trạng của Châu Kha Vũ không phải là thể trạng của người thường. Nói thẳng ra thì bản thân Trương Gia Nguyên chẳng biết gì cả, một chút về Châu Kha Vũ cũng không biết. Điều duy nhất mà Trương Gia Nguyên biết chỉ là Châu Kha Vũ là thợ săn thuần chủng và Châu Kha Vũ vẫn luôn giúp đỡ cậu, tin tưởng cậu. Nếu được cậu thực sự muốn biết nhiều hơn về người kia. Nếu hỏi thì người đó sẽ trả lời cậu không?

Trương Gia Nguyên không định đi nữa, tay đặt lên tráng người kia muốn kiểm tra một lần nữa. Quả thực rất nóng. Trương Gia Nguyên chỉ đành nhỏ giọng hỏi:

"Kha Vũ, anh không sao chứ?"

Cảm giác giống như lúc trước, Châu Kha Vũ một lát sau mới trả lời

"Chỉ là vết thương cũ, có chút...đau" rồi lại giữ chặt tay Trương Gia Nguyên

"Gia Nguyên em ở đây đi, một chút sẽ không sao nữa"

Châu Kha Vũ không nói nữa, không gian yên tĩnh của màn đêm bao phủ cả bọn họ. Nếu Châu Kha Vũ đã nói vậy thì Trương Gia Nguyên chỉ có thể ngồi ở đây thôi, còn là ngồi im lặng để không ảnh hưởng đến người đang bệnh. Trương Gia Nguyên không nghĩ gì cả cứ như vậy để Châu Kha Vũ giữ lấy tay mình. Lại một đêm hai người trải qua cùng nhau. Trong vô thức Trương Gia Nguyên lại lặp lại ba từ "vết thương cũ". Vết thương cũ thực sự để lại nhiều đau đớn như vậy sao? Vết thương cũ thì không thể chữa lành hoàn toàn sao?

________________________

Sáng hôm sau hai người rất nhanh chóng quay trở về học viện. Trương Gia Nguyên đã đi hết ba ngày ba đêm rồi. Chắc là Nhậm Dận Bồng và Lưu Tá Ninh phải lo lắng cho cậu lắm. Hai người không cùng trở về mà chia tay nhau ở một con suối nhỏ gần học viện. Châu Kha Vũ đã không còn vấn đề gì nữa rồi, trạng thái vô cùng tốt. Trương Gia Nguyên trong người tràng đầy phấn khởi trở về kí túc xá để tìm Nhậm Dận Bồng. Nhưng mới sáng sớm mà Nhậm Dận Bồng đã không có ở phòng rồi. Trương Gia Nguyên còn đang nghĩ có phải Nhậm Dận Bồng vì lo lắng nên trốn khỏi kí túc xá để tìm cậu mấy ngày nay không nhưng lại gặp được Lưu Tá Ninh. Lưu Tá Ninh nhìn có vẻ cũng không giống dáng vẻ của một người đang lo lắng cho người khác còn hỏi thăm và ném cho Trương Gia Nguyên một ánh mắt ghét bỏ:

"Ôi ai đây? Có phải là Trương Gia Nguyên không nhỉ? Còn biết tìm đường về cơ à?"

Trương Gia Nguyên thật tình là chấm hỏi chỉ biết đáp lại một tiếng: "Hả"

Lưu Tá Ninh chỉ đùa Trương Gia Nguyên vậy thôi, một lát sau liền cười vui vẻ, nghiêm túc hỏi

"Nghe thầy Đặng Siêu bảo em trai được thợ săn dẫn dắt. Dù mất vài ngày nghỉ ngơi nhưng chắc thích lắm nhỉ?"

Trương Gia Nguyên ậm ự, trong lòng suy nghĩ chắc là Châu Kha Vũ đã sắp xếp trước, chỉ có Trương Gia Nguyên là chuyện gì đến với mình cũng mơ mơ hồ hồ thôi. Nhưng mà nếu ai cũng biết như vậy thì Nhậm Dận Bồng có thể đi đâu được nhỉ?

Lưu Tá Ninh cũng không lạ gì vẻ mặt tìm kiếm này của Trương Gia Nguyên. Nói nhỏ.

"Bồng Bồng mấy hôm nay điều ở phòng dược liệu đó"

"Phòng dược liệu á?"

"Đúng vậy, sau khi được Vương Nghệ Cẩn giới thiệu một vài phương pháp pha chế của Gia Hành đệ ấy mỗi ngày điều rất chăm chỉ ở đó."

Nhậm Dận Bồng từ nhỏ đã có niềm đam mê với việc chế thuốc nhưng vì Đinh Thành trước giờ không quan tâm đến vấn đề này nên Nhậm Dận Bồng không có nhiều cơ hội để học chỉ có thể tự mình nghiên cứu tài liệu ít ỏi trong thư viện thôi. Nhưng sau khi quen biết với Vương Nghệ Cẩn đã học được rất nhiều điều mới. Dược liệu hay pha chế thuốc cần nhiều lý thuyết hơn so với những môn khác vì vậy mà học viên Gia Hành vô cùng giỏi chỉ là thời đại không cho phép nên người ta không biết đến thôi.

Trương Gia Nguyên vừa tìm đến thì bắt gặp dáng vẻ chăm chú của anh mình. Trước giờ Trương Gia Nguyên chưa từng thấy Nhậm Dận Bồng chú tâm đến vậy tuy cũng biết là Nhậm Dận Bồng rất yêu thích công việc này. Trương Gia Nguyên từ từ tiến lại gần.

"Về rồi sao?"

"Vậy mà em cứ nghĩ anh chăm chú đến không biết có người đang đến luôn đó" - Trương Gia Nguyên cười đáp

"Gia Nguyên à chúng ta là cùng nhau lớn lên đó"

Trương Gia Nguyên lại cười hì hì đến ngồi ngay cạnh anh rồi cầm lấy một trong những lọ thuốc đang để trên bàn vừa ngắm nghía vừa nói:

"Chính vì là cùng lớn lên từ nhỏ nên anh có gì muốn nói với em không?"

Nhậm Dận Bồng nghe vậy có chút bất ngờ, lọ thủy tinh trên tay dừng chuyển động

"Có? Có gì sao?"

Trương Gia Nguyên nghiêm túc

"Em nghe Lưu tỷ nói qua rồi, Gia Hành rất giỏi những cái này"

"Ý em là sao?"

"Anh thực sự là không nghĩ đến sao?...Nghĩ đến nếu như anh đến Gia Hành thì có thể sẽ được theo đuổi những gì mình thích"

Nhậm Dận Bồng chỉ im lặng. Trương Gia Nguyên nói thêm

"Em chắc chắn anh sẽ phát triển rất tốt và trở thành một phù thủy siêu giỏi

.....giống như Lâm Mặc của sau này mà em mong chờ vậy"

Nói đến Lâm Mặc Trương Gia Nguyên có chút khựng lại. Lâm Mặc được một phù thủy thuần chủng chọn. Thời điểm bấy giờ thợ săn và phù thủy có hai con đường để phát triển một là theo thiên hướng học thuật để phát triển giống như bọn họ hiện tại học để trở thành thợ săn vậy, hai có thể nói là cách phát triển tự nhiên như những người đi trước. Nếu thực sự như Trương Gia Nguyên suy nghĩ thì có lẽ là hai người Lâm Mặc và Nhậm Dận Bồng sẽ phát triển theo hai hướng này.

Nhưng Nhậm Dận Bồng lại quả quyết

"Ta không rời khỏi Đinh Thành đâu, ở lại cùng mọi người"

Trương Gia Nguyên không biết nên biểu hiện thế nào nữa. Là theo đuổi những gì mình thích hay kiên trì với những gì của trước đây? Trong lòng có chút suy nghĩ đến không biết Đinh Thành của bọn họ hiện tại so với Đinh Thành trong tương lai liệu sẽ thay đổi như thế nào?

"Gia Nguyên" Trong lúc Trương Gia Nguyên đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì nghe tiếng Nhậm Dận Bồng gọi

"Hả"

"Hình như có chút không đúng

Nguyên ca à có tâm sự gì sao?"

Trương Gia Nguyên lắc đầu phủ nhận nhưng vẫn là cùng nhau lớn lên sao Nhận Dậm Bồng lại không nhận ra được

"Nói đi"

Trương Gia Nguyên gương mặt ửng đỏ, sau đó cực kỳ nghiêm túc, từ từ mở miệng

"Bồng Bồng này....

"Hửm?"

"Liệu là...

liệu là người ta sẽ nhận ra mình thích một người chỉ qua vài lần gặp gỡ không?"

"Thích? Là thích thế nào?"

"Là kiểu chưa quen người kia bao lâu cũng chỉ gặp nhau vài lần nhưng lại cảm thấy mình rất thích người kia ấy"

Nhậm Dận Bồng nhìn đứa em của mình một hồi lâu xong mới cười đáp

"Thích thì là thích thôi, tại sao phải quan trọng mới quen hay là gặp nhau vài lần chứ"

"Nhưng mà..." Trương Gia Nguyên do dự cuối cùng vẫn tiếp tục nói

"Sợ rằng khi hai người ở một khoảng cách quá xa còn em không hiểu gì về người đó, chữ "thích" đó không biết có thể nói ra không?"

"Vậy em thích người đó không?"

"Dĩ nhiên là có, vô cùng thích"

"Vậy không phải đã là Trương Gia Nguyên thì một khi đã thích nhất định sẽ theo đuổi sao"

Trương Gia Nguyên vẫn ngẩn ngơ suy nghĩ. Nhậm Dận Bồng chỉ biết nói như vậy thôi. Có lẽ Trương Gia Nguyên cần suy nghĩ một chút còn Nhậm Dận Bồng dù sao trước giờ cũng đã trải qua cảm giác này đâu.

Một lát sau Nhậm Dận Bồng kéo Trương Gia Nguyên lại một góc, lấy ra một quyển sách được dấu khá kín.

"Em biết đây là gì không?"

"Dược cổ thư?"

"Đúng vậy, là của Vương Nghệ Cẩn tỷ đó, sách này ở Gia Hành có thể được tùy ý sử dụng"

"Nhưng chỗ chúng ta và nhiều chỗ khác không cho học viên đụng đến"

"Đúng vậy, có thể là các lão sư sợ chúng ta không đủ kiến thức mà pha chế là những thứ thuốc không tốt" Nhậm Dận Bồng còn nói thêm và mở ra vài trang đầu để Trương Gia Nguyên xem thử

"Ở đây có một số cách pha pha thuốc giải độc cho người khi trúng phải thi sói, còn có độc ma sói

nhưng mà thứ ta quan tâm nhất là cái này

nhìn này, cũng là độc nhưng là độc cho người, tuy gọi là độc nhưng lại không gây tổn hại đến người. Có phải rất thú vị không?"

Có mỗi Nhậm Dận Bồng thấy thú vị, Trương Gia Nguyên chẳng cảm thấy gì cả nhưng nhìn thấy dáng vẻ thích thú của Nhậm Dận Bồng cũng hùa theo

"Anh đang nghiên cứu cái này sao?"

"Đúng vậy" rồi lại kéo Trương Gia Nguyên qua một góc khác một góc đặt rất nhiều những lọ có những màu sắc khác nhau, lần này thì Trương Gia Nguyên cảm thấy thú vị thật.

Nhậm Dận Bồng nói tiếp

"Sẵn tiện nơi này không ai lui đến ta muốn sử dụng nơi này để pha chế thuốc. Có điều vẫn cảm thấy có chút lo lắng nếu như bị phát hiện chắc sẽ không dễ dàng gì.

À ngoài ra còn có một chuyện khiến ta rất bất ngờ đó là những thiết lập ảo mà con người lập nên từ trước đến giờ không phải là của phù thủy mà là của thợ săn, chả trách thợ săn được đánh giá cao như vậy! Nếu như ta cũng tạo được thì tốt biết mấy"

Những điều này thì Trương Gia Nguyên không những biết mà còn được chứng kiến rồi

"Em giúp anh"

"Giúp?"

"Đúng vậy, anh biết những ngày này em được một thợ săn dẫn dắt mà đúng không?"

"Cũng là người em thích, phải không?"

"Um"

Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Thần Y Học Bá

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện