Hệ Thống Show Ân Ái

Chương 42


trước sau

Làn sóng bình luận không đếm được lại phủ kín màn hình một lần nữa.

— A a a a hai người kia quá ngọt! Máu mũi tôi phun đầy ra ngoài rồi!

— Chảy máu mũi +1, âm thanh này khiến người ta mơ màng quá đi!

— Hu hu có thể lấy lều trại đi không, chúng tôi muốn nhìn hiện trường!

— Sao lại như vậy chứ! Tôi muốn nhìn!

— Tôi ghen tỵ, ai nói hai vợ chồng tổng giám đốc không có cảm giác cp, tôi sắp bị ngọt chết rồi đây này.

— Bước tiếp theo không phải là chuyện kia sao? Xin tổ tiết mục đừng tắt micro!

— Tôi cũng muốn hôn tổng giám đốc Thẩm hing hing hing~

— Muốn hôn +1



Tổ tiết mục cũng bị âm thanh này làm cho mặt đỏ tai hồng, thậm chí còn chuẩn bị tắt micro, dù sao ảnh đế Lương cũng đã rớt liêm sỉ đầy đất, họ rất khó bảo đảm cậu sẽ không nói ra mấy lời linh tinh.

Cũng may tổng giám đốc Thẩm có thể bảo vệ điểm mấu chốt, anh dựa vào lý trí đẩy Lương Trung Tuyền ra, hai tay véo khuôn mặt đối phương, nhào khuôn mặt ngọc thụ lâm phong của ảnh đế Lương thành một cái bánh nướng lớn, vì có micro nên mím môi không nói lời nào, trong mắt tràn đầy ý cười, làm khẩu hình miệng với Lương Trung Tuyền: “Không biết xấu hổ.”

Lương Trung Tuyền lại vươn lên, cho anh một nụ hôn không tiếng động, sau đó kéo tay bảo bối nhà mình, dùng ngón tay viết: “Không phải anh thích em không biết xấu hổ sao?”

Kết quả lại bị một trận no đòn.

Đánh chồng xong, tổng giám đốc Thẩm tinh thần sảng khoái ra khỏi lều trại, trên tay cầm theo cái quần của ảnh đế Lương, dùng nhánh cây dài chế thành một cái giá phơi đồ giản dị, rồi treo cái quần ướt nhẹp của Lương Trung Tuyền lên, sau đó nhặt không ít nhánh cây khô muốn nhóm lửa.

Lương Trung Tuyền không có quần, cho nên chỉ có thể ngồi trong lều, kéo một khe nhỏ ra nhìn lén bảo bối nhà mình bận rộn, thấy anh dùng lửa còn lo lắng hô lên: “Cẩn thận một chút, đừng để bị bỏng đấy!”

Tổng giám đốc Thẩm nghe vậy đứng lên, đôi mắt cong cong, nói đùa: “Vậy em ra đây tự làm đi.”

Ảnh đế Lương chỉ chui đầu ra, cười tủm tỉm nói: “Anh chắc chưa? Em không mặc quần đó nha.” Cậu giả bộ muốn đi ra.

Tổng giám đốc Thẩm hoàn toàn không tin tưởng về liêm sỉ của Lương Trung Tuyền, anh dừng lại một chút, đi qua đẩy đầu ảnh đế Lương lại, rồi lạnh lùng kéo khóa lều.

Cuối cùng tổng giám đốc Thẩm cũng được yên bình cúi đầu tiếp tục nhóm lửa, phòng phát sóng trực tiếp thứ ba chỉ còn bóng dáng anh bận bận rộn rộn, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.

Không khí trên hòn đảo nhỏ trôi qua yên bình và thanh tĩnh, nhưng trên cộng đồng mạng vẫn vô cùng náo nhiệt, nhiệt độ của cp bị chèo ngược không có dấu hiệu dịu xuống, mà một cái hot search khác lại vươn lên đứng đầu, tên là #xem một người mười hai giờ liên tục có thể chán không.

Có cư dân mạng không rõ chân tướng tò mò nhấn vào, đầu tiên sẽ thấy tên Thẩm Úc Tiều và Lương Trung Tuyền, nhịn không được oán trách một câu “Sao tất cả hot search hôm nay đều nói về họ”, tiếp theo thì thấy có người xem phát sóng trực tiếp có quyền hạn dùng tốc độ ánh sáng tổng kết được “Tổng thời gian Lương Trung Tuyền nhìn Thẩm Úc Tiều”

Từ lúc xuống máy bay đến khi ảnh đế Lương bị tổng giám đốc Thẩm nhốt trong lều trại, khoảng mười ba tiếng đồng hồ, Thẩm Úc Tiều được Lương Trung Tuyền nhìn chăm chú trong khoảng mười hai tiếng đồng hồ.

Cho dù là ngồi, đứng, đi đường, thậm chí khi nói chuyện với khách mời khác, ánh mắt cậu đều tập trung vào tổng giám đốc Thẩm bất cứ lúc nào, ánh mắt yêu thích và thâm tình từ trước đến nay đều không biến mất.

Dân mạng nhanh chóng cảm thấy mới lạ, nhịn không được nghi ngờ trong lòng, nhìn mãi như vậy sẽ không chán sao?

Nếu là các cặp đôi trong lúc yêu đương cuồng nhiệt, cả hai đều có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, vậy thì nhìn chăm chú đối phương là chuyện bình thường, nhưng vợ chồng tổng giám đốc đã kết hôn bốn năm rồi!

Vị fan đã đích thân tính thời gian ở trên Weibo nói 【Tôi đã từng là người tin tưởng vững chắc “thuyết bao dưỡng”, tôi mua quyền hạn xem phát sóng trực tiếp cũng chỉ muốn xem Thẩm Úc Tiều và Lương Trung Tuyền giả vờ tình cảm để lăng xê tẩy trắng, cuối cùng lộ ra dấu vết trong lúc phát sóng trực tiếp, sau đó bị vả mặt bôm bốp, nhưng hai kỳ sau đó, tôi đã phát hiện tôi sai rồi, đúng là ngay từ đầu họ không thích ứng với màn ảnh nên vô cùng xấu hổ, sau đó bởi vì ngủ nướng mà làm tổ tiết mục bị lật xe, nhưng mỗi lần lật xe, mỗi lần sai phạm, đều cho chúng tôi thấy cái tốt của họ.

Mỗi lần hai người đối diện nhau, mỗi một câu giao lưu đều tự nhiên mà chân thật, ngay cả thời điểm xấu hổ, cũng là vì có máy quay mà ngượng ngùng, giữa hai người không chịu chút ảnh hưởng nào.

Xem hai cặp đôi khác, tôi có thể cảm nhận được tình yêu tốt đẹp, có thể lĩnh hội tình yêu đồng tính không khác với những cặp đôi khác giới, chỉ vậy mà thôi. Nhưng khi xem Lương Trung Tuyền và tổng giám đốc Thẩm, mỗi phút mỗi giây tim tôi đều bị rung động, thấy họ cười, tôi cũng cười theo, thấy họ thân thiết, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc. Tôi bị tình yêu đích thực của họ mê hoặc, nhìn họ bản thân tôi sẽ có xúc động muốn yêu đương, rất muốn tìm một người như vậy để cưng chiều mình. Nói tóm lại, vợ chồng Thẩm Lương, tôi yêu cặp đôi này muốn chết.】

Những người xem phát sóng trực tiếp cũng đều sôi nổi đáp lại, tỏ vẻ có cảm giác giống nhau, nếu không yêu tổng giám đốc Thẩm thật lòng thì sao ảnh đế Lương có thể nhìn tổng giám đốc Thẩm lâu như vậy? Giống như đối phương là một đứa trẻ cần được bảo vệ, một giây cũng không chịu để anh rời khỏi tầm mắt của mình.

Chủ tịch Thẩm nhìn bảng tổng kết chi tiết trên điện thoại, nhịn không được gọi vợ mình còn đang xem phát sóng trực tiếp: “Bà nhìn coi, họ không nói tôi cũng không chú ý, một ngày Tuyền Tuyền nhìn Kiều Kiều lâu như vậy sao… Trước kia bọn chúng cũng như vậy sao? Hay chỉ là biểu diễn khi đang phát sóng trực tiếp thôi?”

Mẹ Thẩm liếc mắt nhìn ông chồng đến bây giờ mới biết, nhàn nhạt nói: “Trước kia không như vậy, trước kia càng dữ dội hơn.”

Chủ tịch Thẩm càng thêm kinh ngạc: “Nhìn lâu như vậy, ai mà chịu nổi, nếu tôi mà nhìn chằm chằm con trai mười hai tiếng đồng hồ, có lẽ tôi sẽ ói ra.”

“Tôi nhìn chằm chằm ông một tiếng cũng muốn ói rồi.” Mẹ Thẩm lập tức phản bác, quay đầu nhìn tivi đang phát sóng trực tiếp, Lương Trung Tuyền mặc lại cái quần đã được hong khô, đi đến chỗ bệ bếp di động với Chung Phong, Thẩm Úc Tiều ngồi ở một chỗ không xa nhìn cậu, thỉnh thoảng ảnh đế Lương lại ngẩng đầu nhìn về phía tổng giám đốc Thẩm, nếu hai người chạm mắt nhau thì sẽ nở một nụ cười ngây ngô, tổng giám đốc Thẩm tấm tắc tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng mà chờ lúc Lương Trung Tuyền cúi đầu, anh mới lộ ra biểu tình ôn hòa, ánh mắt nhìn Lương Trung Tuyền như đang nhìn trưởng bối đáng tin cậy, tràn đầy sự tin tưởng và ỷ lại.

Làn sóng bình
luận đều bị biểu cảm dễ thương của tổng giám đốc Thẩm làm cho hưng phấn, sôi nổi tỏ vẻ muốn có được một người yêu nhìn mình như vậy.

Mẹ Thẩm thở dài, nhẹ giọng nói: “Nếu không do chúng ta… Con trai cũng sẽ không hình thành tính cách như vậy, trước kia Tiểu Lương hận không thể mỗi giây mỗi phút đều nhìn chằm chằm nó, nhưng nó lại không cho người ta một chút phản ứng nào, em lo lắng giữa hai đứa sẽ xuất hiện vấn đề… May là Tiểu Lương còn biết nuôi con hơn chúng ta.”

“Sao lại là nuôi con được, không phải nuôi vợ sao?” Trọng điểm của chủ tịch Thẩm đặc biệt kỳ lạ.

Mẹ Thẩm trừng mắt, liếc ông một cái: “Nói ông cũng không hiểu.”



Giờ phút này ở trên đảo, bốn người đã ăn uống no đủ ngồi vây quanh đống lửa tổng giám đốc Thẩm nhóm, câu được câu không trò chuyện.

Tô Anh tựa đầu trên vai Nguyễn Miên Miên, nhớ tới việc ban ngày, nhịn không được bật cười: “Tôi dám chắc lúc tổ tiết mục lên kế hoạch sẽ không tưởng tượng được chúng ta lại tìm được hết đồ vật trong một buổi chiều.”

“Vậy thì vấn đế đến rồi,” Tả Nguyệt Minh nói: “Hôm nay chúng ta xong việc hết rồi, vậy thì ngày mai phải làm gì? Haiz, quần bơi của tôi đã bị tịch thu rồi, nếu không ngày mai còn có thể xuống nước chơi một chút…

Tô Anh: “Không có cũng có thể chơi, ngày mai chúng ta có thể dậy sớm một chút, lúc thuỷ triều xuống đi nhặt sò và cua. Đồ ăn tổ tiết mục cho chắc chắn không đủ ăn, chúng ta còn phải tự tìm nguyên liệu nấu ăn… Đúng rồi, không phải cuối cùng chỉ có một người được rời khỏi đảo sao? Có thể có thi đấu gì không? Ảnh đế Lương có biết nội tình gì không, bật mí cho chúng tôi một chút với.”

Lương Trung Tuyền đang cầm một đóa hoa nhỏ cắm lên đầu bảo bối nhà mình, đột nhiên bị kêu tên mới phản ứng, hỏi lại họ đang hỏi gì, rồi lắc lắc đầu: “Có lẽ sẽ không quá khó, đây vốn dĩ là chương trình thực tế mà.”

Điềm dữ đến quá nhanh, mấy người khác nghe cậu nói như vậy, không khỏi sinh ra dự cảm xấu.

Nơi xa đột nhiên vang lên tiếng kêu “Ngao ngao”, Tả Nguyệt Minh hoảng sợ, đột nhiên chui vào ngực Chung Phong: “Tiếng gì vậy?”

Lương Trung Tuyền giải thích: “Chắc là chim biển ở gần đây.”

Tả Nguyệt Minh sờ sờ da gà trên cánh tay mình, hoảng sợ lắc lắc đầu: “Không giống, tôi cảm thấy giống như tiếng người kêu.”

Dường như đang hùa theo cậu ta, tiếng “Ngao ngao” kia lại vang lên lần nữa, một tiếng cuối cùng thậm chí còn mang theo âm luyến.

Mọi người: …

Không khí yên lặng đọng lại, Tô Anh hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Đột nhiên tôi thấy hơi lạnh, nếu không chúng ta vào lều nghỉ ngơi trước?”

Tả Nguyệt Minh đồng ý gật gật đầu: “Tôi cũng thấy chúng ta nên về lều.”

Dứt lời, hai người họ lôi người yêu vào lều trại, còn thuận tiện nói tạm biệt với hai vợ chồng tổng giám đốc còn đang ngồi tại chỗ.

Lúc này đến phiên fans của hai phòng phát sóng trực tiếp bên cạnh lên án tổ tiết mục không lắp máy quay trong lều trại.

Chỉ một lúc sau, tiếng “Ngao ngao” lại vang lên lần nữa, sau đó lại dừng lại như cũ.

Lương Trung Tuyền nhìn về hướng đang phát ra thanh âm, quay đầu lại chọc chọc tổng giám đốc Thẩm nhà mình: “Bảo bối, anh có sợ không?”

Không phải ly hôn, có gì đáng sợ chứ, Thẩm Úc Tiều lắc đầu, cầm nhánh cây nhẹ nhàng khều đống lửa.

Lương Trung Tuyền cúi đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên đứng lên, lại nửa ngồi xổm xuống, ôm lấy Thẩm Úc Tiều từ phía sau, cứng rắn lý luận: “Anh có sợ hay không là chuyện của anh, muốn ôm anh hay không là chuyện của em.”

Thẩm Úc Tiều bị cậu ôm vào lòng, suýt nữa bị kéo ngã, vì thế trở tay đè ảnh đế Lương xuống mặt đất, cọ xát vài cái, Lương Trung Tuyền nằm trên cát bị đánh vài phát thì cười ha ha, cười đủ rồi dứt khoát nằm giả chết: “Xong rồi, bị đánh hỏng rồi, đền tiền đi.”

“Lại ăn vạ,” tổng giám đốc Thẩm đạp cậu một cái, tiếp theo lại giơ tay kéo cậu ngồi dậy: “Em giỡn chưa đủ à?”

“Chưa đủ, cả đời này cũng chưa đủ.” Lương Trung Tuyền nương theo lực kéo của bảo bối đứng lên, phủi phủi bụi cát trên quần áo, cúi đầu nói: “Hay là chúng ta cũng về lều đi? Làm chút chuyện có thể nghe nhưng không thể xem…”

Không chờ cậu nói hết lời, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đỡ lấy bảo bối đột nhiên nhào vào lòng ngực mình.

Vì thế khán giả lập tức nhìn thấy, tổng tài bá đạo một giây trước còn bình tĩnh khịt mũi coi thường tiếng “Ngao ngao”, lúc này đôi tay gắt gao ôm lấy cổ Lương Trung Tuyền, mặt chôn trong khuỷu tay, hai chân quắp lấy eo chồng mình, động tác giống như một con gấu koala đang ôm cây.

“Làm sao vậy bảo bối?” Ảnh đế Lương theo thói quen dùng một tay đỡ anh lên, một tay khác đỡ sau đầu anh, bế anh ngồi xem chỗ cũ, Thẩm Úc Tiều cảm nhận được cậu đi về phía đó, hai tay siết chặt, còn run rẩy nức nở hai tiếng.

Lương Trung Tuyền vỗ vỗ sau eo anh an ủi vài cái, vẫn như cũ bị lòng hiếu kỳ dẫn dắt đi sát vào xem, máy quay quay theo ánh mắt cậu, chỉ thấy trên mặt đất có một con sâu lông dài chưa đến năm centimet đang nhúc nha nhúc nhích.

Vừa rồi các fans bị hành động dễ thương của tổng giám đốc Thẩm làm cho la hét om sòm, cho đến khi đột nhiên nhìn thấy một con sâu lông, lập tức cảm thấy ghê tởm, nhưng vẫn khó nén kích động dùng một chiếc điện thoại khác chụp ảnh lưu lại.

Mà trong ý thức tổng giám đốc Thẩm đang vang lên tiếng vang máy móc: 【Ting, nhiệm vụ mười hai: Bị dọa trốn vào lòng ông xã, thời hạn: 1 phút; Khen thưởng: 2 chỉ số tình cảm; Trừng phạt thất bại: 4 chỉ số tình cảm.】

【Ting, nhiệm vụ mười hai hoàn thành, + 2 chỉ số tình cảm; Tổng chỉ số tình cảm: 38.】

Hệ thống:【 Có phải tôi thông báo chậm rồi không…】

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện