Hệ Thống Show Ân Ái

Chương 37


trước sau

Ánh mặt trời phản chiếu con ngươi màu trà nhàn nhạt của anh, trông có vẻ vô cùng dịu dàng, nụ cười thoáng qua chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, nhưng lại giống như ánh sáng nhu hòa mà lộng lẫy của châu báu, ấm áp và chói mắt. Nếu nói giá trị nhan sắc của tổng giám đốc Thẩm có tám phần, vậy thì khi anh cố ý sầm mặt xuống thì trong mắt người ngoài chỉ còn lại sáu phần, mà khi anh cười rộ lên chính là mười phần trọn vẹn.

Cộng thêm giọng nói quạnh quẽ, rụt rè lại cẩn thận từng ly từng tý nói ra từ “Moah moah” kia, quả thực làm trái tim cậu muốn tan chảy.

Ảnh đế Lương lập tức ngẩn người, cậu có thể nhìn thấy bảo bối nhà mình cười thường xuyên, lần nào cũng bị kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy, nhưng lần này không giống vậy, bây giờ xung quanh đều là cameras, mà microphone vẫn còn đang cài trên cổ áo anh.

Cậu biết bảo bối nhà mình để ý mặt mũi như thế nào, ngay cả quần áo mặc có nếp gấp cũng khiến anh khó chịu rất lâu, khi nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng một chút, anh sẽ lập tức sửa lại, hoàn toàn không muốn để lộ bất kỳ sự mềm yếu nào trước mặt người khác.

Mà bây giờ anh đang ở trong chương trình phát sóng trực tiếp, dưới cái nhìn chăm chú của hàng triệu người xem, nói ra câu nói mà dường như sẽ không bao giờ xuất hiện từ trong miệng anh… Mình có tài đức gì, mà lại có được người tốt đẹp, đáng yêu như vậy, cho dù dùng tất cả thơ ca đẹp nhất trên thế giới này cũng không thể miêu tả được.

“Microphone…” giờ phút này ảnh đế Lương cực kỳ giống như một tên nhóc ngốc nghếch bị một câu nói của người đẹp trước mặt làm cho mặt đỏ tai hồng, chút lý trí còn sót lại chỉ có thể giúp cậu bảo trì được tốc độ đi về phía trước nhưng lại không thể giúp giọng nói cậu bớt run rẩy: “Microphone mở mở mở, đang mở.”

Thẩm Úc Tiều mất tự nhiên nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, cố ý xụ mặt xuống, hít một hơi thật sâu, mới nhìn Lương Trung Tuyền một lần nữa, dùng sức nhíu mày, trong giọng nói tràn đầy vẻ ghét bỏ với tên nhóc ngốc nghếch này: “Anh biết rồi.”

Giống như mỗi lần Lương Trung Tuyền làm nũng đều có người nói cậu mặt dày không có liêm sỉ, ở trong lần phát sóng trực tiếp trước, tổng giám đốc Thẩm đều phá hỏng không khí trong thời khắc mấu chốt hoặc là cố ý nói lời lạnh nhạt trước sự nhiệt tình của Lương Trung Tuyền, trong bình luận còn có vài người xem mắng anh như “Không ai có thể sống với anh ta được” “bệnh tâm thần”, nhưng giờ phút này, đối mặt với tổng giám đốc Thẩm xụ mặt xuống và biểu tình ghét bỏ như mọi khi, lại không có ai mắng anh cả.

Sau khi cư dân mạng nghe thấy câu “Moah moah”, phản ứng đầu tiên giống với ảnh đế Lương là ngẩn người ra một lúc: Ai đang nói vậy? Người vừa nói chuyện là ai? Chẳng lẽ có cả người lồng tiếng lúc tổng giám đốc Thẩm há miệng dạy dỗ ảnh đế Lương sao… Mà đấy đâu phải là dạy dỗ, rõ ràng anh ấy đang cười…

Lại còn cười đẹp như vậy!

Lại còn moah moah!

Giây phút hoài nghi nhân sinh ngắn ngủi qua đi, ngay sau đó toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập những bình luận “a a a a a”.

Mà những cư dân mạng còn giữ được chút lý trí sót lại cũng điên cuồng thả bình luận.

— tổng giám đốc Thẩm! Anh lại quên microphone rồi!

— tôi muốn dâng hiến trọn trái tim cho sếp Thẩm! Trên thế giới này sao lại có người đáng yêu như thế chứ a a a a!!!

— nụ cười này! Nụ cười này! Tôi sắp hít thở không thông rồi!

— tôi lại bị hạ gục một lần nữa! Tiếng moah moah này làm cho tâm can tôi đều run lên

— biệt nữu đáng yêu công và minh tinh đáng yêu thụ! Tôi đi chết đây 

— mong tổng giám đốc Thẳm mãi mãi không nhớ ra microphone! Tôi yêu anh ấy a a a a!

— tổng giám đốc Thẩm đang ghen đúng không, nhất định là đang ghen đúng không? A a a sao lại có người ghen cũng đáng yêu như vậy chứ!

— không cần nói gì nữa, Lương Trung Tuyền, rút đao ra đi

— hình tượng bị sụp đổ nghiêm trọng, nhưng đã làm tan chảy cõi lòng tôi a a a a! Bên ngoài là tổng giám đốc bá đạo hống hách nhưng thực ra lại rất đáng yêu, hình tượng này không đẹp chút nào trời ơi!

— tôi bị tổng giám đốc ngọt đến chết mất hu hu hu!! Một người xấu tính như anh ấy vì sao có thể nói ra câu nói đáng yêu như vậy chứ a a a a!

— cái này đối với tôi, tổng giám đốc Thẩm quả thực quá nuông chiều!



Mà Lương Trung Tuyền còn đang đắm chìm trong hạnh phúc không ý thức được bảo bối nhà mình không giấu được nữa rồi, đúng như nỗi sợ hãi của cậu, anh được nhiều người mơ ước, cậu còn có tâm tư trêu chọc nói một câu: “Biết thật không? Không phải là đã qthậ rồi đấy chứ?”

Băng lạnh quanh người lập tức vỡ tan, thâm chí Thẩm Úc Tiều còn nghe thấy một tiếng “Lộp bộp” trong lòng, anh trừng mắt liếc cậu một cái, dùng ánh mắt uy hiếp đối phương câm miệng.

Bây giờ anh đã hối hận rồi, vô cùng hối hận.

Bởi vì đúng là anh đã quên mất sự tồn tại của microphone.

Có thể là do sáng nay không ăn cơm, rồi lại vội vàng ăn cơm trên máy bay, từ lúc vừa bắt đầu quay, Thẩm Úc Tiều đã bắt đầu loáng thoáng cảm thấy đau dạ dày, mà đi vào trong rừng, nhìn thấy hai nhóm còn lại vừa kéo vừa ôm, không phải ôm thì cũng hôn một cái, chỉ có anh và Lương Trung Tuyền sóng vai đi cạnh nhau, khuỷu tay cách nhau một nắm tay, trong lòng cảm thấy có chút hâm mộ, nhưng lại ngại không dám chủ động nắm tay Lương Trung Tuyền trong chương trình phát sóng trực tiếp.

Nhưng nếu anh không tỉ mỉ với Lương Trung Tuyền hơn một chút thì sao có thể làm cho người khác cảm thấy anh thật sự yêu chồng mình chứ?

Lúc còn đang rối rắm không biết phải làm sao, tổng giám đốc Thẩm tự cảm thấy ghét bỏ chính mình, đôi mắt thường xuyên liếc nhìn tay ảnh đế Lương, nhưng không thể vươn tay ra, trong lòng lại tức giận vì mình không vươn tay ra.

Mà một câu “Moah moah” của Tả Nguyệt Minh đã hoàn toàn làm cho tổng giám đốc Thẩm tức giận đến mức dạ dày phát đau hơn.

Mình còn chưa nắm tay, mà cậu ta đã hôn gió rồi sao?

Mặc dù tổng giám đốc Thẩm biết Tả Nguyệt Minh chỉ đùa thôi, biết người xa lạ moah moah với nhau chẳng qua cũng chỉ là hành động khách khí, nhưng vẫn khiến cho anh tức giận bực bội cộng thêm dạ dày đang phát đau, lý trí bị gió cuốn bay, nên lúc chồng mình đưa chocolate qua, anh mới nhịn không được đáp lại như thế.

Nhưng chỉ cần ngẫm nghĩ lại cẩn thận một chút, hình như không phải mình không có lý trí như vậy, micro có mở hay không mở cũng không quan trọng, tổng giám đốc Thẩm vứt bỏ ý nghĩ mất mặt ra sau đầu, nhịn không được nhìn vẻ mặt ngốc nghếch nhưng vẫn đẹp trai đến mức làm người ta nhũn chân của chồng mình.

Dường như muốn nói ra ngay lúc này… Nếu không nói lúc này, thì còn muốn nói ở lúc nào nữa?

Thẩm Úc Tiều loáng thoáng cảm thấy hình như mình phát hiện ra một chút manh mối, nhưng lại cảm thấy rất mờ ảo, không biết từ đâu tới.

[Ting, cải thiện hình tượng, chỉ số tình cảm +3, tổng chỉ số tình cảm là 33]

Hệ thống dường như muốn chứng minh hướng suy nghĩ của anh là đúng, đột nhiên tuôn ra một chuỗi âm thanh điện tử.

3 chỉ số tình cảm cũng không nhiều lắm, nhưng lại làm cho bước chân của anh bị rối loạn một chút, đây là lần đầu tiên anh không làm nhiệm vụ nhưng lại được thưởng chỉ số tình cảm.

Cải thiện hình tượng là có ý gì? Chỉ vì mình nói với Lương Trung Tuyền một câu nói đó thôi sao?

Hệ thống: [Chúc mừng ký chủ! Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt hơn rồi!]

Thẩm Úc Tiều nhíu mày: [Vì sao? Rõ ràng cậu không tuyên bố nhiệm vụ…]

Hệ thống: [Ký chủ bị đau đến choáng váng rồi sao? Chỉ số tình cảm và tuyên bố nhiệm vụ không có mối quan hệ trực tiếp nào cả! Mục đích của tuyên bố nhiệm vụ là làm cho mọi người gỡ bỏ hiểu lầm thông qua hành động thể hiện tình cảm của hai người, mọi người ăn đường của các cậu thì chỉ số tình cảm sẽ tăng lên, cậu cũng có thể tự rải cẩu lương, đương nhiên nhờ đó có thể trực tiếp nhận được chỉ số tình cảm!]

Thẩm Úc Tiều nghe hiểu, nhưng cơn đau từ dạ dày cùng với những cảm xúc kỳ quái khi nãy làm cho cả người anh mông lung hỗn loạn, anh muốn suy nghĩ cẩn thận lại nhưng đầu óc giống như bị một tầng sương mù bao phủ, mơ mơ hồ hồ.

Hệ thống biết được trạng thái của anh lúc này, tiếp tục ríu rít: [Tuy 3 chỉ số tình cảm không đủ… Ôi, ai bảo lúc trước để lại cho người khác ấn tượng sâu đậm như vậy chứ? Bây giờ mọi người cũng đang trong trạng thái hỗn loạn, thủy tinh trộn lẫn đường, vừa tin vừa không tin… Chẳng qua, ký chủ cố lên! Về sau chỉ số tình cảm nhất định sẽ càng ngày càng nhiều! Không lâu nữa, hai người có thể trở thành cặp đôi quốc dân! Trở thành thần tượng của các cặp đôi đồng tính! Thần tiên quyến lữ… Ký, ký chủ, cậu còn nghe tôi nói không?]

Thẩm Úc Tiều: [Ừ.]

Hệ thống: [Ha ha, cậu không bảo tôi câm miệng nữa, tôi thật sự có chút không quen… 3 chỉ số tình cảm này đến thật đúng lúc! Tôi có thể dùng nó để giúp ký chủ không bị đau dạ dày lúc này, dù sao cậu cũng đã hiểu rõ hơn rồi, về sau chỉ số tình cảm chắc chắn sẽ dễ kiếm hơn!]

Chỉ số tình cảm còn có thể loại bỏ cơn đau dạ dày sao? Đó không phải là dùng tiêu chuẩn hư cấu để nói chuyện sao?

Tổng giám đốc Thẩm trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, trong lòng lại loạn lên, cuối cùng không có ý kiến gì nói với hệ thống: [Tùy cậu thôi.]

Hệ thống phát ra tiếng cười [Hì hì], sau đó tiếng điện tử nhảy nhót vang lên: [Ting, loại bỏ cảm giác đau, chỉ số tình cảm -3, tổng chỉ số tình cảm là 30]

30 chỉ số tình cảm còn lại này còn mang một ý nghĩa khác nữa, Thẩm Úc Tiều chỉ cảm thấy cơn đau dạ dày đột nhiên biến mất, thật giống như cảm giác đau đớn lúc nãy chỉ là ảo tưởng của anh. Trong lòng anh có một suy đoán, rất muốn nói với Lương Trung Tuyền, đáng tiếc cameras vây xung quanh, lời định nói ra cuối cùng chỉ có thể nghẹn lại.

Tổng giám đốc Thẩm đang củng cố tâm lý, nhưng ở trong mắt Chung Phong, sau khi anh nói với Lương Trung Tuyền câu đó xong, mặt không cảm xúc đi về phía trước, mặc kệ ảnh đế Lương ở bên cạnh cười tươi như hoa mặt trời nở rộ, anh cũng không thèm nhìn đối phương.

Quả nhiên là tức giận, Chung Phong thở dài, cúi đầu nhìn “thiếu niên tuổi 25 mới lớn” vẻ mặt vô cùng hạnh phúc ăn chocolate, bất đắc dĩ xoa xoa đầu tóc mềm mại của cậu ta, do mình nuông chiều quá rồi, nhịn thôi, còn hai vợ chồng tổng giám đốc bên kia, chỉ có thể ầm thầm cảm ơn sau.

Mà các fans còn chưa hết bàng hoàng từ câu nói kia, lại phát hiện vẻ mặt tổng giám đốc càng lúc càng lạnh, bắt đầu nổi lên bình luận: Tuy sếp Thẩm đang xụ mặt, nhưng tại sao anh ấy lại đáng yêu như vậy chứ, nhất định là đang thẹn thùng rồi? Nhất định là đang thẹn thùng! Nhất định là thẹn quá hóa giận đúng không!

Trong những bình luận “a a a” tràn màn hình, phàm là có antifans vào nói lời chua ngoa, đều sẽ bị cư dân mạng điên cuồng đuổi đi, trong lúc nhất thời, lần đầu tiên phòng phát sóng trực tiếp thứ ba có không khí hài hòa như vậy, không có một ai xé rách khoảnh khắc thanh tịnh này.

Mà mấy người ở trên đảo không biết rằng, khoảnh khắc tổng giám đốc Thẩm mỉm cười “moah moah” đã bị hacker cắt ra, điên cuồng phát tán trên mạng, Tiểu Chu vốn định vận dụng quan hệ để xóa bỏ cảnh quay hơn mười phút này nhưng đã chậm, đoạn video đã bị phát tán không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng lại bị chủ tịch ngăn cản: “Chỉ một cảnh quay thôi mà, không phải chương trình phát sóng trực tiếp bị rò rỉ, cần gì phải vậy chứ?”

Tiểu Chu khó hiểu: “Nhưng như vậy có thể làm ảnh hưởng đến hình tượng của tổng giám đốc Thẩm…”

Chủ tịch Thẩm: “Cậu xem bình luận của fans đi, đáng yêu vô đối, hình tượng này cũng tốt, không phải tốt hơn hình tượng ban đầu cái gì mà người chồng quốc dân sao?”

Tiểu Chu bỏ điện thoại xuống, không biết phải làm sao bây giờ, cuối cùng đành không đắc tội ai hết, triệt hạ hot search “tổng giám đốc Thẩm moah moah”, rồi mặc kệ tiêu đề “Ông chồng khó tính đáng yêu vô đối” đang chậm rãi bò lên vị trí đầu bảng hot search.



Trên màn hình phát sóng trực tiếp, ba cặp đôi đã đi bộ hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng tới hồ nước ngọt ở trung tâm đảo, nhưng không giống với trong tưởng tượng của mọi người, tuy hồ nước ngọt này rất sạch sẽ nhưng trên mặt nước vẫn có không ít thực vật và côn trùng nhỏ đang trôi nổi, mọi người nhìn xong thì không ai dám uống.

Tả Nguyệt Minh đi bộ một đường dài, còn ăn chocolate, lúc này thật sự rất khát nước, cậu ta nuốt nước miếng, bi thương ngã ngồi trên mặt đất, nức nở nói: “Khát quá đi… Anh Chung, em muốn chết hu hu hu.”

Chung Phong ngồi xuống, xách cậu ta lên ôm vào trong ngực, dịu dàng an ủi: “Nhịn một chút đi, vật tư tổ tiết mục cung cấp nhất định sẽ có nước.”

Tiểu thiên vương Tả ủy khuất: “Vâng.”

Mà hai cô gái đi cùng họ còn rụt rè hơn một chút, cũng ngồi xuống bên hồ, nhỏ giọng nói gì đó.

Lương Trung Tuyền thấy mọi người như vậy, nhớ tới mình từ lúc xuống máy bay đến giờ còn chưa chạm vào bảo bối nhà mình được vài cái, thì không nhịn được đỏ mắt, quay đầu nhìn Kiều Kiều nhà mình còn đang suy nghĩ gì đó, bịch một cải nửa quỳ trên mặt đất, ôm eo tổng giám đốc Thẩm: “Đại Vương, nếu ngài cảm thấy đói, vậy hãy ăn tôi đi!”

Thẩm Úc Tiều đã sớm quen với lúc cậu bị thần kinh rống lên như vậy, thuận tay nhẹ nhàng đá văng cậu ra: “Không, ta muốn ăn con khỉ kia trước.” Nói xong anh lập tức vòng qua bên người Lương Trung Tuyền, đi dọc theo bờ hồ hai bước, khom lưng xuống, vớt một bao nilon được bọc kín mít từ bên trong ra.

Ánh mắt mọi người lập tức phát sáng: Vật tư tổ tiết mục giấu! Họ được cứu rồi!

*“Đại Vương đừng ăn ta, ngài vẫn nên ăn con khỉ kia trước đi”: Câu nói này ở trong Tây Du Ký, lúc đại sư huynh và nhị sư huynh bị hiến cho yêu quái, Chư Bát Giới đã nói câu này (Tuyền Tuyền đã từng nói câu này trong lần phát sóng trực tiếp đầu tiên)

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện