Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

- Dân quốc phong vân (5)


trước sau

Edit: Min

Cảnh Dương bước nhanh đi tới, ở chỗ rẽ đụng vào một người, nón trên đầu rơi xuống mặt đất.

“Xin lỗi.” Cảnh Dương không ngẩng đầu, khom lưng muốn nhặt nón lên rời đi, lại bị người đối diện giành trước đem nón nhặt lên.

“Cảm ơn.” Cảnh Dương không thể không ngẩng đầu lên, duỗi tay muốn lấy nón của mình về, vừa thấy diện mạo đối phương liền ngây ngẩn cả người. Người này nhìn có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu.

Người nọ vỗ vỗ tro bụi trên nón, nhìn chằm chằm mặt Cảnh Dương trong chốc lát, sau đó chăm chú nhìn vào đôi mắt hắn. Thời gian phảng phất như ngừng lại, hai người cứ như vậy nhìn nhau, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, lại chăm chú nhìn nhau giống như người yêu.

Cảm xúc trong mắt người nọ làm người xem không hiểu, giống như đang dò xét, lại giống như đang xác định cái gì, y đem nón đội lên đầu Cảnh Dương, xoay người rời đi.

Cảnh Dương nhìn thân ảnh đĩnh bạt bước lên một chiếc xe, sau đó biến mất trên đường phố. Hắn dùng hệ thống nhanh chóng lục soát một lần, biết được thân phận người kia, trong lòng có chút kinh ngạc, chính là người đã thu thập Ngụy Thiên Hùng - Dương thiếu soái.

Dựa theo phát triển kiếp trước, bị phái đến Lê Thành hiện tại phải là một người khác, người đó đấu không lại Ngụy Thiên Hùng, về sau Dương Vọng Khôn mới đến Lê Thành, nhưng tại sao hiện tại y lại xuất hiện ở nơi này.

Trở lại Trình phủ, Cảnh Dương vẫn còn đang suy tư vấn đề này, Dương Vọng Khôn đã đến Lê Thành rồi, đây là việc lớn, nhưng lại không có truyền ra một chút tin tức nào. Y tại sao sẽ xuất hiện ở nơi đó, còn vừa vặn cùng đụng vào hắn, giống như là đang đợi hắn vậy.

Nếu Dương Vọng Khôn đã tới Lê Thành, hắn có nên thay đổi kế hoạch hay không, nhưng sự việc đã phát triển đến nước này, cho dù hắn muốn dừng tay cũng không còn kịp rồi. Kế hoạch vẫn tiếp tục, nếu giữa chừng bởi vì Dương Vọng Khôn xuất hiện biến hoá thì hành sự thuận theo tự nhiên.

Ngụy Thiên Hùng muốn gặp Cảnh Dương nhưng Cảnh Dương đã rời khỏi Cẩm Tú Viên, Ngô bầu gánh chỉ có thể tự mình đến trước mặt Ngụy Thiên Hùng giải thích, ông chủ Quân mỗi lần hát xong liền rời đi, hắn không quá nguyện ý để người khác biết thân phận của hắn.

Giải thích như vậy đương nhiên là không thể làm Ngụy Thiên Hùng bỏ qua, tại Lê Thành này hắn chính là thổ hoàng đế, hoành hành ngang ngược, từ xưa đến nay chưa từng có người dám cự tuyệt thẳng mặt hắn. Ngụy Thiên Hùng nói cho Ngô bầu gánh, để Ngô gia ban ba ngày sau đến phủ hắn hát hí khúc, vị ông chủ Quân kia nhất định phải xuất hiện, nếu không, Ngô gia ban các người có giữ được hay không, liền khó nói.

Ngô bầu gánh gấp gáp lại không có cách nào, ban đêm lén đi đến Trình phủ. Cảnh Dương nói ông không cần lo lắng, ba ngày sau, hắn sẽ cùng Ngô gia ban đi tư lệnh phủ hát hí khúc, Ngô bầu gánh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

……………………

Ngô gia ban vào tư lệnh phủ, binh lính không chế tất cả mọi người ở tư lệnh phủ, Cảnh Dương đội nón, mặc trường sam bình thường xen lẫn trong Ngô gia ban, hôm nay muốn giống trước kia trộm trốn đi là không có khả năng, cho nên hắn đã chuẩn bị tốt để thân phận lộ ra ánh sáng.

Ngụy Thiên Hùng cùng mười mấy di thái thái của hắn đều đã ngồi xuống, đang chờ Cảnh Dương lên sân khấu, phó quan dáng vẻ vội vàng chạy vào thông báo nói “Báo cáo tư lệnh, Dương thiếu soái tới chơi?”

“Ai?” Ngụy Thiên Hùng trừng lớn đôi mắt, Dương thiếu soái này không phải là vị Dương thiếu soái kia mà hắn biết đi?

“Con trai Dương tổng thống, Dương Vọng Khôn thiếu soái tới chơi.” Phó quan lại nói một lần.

Ngụy Thiên Hùng đột nhiên đứng lên, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi mấy lần, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.

“Dương thiếu soái, không có từ xa tiếp đón, thật ngại quá.” Ngụy Thiên Hùng mặt mũi tràn đầy dữ tợn đều mang theo ý cười, giống như thật sự vì Dương Vọng Khôn đến mà cao hứng.

Dương Vọng Khôn một thân quân trang màu đen, mang bao tay trắng cầm roi ngựa, khuôn mặt tuấn tú hình dáng rõ ràng, cương nghị lạnh lùng. Phía sau y đang đứng hai hàng binh lính, tràn đầy sát khí, người sáng suốt vừa thấy liền biết, binh lính này đều trải qua bách chiến, từ hàng vạn xác chết bò ra, là tinh anh trong tinh anh.

“Dương mỗ không mời tự đến, mong Ngụy tư lệnh không thấy phiền lòng.” Dương Vọng Khôn hướng chào Ngụy Thiên Hùng chắp tay.

“Nói gì vậy, Dương thiếu soái đến chơi, là rồng đến nhà tôm.” Ngụy Thiên Hùng nghiêng người nhường đường “Mời vào trong.”

“Dương thiếu soái đến Lê Thành khi nào?” Đây là điều Ngụy Thiên Hùng nghi hoặc nhất, cũng là vấn đề hắn muốn biết nhất.

“Hôm nay vừa đến, quân đội của tôi còn ở ngoài thành, tôi tới trước cùng Ngụy tư lệnh chào hỏi một tiếng, mới cho quân đội của tôi vào thành.”

“Thiếu soái còn mang quân đội tới?” Ngụy Thiên Hùng trong lòng cả kinh, biểu tình lại như cũ rất bình tĩnh “Đây là tính toán ở Lê Thành lâu dài?”

“Bá phụ phái tôi tới cùng Ngụy tư lệnh cùng nhau quản trị Lê Thành, ngày sau mong rằng Ngụy tư lệnh không chê, có thể chỉ giáo nhiều hơn.” Dương Vọng Khôn một bên cùng hắn đi vào trong, một bên nói.

“Chỉ giáo, chỉ giáo.” Ngụy Thiên Hùng biểu tình rõ ràng đã không được tự nhiên, hắn đã sớm đoán được Dương tổng thống sẽ phái người tới Lê Thành làm suy yếu thế lực của hắn, nhưng không nghĩ tới sẽ là sát tinh này, theo tình báo của hắn, người này phải đi phía bắc đánh giặc mới đúng, như thế nào sẽ đột nhiên đi đến Lê Thành, làm hắn một chút chuẩn bị cũng đều không có.

Nghe được xa xa truyền đến âm thanh chiêng trống, Dương Vọng Khôn nói “Ngụy tư lệnh hôm nay có gia yến? Xem ra tôi tới không đúng lúc.”

“Cũng không phải gia yến gì, chỉ là mời một gánh hát về nhà hát hí khúc, để cho người nhà tiêu khiển.” Ngụy Thiên Hùng vốn định dẫn y đến đại sảnh, nghe y như vậy, đành phải đem y dẫn về phía sau viện “Lê Thành chúng tôi có ba cái tốt: hí tốt, rượu tốt, trà tốt.  Thiếu soái hôm nay tới đúng lúc lắm, vừa vặn có thể nghe một chút hí khúc tốt nhất Lê Thành chúng tôi.”

Võ sinh* đang ở trên sân khấu gây náo nhiệt, nhóm di thái thái thấy Ngụy Thiên Hùng mang theo khách nhân lại đây, đều đứng lên. Thời điểm nhìn thấy Dương Vọng Khôn, đều bị sát khí trên người y doạ, nhưng vẫn nhịn không được bị gương mặt anh tuấn của y hấp dẫn, len lén lấy đôi mắt nhìn y.

*Là nhân vật có thể đánh võ

“Hôm nay ta có khách quý muốn chiêu đãi, các người đều lui xuống trước đi.” Ngụy Thiên Hùng vẫy vẫy tay, để nhóm di thái thái lui xuống.

Nhóm di thái thái lục tục rời đi, có mấy người lá gan lớn, rời đi còn nhìn lén Dương Vọng Khôn.

Ngụy Thiên Hùng nam nữ đều ăn, nhưng vẫn càng thiên vị nam sắc, nhóm di thái thái này đều là người khác đưa tới hiếu kính hắn, hắn ít khi chạm vào, phần lớn chỉ có tác dụng bày trí.

Ngụy Thiên Hùng tính tình không tốt, hứng thú với nữ nhân lại không lớn, nhóm di thái thái cũng không dám ở trước mặt hắn rải kiều mị, đều rất tịch mịch. Hiện giờ trong nhà tới một quân nhân anh tuấn cường tráng, tuy rằng khí thế có chút dọa người, nhưng diện mạo cùng dáng người đều quá xuất chúng, làm các nàng nhịn không được động xuân tâm.

Sau khi lên sân khấu, Cảnh Dương nhìn đến Dương Vọng Khôn ngồi phía dưới, mới biết được y cũng tới tư lệnh phủ, tuy rằng có chút ngoài ý muốn, lại không cảm thấy kinh ngạc, dù sao trước đó mấy ngày bọn họ đã gặp nhau rồi.

Bởi vì tò mò, Cảnh Dương liếc mắt nhìn Dương Vọng Khôn một cái, tầm mắt hai người vừa lúc đối diện, cảm giác tâm linh co rút lại lần nữa đánh úp. Hắn cảm thấy rất khiếp sợ, đại não đã không còn cách nào chuyên chú hát hí, từng động tác đều đã hoàn toàn bị hệ thống khống chế. Chẳng lẽ lần trước ở Cẩm Tú Viên người cùng mình đối diện là Dương Vọng Khôn? Y chính là người yêu của hắn? Cho nên y mới trước tiên đi vào Lê Thành, đặc biệt tới tìm hắn?

Cảnh Dương trong lòng có rất nhiều nghi vấn, hắn nhịn không được nhiều lần nhìn về phía Dương Vọng Khôn, ánh mắt hai người vài lần chạm nhau, lại không có xuất hiện cảm giác vừa rồi, Cảnh Dương không rõ tại sao lại như vậy.

Những di thái thái nhìn Dương Vọng Khôn đến xuân tâm nhộn nhạo còn chưa tính, hiện tại Cảnh Dương trên sân khấu hát hí khúc cũng cùng Dương Vọng Khôn mắt đi mày lại, Ngụy Thiên Hùng xem ở trong mắt rất khó chịu .

Ngụy Thiên Hùng rất rõ ràng mục đích Dương Vọng Khôn tới Lê Thành, người này rất khó đối phó, muốn tận lực tránh cùng y cứng đối cứng, dựa vào mưu kế thủ thắng mới là thượng sách. Cho dù y đánh giặc rất lợi hại, cũng chỉ là người mới hơn hai mươi tuổi, mình tốt xấu gì cũng là người từng trải, so mưu kế, Ngụy Thiên Hùng không tin mình đấu không thắng y.

Vốn dĩ buổi tối hôm nay, Ngụy Thiên Hùng muốn Cảnh Dương lưu lại, nhưng Dương Vọng Khôn đột nhiên đến, làm hắn tạm thời không có thời gian cùng tâm tư kia. Ngô gia ban hát xong sau liền rời đi, Ngụy Thiên Hùng chiêu đãi Dương Vọng Khôn dùng cơm, đem y tiễn đi, lập tức triệu tập cấp dưới tới thương lượng đối sách.

Cảnh Dương vừa mới về đến nhà, quản gia sắc mặt lo âu chạy tới nói “Thiếu gia, người của Ngụy tư lệnh hôm nay tới đây hỏi chúng ta cửa hàng thuốc phiện như thế nào còn không khai trương. Tôi dựa theo lời cậu nói, lại đưa hai tấm ngân phiếu cho hắn, chỉ là cứ kéo dài như vậy cũng phải cách hay, những người đó ăn uống căn bản chính là động không đáy, lấp sao cũng không đầy.”

Cảnh Dương trầm tư một lát nói “Tôi đã biết, yên tâm đi Trương thúc, bọn họ càn rỡ không được bao lâu, số tiền này không tính là gì, sớm muộn gì cũng để bọn hắn nhổ ra.”

“Thiếu gia đây là……, có biện pháp tốt gì?” Quản gia nhìn hắn nói.

“Biện pháp tất nhiên là có, chỉ là……, tôi còn phải suy nghĩ thật kỹ.” Cảnh Dương nâng tay, ý bảo quản gia trước tiên lui xuống "Thúc đi xuống trước đi.”

Cảnh Dương dựa theo kế hoạch ban đầu, hôm nay sẽ bại lộ thân phận của hắn, Ngụy Thiên Hùng khẳng định sẽ lưu lại hắn, cứ như vậy hắn chẳng những có thể hạ độc Ngụy Thiên Hùng, Ngụy Thiên Hùng về sau cũng sẽ không làm khó hắn. Chờ Ngụy Thiên Hùng trúng độc mạn tính, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, những tên thuộc hạ của hắn vì thượng vị khẳng định sẽ nội loạn, lúc này Dương tổng thống lại phái người tới đây, tất cả liền đơn giản rất nhiều.

Chính là Dương Vọng Khôn đột nhiên đến Lê Thành trước, hôm nay còn quấy rầy kế hoạch của hắn, nhưng điều này với hắn mà nói không quan trọng nhất. Hiện tại chuyện quan trọng nhất là hắn làm sao mới có thể xác định, Dương Vọng Khôn rốt cuộc có phải người yêu hắn hay không.

Cảnh Dương muốn đi gặp y một lần, giáp mặt thử, so với hắn âm thầm suy đoán thì tốt hơn. Nhưng lại không thể trắng trợn táo bạo đi gặp, nếu bị Ngụy Thiên Hùng biết được, sợ là sẽ rút dây động rừng.

Tin tức Dương Vọng Khôn đã đến truyền khắp Lê Thành, không đợi Cảnh Dương tìm được cơ hội lặng lẽ đi gặp y một lần, tư lệnh phủ lại truyền ra tin tức, muốn tổ chức tiệc cho Dương thiếu soái đón gió tẩy trần.

Người có thân phận địa vị ở Lê Thành đều nhận được thiệp mời, Cảnh Dương cũng nhận được, nhưng hắn không thể lấy thân phận Trình Quân Hi  tham dự, bởi vì Ngụy tư lệnh yêu cầu Trình gia ban cùng Ngô gia ban đi tư lệnh phủ hát hí khúc.

Cảnh Dương suy nghĩ, xét từ mọi phương diện cảm thấy có lẽ đều là một cơ hội.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện