Hệ Thống Cứu Vớt Vai Ác Boss

Chương 77: Minh Hàn


trước sau

Edit: Tagoon
"Sư huynh......" Dạ Vô Thương tùy tiện bóp nát trái tim trong tay, không thèm để ý mà vẩy vẩy, giống như là muốn thoát khỏi thứ đồ gì dơ bẩn, xoay người đỡ lấy thân thể Bạch Húc đang mềm mại ngã xuống. Nhìn bộ dạng hắn chật vật bất kham, y cúi đầu nhẹ nhàng liếm lên nơi Minh Việt từng cắn qua, mùi vị huyết tinh nồng đậm ập tới trước mặt khiến y muốn ngừng mà không được, "Sư huynh sao có thể chạy thoát được đâu? Không ngoan nha ~ hài tử không ngoan là sẽ phải nhận trừng phạt......"
Y ngẩng đầu lộ ra một cái cười điên đảo chúng sinh, ngay sau đó dùng sức cắn xuống khối da thịt vốn đã yếu ớt bất kham kia, cho đến khi thay hết mọi dấu vết Minh Việt để lại bằng của mình xong y mới nhả ra, còn cực kỳ sắc tình mà liếm thêm vài cái.
Bạch Húc đã đau đến sắp hôn mê, hai lần trọng thương làm thần kinh hắn trở nên yếu ớt bất kham. Đối thượng với đôi con ngươi màu tím đậm tượng trưng cho hung ác, huyết tinh, thô bạo cùng dục vọng kia, hắn liền cảm thấy cả người rét run, theo bản năng giãy giụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực của Dạ Vô Thương.
Tươi cười trên mặt Dạ Vô Thương dần dần biến mất, thần sắc ngày càng trở nên đen tối mà quỷ quyệt, con ngươi vốn đã hơi khiến cho người ta sợ hãi giờ lại có vẻ càng thêm u lãnh. Y cảm thụ được sự kháng cự theo bản năng cùng với vài tia sợ hãi rất nhỏ trên mặt Bạch Húc, nhiệt độ trong đáy lòng cũng dần dần nguội lạnh, lý trí bị bản năng chi phối bắt đầu quay trở về.
"Không cho phép sợ ta!" Y lần đầu tiên thất thố, gầm nhẹ lên một tiếng với Bạch Húc, gần như hung tợn một lần nữa ôm chặt hắn vào trong lòng ngực, lực đạo thả lỏng hơn một chút, nhẹ nhàng cọ cọ lên cần cổ hắn, "Sư huynh, ngươi không thể sợ ta biết chưa? Ta cho dù có phải giết chết chính mình cũng sẽ không thương tổn đến ngươi, ta là người duy nhất trên đời này vĩnh viễn sẽ không hại tới ngươi. Không được sợ ta...... Không cho phép trốn tránh ta......"
Thanh âm y ngày càng yếu nhưng lực đạo trên tay lại dần dần tăng thêm, tựa hồ không chiếm được Bạch Húc hồi đáp thì sẽ sống sờ sờ bóp chết hắn ở trong ngực vậy.
"Đau...... Buông tay!" Bạch Húc rốt cuộc nhịn không được mở miệng. Dù có đáng sợ thế nào đi chăng nữa, đây cũng là hài tử do hắn nuôi lớn. Tuy rằng không biết làm sai chỗ nào mà lại khiến y nảy sinh ra thứ tình cảm lầm lỗi như vậy đối với mình, nhưng có một điều hắn vô cùng tin tưởng, đó chính là Dạ Vô Thương vĩnh viễn sẽ không hại hắn.
Kỳ thật, biết điểm này là đủ rồi, không phải sao?
Bạch Húc có chút gian nan nâng bàn tay gần như đã không còn cảm giác lên, xoa xoa cái đầu lông xù xù kia, "Ta đã biết, nhưng nếu ngươi không buông ta ra, ta sẽ chết......"
Dạ Vô Thương lúc này mới phản ứng lại, tựa như bị bỏng lập tức buông tay, móc ra một viên đan dược không biết là phẩm cấp gì đút cho hắn, đang chuẩn bị chuyển vận linh lực cho hắn thì bỗng nhiên lại cứng đờ. Vừa rồi kích phát huyết mạch phân cắt chủng tộc, bây giờ, tạm thời vô pháp biến trở lại được!
Nhưng Bạch Húc dường như biết y khó xử, không có một tia dị sắc đẩy tay y ra tự đả tọa, phảng phất mọi sợ hãi lúc trước đều chỉ là một hồi ảo giác.
Dạ Vô Thương tựa như một con chó săn sắp bị vứt bỏ, vô cùng đáng thương rúc tới bên cạnh hắn, rồi lại không dám cách hắn quá gần, sợ ma khí trên người mình sẽ ảnh hưởng đến linh lực của hắn.
Mình quả nhiên là một quái vật đúng không? Một tên tạp chủng hỗn huyết, a, ngay cả hình thái nhân loại cũng sắp không có cách nào duy trì được nữa...
Bạch Húc cảm thấy tốt hơn một chút, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy con đại hình khuyển kia đang ngập trong bóng tối. Hắn hơi buồn cười đẩy y một phen, nháy mắt đã vứt hết những chuyện không thoải mái lúc trước ra sau đầu, "Bày cái bộ dạng này ra làm gì, có cái dạng nào của ngươi mà ta còn chưa thấy qua à? Còn không phải là Ma tộc sao? Ta từ sớm đã biết rồi. Nếu như ghét bỏ ngươi thì đã sớm ghét bỏ, không cần phải chờ tới bây giờ."
Dạ Vô Thương đột nhiên ngẩng đầu, nhiệt độ trong đôi mắt cơ hồ có thể thiêu rụi hắn, "Sư huynh nói thật? Ngươi thật sự một chút cũng không thèm để ý? Cho dù ta là thứ tồn tại dơ bẩn đê tiện như thế này?"
Bạch Húc nhíu nhíu mày, không thích cách gọi như vậy của y, cường điệu nói, "Nào có cái gì dơ bẩn hay cao quý phân biệt. Chẳng qua là Ma tộc thích giết chóc thị huyết nên mới hơi đáng sợ chút. Cơ mà tính tình của ngươi, ta còn không hiểu biết sao? Ngươi đã có thể khống chế được chính mình, ta vì sao lại phải sợ hãi?"
"Sư huynh......" Hai mắt Dạ Vô Thương có chút ướt át, cọ tới cọ lui lại muốn sáp tới, nhưng lập tức thay đổi sắc mặt, triệu hồi Đọa Thiên đặt ngang ngực che ở trước mặt Bạch Húc, nghiêm túc nói, "Tới!"
"Gì vậy?" Bạch Húc ngây người trong giây lát, ai tới? Lại bị uy áp đột ngột đè ép cho nằm sấp xuống, cơ hồ phải quỳ trên mặt đất!
Cỗ uy áp này quá mức cường đại khiến cho người ta phải sợ hãi, cơ hồ lập tức đã đánh nát mọi ham muốn tìm đường sống cùng lòng tự tin của hắn, khiến hắn không dậy nổi một chút phản kháng nào, ngay cả động ngón tay thôi cũng chỉ là hy vọng xa vời.
Quá mạnh, Hợp Thể kỳ? Thậm chí Đại Thừa kỳ?
Cái sơn động vốn dĩ chỉ bị Dạ Vô Thương phá vỡ ra một lỗ hổng bây giờ toàn bộ bắt đầu rung động, hệt như là con thuyền nhỏ chao đảo trong mưa gió. Vách đá vô cùng kiên cố lại tựa như bã đậu vỡ thành từng khối từng khối bay tứ tung, Bạch Húc ngay cả tránh né cũng không làm được. Nếu không phải Dạ Vô Thương giúp hắn mở ra một kết giới, nói không chừng hắn sẽ bị cục đá ném chết.
Chờ rung động ngừng lại, toàn bộ sơn động đã biến thành một mảnh đất trũng. Một nam nhân mặc hắc y đứng trên không trung nhìn mấy kẻ bên dưới, con ngươi màu tím đen tràn đầy hờ hững đối với sinh mệnh. Đó là một loại cuồng ngạo hoàn toàn không bỏ mọi thứ vào trong mắt.
Minh Việt cuồng ngạo là một loại tự đại, mà nam tử cùng Dạ Vô Thương có bảy phần tương tự này, trong mắt lại hoàn toàn trống rỗng, tựa như cục diện đáng buồn, bình tĩnh mà không dậy nổi một tia gợn sóng, đơn thuần là không đem hết thảy đặt ở trong mắt. Cũng vì thực lực của hắn đủ để ngạo thị toàn bộ thiên địa, những người khác đối với hắn xem ra đều chẳng qua là một con kiến, chỉ e ngay cả tư cách được hắn nhìn ở trong mắt cũng không có.
Một khuôn mặt tuấn mỹ đến tột cùng, hoàn toàn xa lạ rồi lại vô cùng quen thuộc, Bạch Húc mới chỉ gặp được duy nhất ở trong Bồ Đề Kính, Ma Tôn thượng giới, Minh Hàn.
"Hắn là người phương nào giết chết?" Người nọ nhàn nhạt mở miệng, duỗi tay chỉ vào thi thể Minh Việt, chỉ là ngữ khí vô cùng lãnh đạm, tựa hồ đối với cái chết của gã không chút nào để ý. Bộ dáng của hắn không khác gì so với chỉ vào một cục đá hay một mảnh lá cây, thái độ này hoàn toàn không giống như là đối đãi thân sinh nhi tử, dường như chỉ là với một người xa lạ mà thôi.
Dạ Vô Thương mím môi, trong mắt hiện lên một tia kiên định cùng quỷ quyệt. Chênh lệch giữa bọn họ quá lớn, nhưng y tuyệt đối không thể và cũng sẽ không lùi bước.
Y cầm Đọa Thiên đảo ngược lại, mũi kiếm nhắm thẳng vào trái tim mình đâm tới, khống chế nó, ý định tách ra chút huyết mạch Nhân tộc cuối cùng mà y bó tay không biện pháp, hoàn toàn thức tỉnh. Bởi vì y quá mức nóng nảy dẫn tới khí thế trên người không ổn định, cư nhiên ẩn ẩn có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, nếu như vào lúc này bị phản phệ, e là nhất thời sẽ nổ tan xác mà chết!
Minh Hàn cảm nhận được cỗ lực lượng huyết mạch quen thuộc kia, chỗ trống trong con ngươi rốt cuộc ánh lên thân ảnh một người. Nhưng khi hắn thấy rõ diện mạo của y, trong mắt lặng yên xẹt qua một tia ánh sáng, "Thanh Lan......"
Lúc hắn cảm nhận được hành động không muốn sống nữa của Dạ Vô Thương, ngữ khí lại hiếm thấy mang lên một tia nghiêm khắc, "Ngươi không muốn sống nữa sao?" Nói xong liền định duỗi tay mạnh mẽ đánh gãy y thăng cấp.
Dạ Vô Thương nhẹ nhàng tránh thoát khỏi sự khống chế của hắn, trong mắt là toàn trào phúng cùng khinh thường, khóe miệng dần chảy ra tia máu, lại vẫn như cũ điếc không sợ súng, "A, không cần ngươi quản!"
Minh Hàn mím môi, khí thế vốn cường đại nháy mắt táo bạo lên, ở trong sơn động tàn sát bừa bãi, đánh bay Bạch Húc sau đó đánh úp Dạ Vô Thương từ phía sau. Dạ Vô Thương xoay người muốn tránh, vừa vặn bị hắn duỗi tay bắt lấy. Nhưng Minh Hàn lại không làm gì hết mà chỉ đánh hôn mê y rồi ôm vào trong ngực.
Hắn tùy tiện vung tay, thu lấy thi thể của Minh Việt, vừa xoay người định đi lại bị Bạch Húc thở còn không ra hơi làm vướng bước chân, "Khụ...... Ngươi...... Ngươi không thể thương tổn y, y là......"
Lời còn chưa nói xong, Bạch Húc đã cảm giác được một trận chưởng phong kịch liệt đánh úp lại. Hắn vội vàng móc ra Kim Minh Đỉnh bao bọc lấy mình, Kim Minh Đỉnh dưới uy áp làm cho người ta sợ hãi kia nháy mắt tan vỡ. Đang lúc hắn nhắm mắt lại tuyệt vọng chờ chết thì lại phát hiện không có động tĩnh.
Hắn hơi mở mắt, Minh Hàn đang đứng ở trước mặt hắn, cau mày dùng một loại ánh mắt cổ quái tới cực điểm đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cuối cùng cười nhạt một tiếng, "Huyết khế...... Bất quá con kiến......" Lời còn chưa dứt, liền biến mất tại chỗ.
Bạch Húc nhìn sơn động nháy mắt trở nên trống vắng, hơi ngây người trong giây lát, vai ác đại nhân bị bắt đi rồi? Nhưng người nọ cũng coi như là người thân của y, hắn nên làm cái gì bây giờ?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện