Hệ Thống Cứu Vớt Vai Ác Boss

Chương 19: Nhận y là chủ!


trước sau

Edit: Tagoon
Dạ Vô Thương từ đầu đến cuối cũng chưa phát ra một tiếng nào, ngoan ngoãn đến nỗi làm cho Bạch Húc cảm giác được có chút không đúng. Chỉ thấy y đột nhiên móc ra từ trong lồng ngực một chiếc khăn gấm trắng tinh, cầm tay Bạch Húc lên rồi cẩn thận chà lau.
Dạ Vô Thương nắm tay Bạch Húc, bắt đầu từ đầu ngón tay, một ngón lại một ngón, y lau cực kỳ thong thả lại vô cùng nghiêm túc, thái độ không một chút cẩu thả hệt như là đang đối đãi với một món đồ mỹ nghệ nào đó rất có giá trị liên thành.
Không biết vì cái gì, nhìn Dạ Vô Thương như vậy, Bạch Húc chỉ cảm thấy trên mặt mình một trận nóng rát, tay của một ông già như hắn, có cái gì đẹp chứ.
Có chút chịu không nổi bầu không khí vừa trầm mặc lại vừa áp lực này, Bạch Húc ho nhẹ một tiếng, hỏi, "Tiểu Dạ không hiếu kỳ, ta vì sao lại làm như vậy ư?"
Dạ Vô Thương không hề ngừng lại động tác trên tay, thậm chí ngay cả đầu cũng chưa nâng, "Sư huynh tất nhiên có lý do của sư huynh."
Bạch Húc bị y làm cho nghẹn một chút, hơi xấu hổ, lại vừa cảm động. Như vậy không phải đồng nghĩa với việc vai ác đại nhân rất tín nhiệm hắn sao?
Nhưng mà hắn cũng không tính toán gạt y bất cứ điều gì, cho nên vẫn là chủ động giải thích, "Thượng Quan Duệ, về sau sẽ có trọng dụng, chúng ta...... Cũng nên có thế lực của chính mình."
Bạch Húc từ lúc xuyên qua đến nơi đây đã không ngừng suy nghĩ biện pháp thay đổi vận mệnh cho vai ác.
Hắn vẫn luôn tự hỏi, vai ác gặp nhiều chuyện thê thảm đến như vậy, một phương diện là y không biết nhìn người, về phương diện khác lại chẳng phải bởi vì y lẻ loi một mình, thế đơn lực mỏng sao?
Nếu như Dạ Vô Thương có thân tín của chính mình, giống như vai chính có tuỳ tùng vừa chân thành lại có thực lực, nếu là như vậy thì Mặc Cô Thành dẫu muốn giết y, hẳn là cũng không dễ dàng đến thế.
Cho nên Bạch Húc hiện tại đặc biệt tận sức với việc khai thác nhân mạch cho vai ác đại nhân. Có công cụ gian lận vạn năng là hắn ở đây, hắn không tin, số phận của y vẫn giống như trước nha!
Dạ Vô Thương nghe vậy, động tác trên tay khựng lại một lúc. Đối diện với ánh mắt quan tâm trước sau như một, lại ngầm có ý lo lắng của Bạch Húc, y hơi mỉm cười, giống như trăm hoa đua nở, đẹp đến sững sờ.
Bạch Húc cảm thấy ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Trong nháy mắt kia hắn rốt cuộc đã biết cái gì gọi là thiên địa thất sắc, cái gì gọi là câu hồn nhiếp phách, chỉ một nụ cười nhạt lại có thể mê hoặc nhân tâm đến vậy.
Hắn xem như minh bạch, cái gì gọi là người hàng năm không cười, nhưng một khi cười rộ lên nhất định sẽ khiến cho lòng người kinh diễm.
Dạ Vô Thương cười đến tít cả mắt, y vẫn biết sư huynh của y biết được rất nhiều thứ, bất kể là trọng sinh giống như y cũng tốt, hay là người khác đoạt xá cũng chẳng sao hết, y đều không để bụng, bởi vì người này thuộc về y.
Chẳng qua không nghĩ tới sư huynh còn vì y mà suy xét đến nước này, thật sự là kinh hỉ ngoài ý muốn. Đè ép khoé miệng đang không tự chủ mà nhếch lên của chính mình, y cúi người tiến đến, gần sát Bạch Húc, đối diện với đôi mắt thấu triệt như lưu li kia, tựa như đang tuyên thệ chắc như đinh đóng cột, "Ta có sư huynh là đủ rồi......"
Bạch Húc nhíu nhíu mày, duỗi tay ôm lấy eo của y tránh để y bị té ngã, hơi có chút không tán đồng nhìn vào vẻ mặt hồn nhiên của tiểu hài tử, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể yên lặng thở dài. Hắn vốn là xuyên qua, biết rõ cốt truyện phía sau, nhưng mà Tiểu Dạ lại không phải!
Hắn hiện tại không có biện pháp nào nói cho Tiểu Dạ hiểu được tầm quan trọng của việc mở rộng nhân mạch và rời xa những kẻ khốn nạn. Hơn nữa, không chứng cứ, cũng không thể khiến người khác tin tưởng.
Ai! Chỉ còn cách sư huynh là hắn đây thay y suy nghĩ, chăm sóc y nhiều một chút.
"Tiểu nhân Thượng Quan Duệ, đa tạ tiên trưởng đại ân, nguyện làm trâu làm ngựa, báo đáp tiên trưởng." Lúc này, Thượng Quan Duệ nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước mặt bọn họ, trực tiếp quỳ xuống.
Bạch Húc giúp Dạ Vô Thương đứng vững, sau đó nâng hắn dậy, làm như hỏi một cách tùy ý, "Không cần như thế, ta nói rồi, là cùng ngươi có duyên, như vậy ngươi kế tiếp có tính toán gì không?"
"Kế tiếp...... Gia mẫu vừa mới khỏi hẳn, vốn dĩ ta cũng muốn đi đại tông môn bái sư tu chân, nhị vị ân nhân tiên tư khiến cho ta tâm sinh kính ngưỡng...... Chỉ là đáng tiếc......"
"Ngươi cũng muốn tu chân?" Bạch Húc biết rõ còn cố tình hỏi.
Thượng Quan Duệ liên tục dập đầu, "Chỉ là trong nhà có mẫu thân, không tiện đi xa, hơn nữa đã từng có vị tiên trưởng nói linh căn của ta không tốt, không thích hợp tu luyện."
Bạch Húc đánh ra một đạo ánh sáng lên trên người hắn, Thượng Quan Duệ ngay lập tức định trụ thân hình không chút tránh né. Chỉ cảm thấy sau khi đạo ánh sáng kia tiến vào thân thể, dường như hình thành từng dòng nước ấm lưu chuyển trong cơ thể, vô cùng thoải mái.
Bạch Húc nhìn trên đỉnh đầu hắn có ba cỗ linh khí tiến vào trong cơ thể, phân biệt là thổ, mộc, thủy, tư chất cũng tạm được, ở Thiên Hoa Tông cũng có thể tiến vào được nội môn, không biết vì cái gì mà tên tu sĩ kia lại nói linh căn của hắn không tốt?
Bạch Húc tự hỏi không có kết quả, chỉ có thể đem điều này quy kết vào hiệu ứng của vai chính. Rốt cuộc nam xứng vốn là để vai chính tới khai quật, mới có thể tận tâm tận lực thiệt tình đi theo vai chính.
"Ngươi linh căn tạm được, ta nơi này có một quyển 《 Thiên Nhất Vô Thượng Quyết 》 thích hợp cho ngươi tu luyện. Ngươi nếu không muốn gia nhập tông môn, cũng có thể tự mình tìm hiểu."
Bạch Húc móc ra một tấm ngọc giản đặt ở trên trán hắn, một chút cũng không đau lòng. Loại công pháp thích hợp cho Tam linh căn tu luyện này tuy không đến mức bán đầy đường cái, nhưng xác thật cũng không tính là đồ vật đặc biệt trân quý gì cả.
Lại nói bọn họ đã quyết định muốn thu tiểu đệ, tự nhiên thực lực của tiểu đệ càng mạnh, đối bọn họ càng có lợi.
Thượng Quan Duệ đã bị kinh hỉ bất ngờ xảy ra làm cho choáng váng đầu óc, ngay cả môi cũng run rẩy, "Ta...... Ta cũng có thể tu luyện? Trời ạ! Tiểu nhân cảm ơn nhị vị tiên trưởng! Đại ân đại đức của ngài, ta Thượng Quan Duệ, nguyện vì ngài máu chảy đầu rơi!"
Bạch Húc không sao cả mà phất phất tay, "Ngươi trước tự thân tu luyện, có cái gì không hiểu thì đến hỏi, chúng ta sẽ dừng lại ở đây mấy ngày."
Thượng Quan Duệ biết nhị vị tiên trưởng là vì giúp hắn có thể mau chóng nhập môn mới đồng ý dừng lại tại tiểu thành trấn này, phải mau chóng cố gắng tu luyện, hy vọng sẽ không cô phụ kỳ vọng của ân nhân. Hắn ở trong lòng yên lặng thề, hắn tuyệt đối, vĩnh viễn, trung tâm với nhị vị ân nhân.
Sau đó Bạch Húc bọn họ tìm một khách điếm, ở địa phương này đợi ba ngày. Xác định Thượng Quan Duệ đã tiến vào Luyện Khí tầng hai, hai người mới chuẩn bị xuất phát.
Trước lúc rời đi một ngày, Thượng Quan

Duệ gõ vang của phòng của bọn họ, vừa vào cửa đã ngay lập tức quỳ xuống, "Nhị vị tiên trưởng đại ân, Thượng Quan Duệ không có gì báo đáp, nguyện phụng ngài là chủ, vĩnh sinh vĩnh thế, tuyệt không phản bội!"
Qua nhiều ngày tu luyện, hắn đã biết, có thể ký kết chủ tớ khế ước để cho thấy sự trung thành tuyệt đối của mình. Hắn hết thảy đều vì chủ nhân mà phụng hiến, nhưng đồng thời, hắn lại cảm giác vô cùng thấp thỏm.
Trước đó còn chưa tu luyện, hắn đã biết hai vị này nhất định không phải phàm nhân. Nhưng từ khi hắn chân chính bước vào con đường tu chân, hắn mới biết được sự cường đại của bọn họ. Chỉ cần đứng yên một chỗ thôi cũng đủ để cho linh lực của hắn đình trệ, không thể sinh ra một chút phản kháng nào. Hắn biết thực lực của hắn vẫn còn quá yếu, nhưng hắn vẫn muốn theo sau hai vị này, không oán không hối!
Bạch Húc ánh mắt sáng lên, đến rồi!
Thật không phụ hắn mấy ngày này tận tâm tẫn trách dạy dỗ, muốn chính là cái hiệu quả này. Có tiểu đệ như Thượng Quan Duệ, con đường tu luyện sau này của Tiểu Dạ nhất định sẽ càng thêm thông thuận.
Hắn vui vẻ rạo rực chỉ về phía Dạ Vô Thương, "Nếu đã như thế, vậy ngươi hãy cùng Tiểu Dạ ký kết khế ước đi."
Thượng Quan Duệ và Dạ Vô Thương đồng thời sửng sốt.
Dạ Vô Thương là cảm động, y sớm biết rằng sư huynh làm hết thảy đều là vì y tính toán. Nhưng chân chính nghe được sự quan tâm không chút nào che dấu như vậy, vẫn là cảm thấy ấm áp tự đáy lòng.
Sư huynh, ngươi quả thực tốt đẹp đến nỗi khiến người muốn đem ngươi giấu đi......
Mà Thượng Quan Duệ lại có chút rối rắm. hắn biết vị Dạ Vô Thương tiên trưởng này là sư đệ mà Bạch Húc đại nhân cực kì sủng ái. Nhưng từ lúc bắt đầu tương trợ, đến giúp đỡ tỉ mỉ trong nhiều ngày nay đều là Bạch Húc. Hơn nữa bản năng của hắn có thể cảm giác được Bạch Húc so với Dạ Vô Thương còn mạnh hơn, thần phục với cường giả là thiên tính từ trong xương cốt bộc lộ ra của mỗi tu sĩ.
Nếu có thể, hắn thật sự hy vọng sẽ trở thành tuỳ tùng Bạch Húc đại nhân...... Nhưng hắn lại không có quyền được lựa chọn, chỉ có thể phục tùng, cho nên hắn liền bức ra tinh huyết của chính mình, lấy tư thái vô cùng thành kính khiêm tốn đưa đến trên tay Dạ Vô Thương.
Dạ Vô Thương nhìn tinh huyết trong tay, tâm tình cực tốt mà hơi cong cong khoé môi. Tuy rằng y có Ma tộc truyền thừa, có thể dùng phương pháp còn giản tiện hơn để khống chế người khác. Nhưng đây lại là một mảnh tâm ý của sư huynh dành cho y.
Sư huynh luôn là như vậy. Mỗi lần y cho rằng sư huynh đã đối với y đủ tốt rồi, nhưng sư huynh lại vẫn có thể tiếp tục cho y kinh hỉ càng lớn hơn. Sư huynh như vậy...... Quả thực khiến cho y phải điên cuồng.
Yên lặng hấp thu tinh huyết, một loại liên hệ mạc danh từ trong cơ thể bọn họ sinh ra, y có thể cảm giác được quy tắc vô tình, y sống, Thượng Quan Duệ sống, y chết, ắt Thượng Quan Duệ cũng phải chết, nhưng nếu Thượng Quan Duệ xảy ra chuyện, y lại chẳng hề hấn gì.
Hơn nữa y có thể thông qua giọt tinh huyết kia để khống chế Thượng Quan Duệ, khiến hắn tuyệt đối không cách nào phản bội, một tên nô bộc trung tâm đã ra đời như vậy.
Bạch Húc nghĩ nghĩ, Thượng Quan Duệ tuy rằng không tiến nhập tông môn, nhưng về sau thành lập Đa Bảo Các, cũng yêu cầu rất nhiều sự chuẩn bị của giai đoạn trước, liền đưa cho hắn một cái túi trữ vật.
"Cái này xem như là lễ gặp mặt của ta, hiện tại ngươi thực lực yếu kém, nhớ lấy tài không để lộ. Chẳng qua ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, ta ở mặt trên đã hạ cấm chế, chỉ có khí tức của ngươi mới có thể mở ra. Nếu bị người khác mạnh mẽ cướp đi, trong vòng một khắc người nọ động đến cấm chế, ta ngay lập tức sẽ biết được, thật nhanh sẽ đến chi viện ngươi."
Trong túi trữ vật là linh thạch, phù triện và pháp bảo chồng chất, là tài chính khởi đầu của hắn, cũng coi như là hắn tặng cho tiểu đệ của mình một chút tâm ý.
Thượng Quan Duệ hoan thiên hỉ địa nhận lấy, "Đa tạ chủ nhân, đa tạ đại nhân!" Hắn trịnh trọng hướng Dạ Vô Thương và Bạch Húc dập đầu, sau đó tự mình tiễn bọn họ ra cửa, thẳng đến khi không còn nhìn thấy người mới rời đi.
Bạch Húc cùng Dạ Vô Thương sóng vai đi trên đường, hắn nhìn Dạ Vô Thương cong khóe miệng, hơi có chút khó hiểu, "Tiểu Dạ tâm tình thực tốt?"
Dạ Vô Thương cầm tay hắn, ngữ khí vô cùng dịu dàng, "Sư huynh đối với ta thật tốt."
Bạch Húc sửng sốt, không biết vì cái gì, nhìn đến gương mặt tươi cười đầy minh diễm trước mắt, trong đầu hắn lại hiện lên bộ dáng vai ác bị phản bội, tứ cố vô thân như trong nguyên tác mô tả.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy ngực tê rần, cầm lại tay y, "Ta đã biết một ít việc có khả năng sẽ phát sinh trong tương lai. Nhưng mà ta không tán thành điều đó, ta muốn thay đổi nó. Cho nên ngươi nhất định phải ngày càng tốt, nỗ lực biến cường, biết chưa?"
Dạ Vô Thương khẽ gật đầu, tuy rằng lời Bạch Húc nói ra không đầu không đuôi, nhưng y căn cứ vào suy đoán trước kia của mình, cũng minh bạch hơn phân nửa. Ánh mắt y nhìn hắn cũng càng thêm nhu hòa, sư huynh nguyện ý thẳng thắn với y như vậy, nói cách khác chính là cho thấy sư huynh rất tín nhiệm mình đúng không!
Hai người chậm rãi giống phàm nhân tản bộ bước vào Tân Nguyệt Thành. Nhìn những kiến trúc cổ kính, Bạch Húc cảm thấy vô cùng kích động. Mặc dù trước kia hắn từng dạo chơi qua cố cung, nhưng cảm thụ chân thật như bây giờ, đúng là bất đồng.
Các gánh bán hàng rong, thanh âm rao bán cao thấp khác nhau, thậm chí còn có người đang mắng tên trộm gà nhà mình. Hết thảy đều chân thật như vậy, làm hắn có thể càng thêm tinh tế thể hội về thế giới bất đồng này.
Hai người tìm một tửu điếm, gọi một ít linh nhục và linh tửu. Bởi vì Hàn gia là tu chân thế gia, cho nên nơi này cũng có bán đồ ăn dành cho tu sĩ. Thấy bọn họ gọi nhiều món như vậy, tiểu nhị mừng rỡ đến hai mắt híp lại.
"Nhị vị tiên trưởng đây ánh mắt thật là tốt, Tân Nguyệt Lâu chúng ta chính là tửu điếm lớn nhất trong thành này đó. Cho dù ngài có muốn ăn thịt ngũ giai ma thú, chúng ta đều có thể cung ứng được. Nếu ngài muốn tham gia đại bỉ Tân Nguyệt thành, tiểu nhân còn có thể cung cấp cho ngài những tư liệu độc nhất vô nhị về người dự thi nữa cơ!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện