Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 46


trước sau

Một câu kỹ sư linh hồn thật sự khiến răng thầy Nhậm ê đến sắp rụng luôn, tuy nói với công việc mà mình làm anh cũng hết sức kiêu ngạo, nhưng cái sự kiêu ngạo mà cô nàng này nói với hành động mà cô ta làm không xứng đôi mấy nha.


Tần Tông càng là cười lạnh cũng lười, hắn trực tiếp duỗi một lóng tay chỉ về phía Nhậm Trúc đứng bên cạnh: "Cô hỏi anh ta một chút, thu nhập hàng tháng hiện giờ của anh ta là nhiêu ít? Ngay cả với thu nhập hiện giờ mà anh ta còn cảm thấy mười đồng tiền một cái bánh bao là đắt kia kìa, mời anh ta ăn một bữa cơm đều phải chú ý không thể lãng phí, cùng là giáo viên, sao các người lại chênh lệch lớn như thế chứ? May mắn không phải tất cả thầy cô giáo đều giống như cô, bằng không tôi sợ mấy mầm mạ mới nhú của tổ quốc sẽ bị cô tàn phá mất."


Dõi theo ngón tay của Tần đại thiếu, ánh mắt mọi người cũng đồng thời chuyển về hướng Nhậm Trúc, khóe miệng thầy Nhậm khẽ run, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người cười mỉm chi gật đầu: "Chào mọi người. Tôi là giáo viên của Đỉnh Điểm, thu nhập hàng tháng gì đó xem như là chuyện cá nhân của tôi, không tiện tiết lộ. Cơ mà, ít nhất cũng là có thể tiêu phí ở chỗ này. Tôi cũng thấy rất kiêu ngạo với nghề của mình, nhưng ít ra tôi biết cái gì là 'lượng sức mà đi' cùng 'tự mình hiểu lấy mình'. Cô này, khi mà thực lực và ý tưởng không tương xứng, tôi cảm thấy hẳn nên nhẫn nại ý nghĩ của chính mình, cố gắng tăng lên thực lực, cô cảm thấy sao?"


Dưới sự phụ trợ giọng nói nhẹ nhàng không nhanh không chậm của thầy Nhậm, cô gái chảy nước mắt, ra vẻ kiên cường, thoạt nhìn mảnh mai vô tội lại trông có chút quái dị. Người vây xem cũng chả phải đồ ngu, thậm chí đại đa số người có thể tới nơi này tiêu tiền đều là kẻ thông minh, lúc này mọi người đều lấy lại tinh thần. Đúng vậy, cậu cả Tần người ta cũng có khinh bỉ thu nhập của cô đâu, cũng đâu có khinh thường nghề nghiệp của cô, không phải chỉ nói nếu cô không thể tiêu phí nổi ở đây thì không tiêu sao, qua hai con phố nữa chính là một con phố ăn vặt mà, đi nơi đó ăn không được hả? Cứ phải tới nơi này hóng chuyện, mất mặt còn không chịu.


Thái độ của cậu cả Tần người ta hơi ngạo mạn chút, nhưng ngạo mạn thì làm sao? Người ta có rất nhiều bản lĩnh đó! Cô chuyện bé xé ra to* như vậy không tốt lắm đâu.


Mọi người nhìn trái nhìn phải, trong lòng nhịn không được nghĩ: Đều là giáo viên, nhưng nhìn xem khí độ và giọng điệu nói chuyện này mà xem, giáo viên cũng có giáo viên this giáo viên that! Quả nhiên tục ngữ nói rất đúng, người so với người muốn chết, hàng so với hàng muốn ném! Trình độ của cô giáo này quả thật có chút không tốt, nếu mà giao con cái cho cô ta, sao cũng sẽ ở trong lòng lo lắng tới lo lắng đi mất.


Quả nhiên Đỉnh Điểm học phí cao, điều kiện hà khắc, còn yêu cầu phụ huynh thi cùng không phải không có căn cứ nha, ít nhất người ta mời được giáo viên ưu tú như này hổng phải à? Không nói mấy thứ khác, chỉ là cho con học tập ở trường này cũng có thể an tâm hơn so với đi học ở mấy trường khác đó.


Vì thế, mọi người ở đây lại bắt đầu nhịn không được nghĩ miên man, tự hỏi bản thân phải tiết kiệm bao lâu mới đủ tiền để cho con đến Đỉnh Điểm học. Ăn ít vài bữa cơm lại trừ đi một ít tiêu dùng khác hẳn là đủ rồi.


Lâm Phỉ Phỉ nhìn thấy thế công nước mắt bình thường vốn rất hữu dụng của mình vậy mà lại chẳng có nổi một chút tác dụng ở đây, trong lòng đã vô cùng khó chịu, mà khi cô ta nhìn thấy ánh mắt so sánh đánh giá của mọi người chung quanh cùng biểu cảm rõ ràng là coi thường mình, quả thực xấu hổ buồn bực đến muốn ngất đi. Cô ta dùng ánh mắt oán độc nhìn Nhậm Trúc vài cái, sau đó vẻ mặt sầu thảm nói: "...... Tôi biết, là tôi si tâm vọng tưởng. Tôi cũng chỉ là nhất thời tình thế cấp bách mà thôi. Xin lỗi đã quấy rầy hứng thú của các vị, về sau tôi sẽ không tới nơi này nữa. Thầy giáo đây nói rất đúng, trước khi đạt được lý tưởng, tôi hẳn phải tăng lên thực lực của chính mình."


Cô ta nói xong liền bước một bước lắc ba bước rời đi, tấm lưng kia tràn ngập nhu nhược cùng kiên cường, khiến cho không ít phái nam đứng vây xem nhịn không được nảy sinh vài phần thương tiếc. Ù ui, phỏng chừng cô nương này cũng là do quá tức giận mà thôi, thật ra cũng không xấu như thế, giờ thì không phải biết sai liền sửa lại đấy sao.


Chỉ là chiêu số như vậy đặt ở trong mắt Nhậm Trúc và Tần Tông vẫn khá là không đủ nhìn. Nhưng Nhậm Trúc ít nhất phải thừa nhận cô nàng này tuyệt đối không phải người hiền lành, nếu cô ta thật sự có thể nhịn xuống được, tương lai thật đúng là nói không chắc.


Một bữa cơm ăn đến cuối cùng, ngược lại làm một quảng cáo sống cho Đỉnh Điểm, cậu cả Tần bị cô gái kia làm nổi bật cảm thấy thầy Nhậm khá là thuận mắt, vì thế kiên định ý tưởng sau này phải cho anh thầy đấy dạy kèm cho em trai mình. Đương nhiên, vẫn phải xem thành tích cuối cùng một chút, nếu thành tích tốt thì hắn nhất định sẽ cho thầy Nhậm một cái bất ngờ siêu to khổng lồ luôn!


Cho nên thời điểm chuẩn bị tạm biệt, thầy Nhậm cảm thấy vẻ mặt của cái gã đại thiếu này thật sự có chút kỳ quái, ngó thế nào cũng không giống như là có chuyện tốt lành gì, Nhậm Trúc hơi có chút sốt ruột nghĩ, tuy rằng đời trước anh cũng đã có dự cảm đời này đối mặt người yêu chắc có lẽ sẽ tương đối nhọc lòng, nhưng khi thật sự đối diện với cái tên trẻ trâu làm trời làm đất này, anh vẫn có loại xúc động muốn nhét hắn về trong bụng mẹ làm lại lần nữa.


Mắt không thấy tâm không phiền, mắt không thấy tâm không phiền. Nhậm Trúc mặc niệm hai câu, thôi, anh nên đi chuẩn bị chương trình học ngày mai vậy.


Ngày thứ hai, Nhậm Trúc gặp được học sinh lớp học thứ nhất của mình ở đời này, bảy đứa nhỏ đều xinh xắn đáng yêu, hơn nữa thoạt nhìn tính cách cũng khá được. Ít nhất khi dạy tiết đầu tiên, phản ứng và trả lời của chúng đều vượt qua trình độ vốn có của tuổi mình, tuyệt đối là mấy đứa nhóc cấp bậc ưu tú.


Nhưng mà đến khi ra chơi, thầy Nhậm lập tức phát hiện mình sai quá sai.


Một buổi sáng chỉ có một tiết ngữ văn 60 phút, thời gian ra chơi cũng là mỗi lần nửa tiếng. Nhậm Trúc trơ mắt nhìn bảy đứa bao gồm cả Tần Thứ ở bên trong, sau khi hết tiết trực tiếp nằm trên sô pha nhỏ trong lớp, kế đó bảy nam nữ thanh niên hoặc giống quản gia hoặc giống bảo mẫu liền đi đến, trong tay từng người bọn họ cầm đủ loại đồ ăn vặt và món đồ chơi, dịu giọng nói nhỏ nhẹ, kèm biểu cảm và động tác như muốn cưng chìu bọn nhóc lên tận trời mà hầu hạ mấy đứa.


Đều đã là mấy đứa nhỏ nhất cũng tám tuổi rưỡi, nhưng có ít nhất bốn đứa học sinh lúc ăn cơm thế mà còn cần người khác đút từng miếng từng miếng. Đi WC còn có mấy bảo mẫu hoặc là quản gia đi theo, Nhậm Trúc quan sát, phỏng chừng ngay cả quần áo cũng là người lớn giúp tụi nó cởi ra.


Thầy Nhậm: "......" Ố mai gót**.


Đây rốt cuộc là bồi dưỡng thiên tài hay bồi dưỡng thiểu năng trí tuệ?! Nhậm Trúc nghĩ nghĩ, gọi Tần Thứ lại đây.


Khi đó Tần Thứ đang uống trà sữa quản gia cầm cho nó, nhìn thấy Nhậm Trúc vẫy tay có chút không quá muốn đi. Cơ mà suy xét tới vị thầy giáo này quả thật tri thức uyên bác, hơn nữa tuy rằng thoạt nhìn rất dịu dàng lại có thể cà khịa*** thẳng mặt ông anh nhà mình, vẫn đành hạ tấm thân cao quý đi tới.


"Có chuyện gì vậy?"


Nhậm Trúc cực kì nhạy bén phát hiện, thái độ của đứa nhỏ này với mình lúc đang học và ra chơi không quá giống nhau. Khi ra chơi hình như thiếu rất nhiều tôn kính và lễ phép.


"Em hẳn là trước nói một câu "Thầy Nhậm", sau đó hỏi lại thầy có chuyện gì." Nhậm Trúc nhướn mày, giọng điệu cũng không nghiêm túc.


Nhưng Tần Thứ lại bỗng nhiên cảm thấy bản thân quả thật rất không lễ phép, tuy rằng ba từng nói bọn họ trả rất nhiều tiền cho nơi này, giáo viên ở đây tuyệt đối sẽ không quở trách bọn họ, hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm, nhưng một cậu nhóc nhạy bén như Tần Thứ hiện tại có thể khẳng định, nếu nó thật sự muốn làm gì thì làm, thầy Nhậm trước mắt đây nhất định sẽ dạy dỗ nó ra trò.


"À. Thầy Nhậm, có chuyện gì sao?"


Nhậm Trúc nheo mắt lại: "Em có thể nói cho thầy cái nhìn của em về ngôi trường này, và cái nhìn của em với các bạn học trong lớp không?"


Tần Thứ cảm thấy vấn đề này có hơi kỳ quái, nhưng nó ngẫm nghĩ vẫn theo tình hình thực tế đáp: "Trường này rất mắc, ba em nói mình bỏ rất nhiều tiền để vào, trường học nhất định phải làm chúng em trở nên ưu tú hơn những người khác mới được, đủ loại tri thức phải học được bằng hết, nếu không ba em sẽ xử em. Nhưng chỉ cần có thể thi được thành tích tốt ở trường, giỏi hơn mấy đứa khác, vậy muốn làm gì thì làm nấy. Dù sao nhà mình cũng trả rất nhiều tiền mà."


"Ngoài ra, bạn học ấy à, không khác em cho lắm. Chương Hải Đào là học giỏi nhất, nhưng tính tình cậu ta rất nóng, một lời không hợp là đánh người. Em mới không như thế. Hơn nữa rất nhanh em sẽ vượt qua cậu ta, trở thành người học giỏi nhất. Dư lại Bành Phi Kỳ với Bành Phi Hiểm là anh em họ, hai người bọn họ luôn thích kết phường bày trò đùa dai gạt người, còn thích sờ mông của mấy bạn nữ. Hứ, đồ dê non."


"Mấy bạn học nữ Triệu An An, Vương Khiết Nhi với Lý Giai Hâm quan hệ rất tốt, luôn ở bên nhau thảo luận nhóm thần tượng trẻ tuổi kia, nghe nói bọn họ muốn góp đủ tiền tiêu vặt làm nhóm nhạc quân tử gì kia ăn cơm với mấy người bọn họ."


Cậu hai Tần một hơi nói nhiều như vậy, thầy Nhậm rất nhanh đã nhớ kỹ mớ tư liệu này, hơn nữa ở trong đầu phân tích rốt cuộc ai

càng có khuynh hướng là cuồng ngược đãi. Chỉ có điều, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc anh nhìn thấy nét mặt có chút do dự của Tần Thứ: "Làm sao vậy? Em còn có gì muốn nói sao? Em có thể nhỏ giọng nói với thầy, các em ấy đang cách chúng ta rất xa, nghe không được hai thầy trò ta nói chuyện."


Cậu nhóc Tần Thứ dùng một loại vẻ mặt "Thầy thế mà biết em còn có chuyện, thật bất ngờ!" nhìn về phía Nhậm Trúc, sau đó mới nói: "...... Được rồi, thật ra nghe em nghe chú Long của em nói một ít lời đồn về mấy bạn nữ kia, ba bạn đó hình như rất thích tụ tập cùng nhau phá phách, chú Long nói mấy bạn đó từng cùng nhau giết chết một con mèo con."


Mắt Tần Thứ lộ vẻ chán ghét: "Một sinh mạng nhỏ như vậy mà mấy đứa đó cũng xuống tay được, thật sự là vô cùng nhàm chán."


Tin tức này tuyệt đối làm Nhậm Trúc cảm thấy kinh ngạc lại không ổn, tuy nói trẻ em dễ xuất hiện đủ loại vấn đề và tật xấu, nhưng giống loại tập thể ngược đãi mèo gì đó, cũng đã là vấn đề tâm lý, yêu cầu đối xử nghiêm túc rồi.


"Ầy, thầy à, thầy không thể mật báo đâu đó. Trong lớp chỉ có bảy người, bây giờ mọi người còn thấy em đơn độc nói chuyện với thầy, nếu thầy mời phụ huynh mấy bạn đó, mấy nhỏ khẳng định sẽ hoài nghi em. Hơn nữa thật ra thầy có mời phụ huynh của mấy đứa đó cũng chả có tác dụng, cũng chỉ là một con mèo con mà thôi, tiền tiêu vặt của mấy nhỏ đấy mỗi tháng còn vài vạn kia kìa." Tần Thứ nhìn thấy khuôn mặt cau mày của Nhậm Trúc lập tức nhanh chóng bổ sung, Nhậm Trúc nhìn nó một hồi lâu, cho đến khi nhóc ta chịu không nổi, dời đi tầm mắt của mình, mới mở miệng.


"Nghe em nói vậy, giống như học sinh cả lớp đều có đủ loại vấn đề, mà em lại là người duy nhất không có tật xấu nhỉ?"


Biểu tình trên mặt Tần Thứ duy trì không được nữa, lập tức trở nên rất khó coi. Vẻ mặt nó cũng có chút tàn nhẫn: "Thầy kêu em nói người khác, lại không phải chính em."


Vẻ mặt này cùng dáng vẻ thoạt nhìn cực kì ôn hòa nghe lời khi trước hoàn toàn không phù hợp đâu đấy nhóc. Cơ mà thầy Nhậm mới sẽ không luống cuống trước sự thay đổi này.


"Ồ, vậy giờ em nói về mình đi, coi như để thầy hiểu biết mọi người."


Tần Thứ trầm mặc một hồi lâu, mới không tình không nguyện đáp: "Em chỉ là thích hỏi thăm một chút tin tức vỉa hè mà thôi. Sau khi lớn lên em muốn làm Ông vua tin tức khống chế tất cả tin tức giới truyền thông!" Nói xong lời cuối cùng, biểu tình Tần Thứ trở nên hết sức tự hào lại nghiêm túc.


Nhậm Trúc có chút kinh ngạc, nghĩ thầm, quả nhiên thế giới bất đồng, khởi điểm bất đồng, ý tưởng của tụi nhỏ cũng bất đồng nhỉ, đây hẳn có lẽ là học sinh có chí hướng nhất trong số học sinh mà anh đã dạy phải không ta? Vì thế Nhậm Trúc liền nở nụ cười: "Ý tưởng này của em rất không tồi, vậy phải học nhiều tri thức có liên quan đến công nghệ cao và tin tức truyền thông đấy, cái ngành đó yêu cầu học lực thực sự mà."


Cậu nhóc Tần lúc này lại lộ ra biểu tình tự tin hận không thể nứt trời y chang ông anh mình: "Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem em là ai!"


Nhậm Trúc: "......" Trẻ trâu thiếu đánh.


Chờ sau khi Tần Thứ rời khỏi, Nhậm Trúc trở về văn phòng xa hoa của mình, suy nghĩ tổng kết bảy học sinh của anh: Chương Hải Đào bạo lực, Bành Phi Kỳ cùng Bành Phi Hiểm thích bày trò trêu ác, Triệu An An, Vương Khiết Nhi và Lý Giai Hâm thích theo đuổi ngôi sao lại ngược đãi mèo...... Cuối cùng, Tần Thứ hóng hớt.


Thầy Nhậm thở dài thườn thượt, cảm thấy nhiệm vụ hiện tại quả nhiên gia tăng độ khó khăn. Bảy học sinh trừ Tần Thứ cuối cùng ra, thật sự là đứa nào đứa nấy đều có khả năng trở thành mục tiêu nhiệm vụ đó! Nghĩ đến thế giới trước anh suýt thiếu chút nữa đã bỏ lỡ cứu vớt thủ phạm hạ độc chân chính Lương Chí Hào, bây giờ chẳng lẽ anh phải cân sáu đứa hả?! Hệ thống kỹ năng của anh làm méo gì có kỹ năng phân thân đâu chứ!!!


Thầy Nhậm đương thở dài, chuông nhắc nhở của di động anh vang lên, Nhậm Trúc buồn bã ỉu xìu mở ra tin tức, sau đó bị nội dung bên trong đánh cho mém chút nữa rớt cằm:


"Ba ngày sau Chương Hải Đào lớp anh sẽ bị kẻ thù tông xe trả thù, địa điểm ở bên bờ hồ Phong Diệp, đến lúc đó cứu nó."


Nhậm Trúc nhìn thấy tin tức này, cảm thấy lông tóc cả người đều dựng đứng lên, anh vội vội vàng vàng nhìn về phía mục người gửi, lại phát hiện thế nhưng là một dãy số lạ, trực giác của anh nói rằng cái dãy số này tuyệt đối không thể liên hệ, thử gọi một chút, quả nhiên không gọi được.


Nhưng, cứ như vậy vấn đề sẽ càng đáng sợ, đây rốt cuộc là có ý gì?! Vì sao lại có người nói cho anh Chương Hải Đào sẽ bị xe tông? Nếu như đây chỉ là một lời nhắc nhở, vậy thì sao không trực tiếp nói cho người nhà Chương Hải Đào, ngược lại đi nói cho anh?! Điều này làm cho tin tức kia nhìn qua giống như là một loại dự mưu, một loại âm mưu định sẵn để tạo dựng sự tín nhiệm với Chương Hải Đào cùng người nhà của cậu nhóc. Mà nhân vật anh sắm vai bên trong, tuyệt đối không phải một anh hùng.


Nhậm Trúc nhìn ngó bốn phía, cảm thấy nào chỗ nào cũng có một đôi mắt vô hình đang nhìn chằm chằm anh. Vài giây sau, anh mím môi gọi một cú điện thoại.


"Alô? Có thể tìm cho tôi một huấn luyện viên võ Thái Cực quyền hoặc là tán đả không? Đúng, buổi tối hôm nay sẽ bắt đầu học tập. Tiền không phải là vấn đề, nhưng người nhất định phải lợi hại."


Nhậm Trúc quyết định đầu tiên đề cao giá trị vũ lực của mình, bảo đảm an toàn.


Sau đó, tối đến anh mở ra cánh cổng biệt thự nhỏ nhà mình, nhìn thấy anh thanh niên đẹp trai cơ mà đầu óc có hố ăn mặc một thân trang phục vận động Thái Cực quyền màu đen, cười đến vẻ mặt tự tin, giống như đạp hết cả thế giới dưới chân.


Nhậm Trúc: "......" Người này tới quấy rầy anh hả? Chậc, không kỳ quái. Nhưng huấn luyện viên võ thuật của anh đâu?


Tần Tông cười he he: "Ngạc nhiên không? Vui vẻ không?! Bổn đại thiếu nghe nói anh mời huấn luyện viên võ thuật, cố ý dành thời gian tới dạy anh nè! Còn không lấy tiền!"


Nhậm Trúc: "......" Tôi tình nguyện trả gấp đôi tiền mua anh câm miệng! Cái đồ chỉ biết chơi phi đao giết heo nhà anh dạy võ thuật cái méo! Đời này ngay cả dao anh còn không dám cầm kia kìa!!


..........


*纲上线: Chuyện bé xé ra to, làm quá,...


**天啦噜: ôi chúa ơi đó nhưng mà được nói một cách hài hước, giống kiểu "giời địu, giời má,..vv." bên mình ấy.


***: tìm nghĩa thì ra tranh cãi, gây lộn, gây chuyện, cơ mà anh Trúc với anh Tông chưa tới mức đó nên tui chuyển thành cà khịa :)))


--------------


"Hi mọi người, tui thi xong rồi nè *mừng gớt nước mắt*
À mà đầu tháng 7 thi nữa...."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện