Phủ thành chỉ xây dựng ở một khu vực cách biệt, lại rất gần với cổng thành để tiện đứng trên thành cao theo dõi mọi việc.
Thành chủ mở tiệc không để lộ mục đích, chưa ai biết tiệc này là nhằm mục đích gì. Chu Thanh Vân cũng không rõ phụ thân hắn đang làm cái gì, lão ta năm nay cũng già rồi, sức khỏe không được tốt nhưng vẫn muốn hưởng thụ cuộc đời, cái này có thể tốt cũng có thể xấu.
Người đến phủ rất đông, không biết mục đích nhưng không thể không nể mặt thành chủ. Chu Thanh Vân cùng quản gia đón khách bên ngoài. Y thấy Lăng Tiêu cùng Diệp Sở Ly bước đến liền lập tức đến tiếp đón.
" Thần Sứ đến Chu mỗ thật vui mừng "
Diệp Sở Ly thật ra không hề thấy Chu Thanh Vân, cậu chỉ là cảm thấy phụ thân hắn đáng ghét thôi, mặc dù chút nữa mới gặp.
" Ngươi thật xa lạ, không phải lần trước còn gọi ta Diệp huynh sao. Ngươi! Có phải không coi ta là bằng hữu không?" Diệp Sở Ly nhăn nhăn lông mày.
Lăng Tiêu khẽ day trán... ây phu nhân thật thân thiện.
Chu Thanh Vân có chút buồn cười, lần trước y cảm thấy tính cách vị này với khuôn mặt có chút đối lập. Ai ngờ bị Lăng trang chủ chiều đến như này, tính khí càng lớn rồi.
" Vậy được Diệp huynh. Mau vào đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!"
Diệp Sở Ly gật đầu đi theo, Lăng Tiêu đi bên cạnh nắm chặt tay hắn. Không giữ chắc lát nữa nhất định sẽ chạy loạn.
" Ngươi đến đây cũng khá lâu rồi đi. Đã đi chơi được đâu chưa?" Chu Thanh Vân mở miệng hỏi.
" Không có, trời quá nóng. Phụ thân ngươi mở tiệc cái gì vậy?"
Chu Thanh Vân thở dài, y cũng không biết phụ thân mình đang làm gì nữa, sau hôm nói chuyện với Dương Minh Thuận ( Bố bà nữ chính) liền lập tức sai người sắp xếp yến tiệc, y hỏi nguyên do để tiện làm việc phụ thân y cũng không nói. Ông ta chỉ nhìn y cười ẩn ý nói với y, sau này có thêm một tấm bùa hộ mạng, có thể cứu người chết sống lại cũng có thể trường sinh bất tử. Nhưng trong lòng y nghi hoặc lẫn lo lắng, nếu như có thật vậy đây sẽ không phải bùa hộ mạng nữa, nó chính là bùa đòi mạng.
" Không biết, nhưng ta cảm giác không hề tốt chút nào. Diệp huynh, thân phận của ngươi là Thần Sứ, là người trung lập. Ta sợ cha ta gây học, kéo ngươi vào, đến lúc đó ngươi liền phiền phức."
" Cảm giác rất tốt!" Lăng Tiêu tán thưởng nhìn Chu Thanh Vân " Ngươi có cảm giác rất tốt. Bữa tiệc này củ cha ngươi đúng thật không phải tốt đẹp gì. "
Chu Thanh Vân trợn tròn mắt, đây là hắn đã biết sự việc đằng sau?.
" Vậy không biết Lăng trang chủ có thể nói cho ta là cha ta đang làm chuyện gì không?"
Lăng Tiêu chỉ cười, nhìn Chu Thanh Vân trong mắt ý cười giễu cợt " Người điều khiển vở kịch sẽ có hai kết cục.'
Chu Thanh Vân mờ mịt, hắn nói như vậy là có ý gì?
Diệp Sở Ly cũng tò mò chết đi được, Lăng Tiêu ngu ngốc rốt cuộc muốn nói cái gì a, cứ úp úp mở mở thật là tức giận. Diệp Sở Ly thì thầm vào tai hắn.
" Ngươi nói như vậy là sao?"
" Sao là sao?"
" Ngươi mau nói, đừng có đánh trống lảng!" Diệp Sở Ly véo Lăng một cái.
Lăng Tiêu hơi nhăn mặt, lực tay phu nhân mạnh quá đi "không có ý gì, ta chỉ nói sự thật thôi!"
" Không tin, ngươi mới không tốt bụng như thế"
Lăng Tiêu nhướng mày " Hử, phu nhân không tin tưởng ta đến vậy cơ à?"
" Ngươi nghiêm túc cái coi!!!"
" Được rồi. Nói cho ngươi cũng không sao, dù sao cũng là chuyện nhỏ thôi"
" Ngươi lại định điều kiện gì hả Lăng tiểu Tiêu?"
Lăng Tiêu cười, niết niết bàn tay nhỏ của Diệp Sở Ly " Ngươi đó... Thành chủ này cũng không phải người tốt lành gì, việc này lão ta giữ rất kín chỉ có số ít những người có thế lực biết được đều ngầm nhớ trong lòng không muốn nói ra. Cho nên ý ta là lần mở tiệc này cũng chẳng tốt đẹp gì cả, nhắc nhở ngươi chút, ngươi nhớ chú ý đó Ly nhi!"
" Ồ ồ..." Diệp Sở Ly ngoan ngoãn gật đầu. Cậu cũng biết lúc nào nên thêm với lúc nào không nên thêm dầu vào lùa nha.
Lăng Tiêu kéo cậu đến vị trú đã được sắp đặt sẵn cho hai người, kéo cậu ngồi xuống gần mình. Khách khứa đông đúc đã lần lượt vào bàn, Diệp Sở Ly âm thầm để ý xung quanh. Cậu muốn dùng hệ thống, nhưng mà thế giới trước bị quấy nhiễu như vậy Chủ Thần liền hạn chế lại hoạt động của hệ thống rồi. Diệp Sở Ly thấy dòng người đi vào có cả Địch Quốc Cường cũng có cả Dương Minh Ngọc, nàng đi đi cùng vị phụ thân Dương Minh Thuận của nàng ta. Đến khi tất cả đã ngồi hết vào, Diệp Sở Ly phát hiện, ánh mắt của rất nhiều người đang hướng về phía này. Thứ nhất là mấy người trong võ lâm và cậu không biết, ảnh mắt mang theo tò mò và đánh giá, cái này cậu không cản. Còn người còn lại nhìn cậu kia... mẹ... nam chính nhìn cậu cái gì, ánh mắt lại còn đen tối không rõ như vậy... lại còn có lưu luyến??? Èo... sợ hãi các thứ. Lãi già Dương Minh Thuận ánh mắt không tốt nhìn Diệp Sở Ly, xem chừng rất không thích cậu, lại còn vừa liếc cậu vừa liếc sang Lăng Tiêu vẻ mặt không hài lòng. Dương Minh Ngọc lại càng khỏi phải nói, cái ánh mắt kia như muốn giết cậu đến nơi rồi kìa... ai nha đáng sợ quá đi!!!
Dương Minh Thuận nhìn hai bàn tay vãn chưa rời ra của Lăng Tiêu và Diệp mày nhăn càng chặt. Con gái lão khổ sở như thế, hai người này ở trước mặt cố tình khiêu khích lão, đúng là không coi ai ra gì.
" Lăng trang chủ đúng là tuổi trẻ tài cao, tài giỏi như vậy nhưng xem chừng cũng có chỗ cực kỳ kém nhỉ. Như mắt nhìn người chẳng hạn?" Giọng điệu lão ta không hề tốt, lại đột ngột vang lên trong đại sảnh khiến tất cả mọi người cùng đồng loạt nhìn sang.
Lăng Tiêu không hề hài lòng,