Hệ Thống Cầu Được Ước Thấy

Quyển 3 - Chương 29


trước sau

Diệp Sở Ly bị Lăng Tiêu bế quay về, vừa mớ bước vào phòng một cái, Diệp Sở Ly liền nhảy tót xuống, chạy cách xa Lăng Tiêu một chút vui vẻ cười cười.

Lăng Tiêu đã biết tỏng cái trò vặt này của cậu rồi, lúc nãy ở trong lòng hắn run lợi hại như vậy, người ta nhìn vào tưởng là khóc nhưng mà các người đúng là quá ngây thơ rồi. Diệp Sở Ly đây là đang nín cười đến run rẩy thôi. Lăng Tiêu lắc lắc đầu, ngồi xuống bàn uống trà, hắn cũng không so đo việc Diệp Sở Ly khiến hắn quỳ trước mặt nhiều người như vậy. Phu nhân là nhất, đội vợ lên đầu lừ trường sinh bất tử đó, hắn phải trường sinh sống thật lâu cùng với phu nhân của hắn.

Sau ngày hôm nay, Lăng Tiêu liền rút ra được hai quy tắc. Một, phu nhân luôn luôn đúng. Hai, phu nhân mà sai vui lòng xem lại điều một. Hắn nhất định phải phổ biến hết cho người của Thanh Diệp trang, ai cũng phải theo đó mà thực hiện.

( Anh này chắc chắn là chân chó hơn Châu chân chó.)

Diệp Sở Ly chơi thì vui rồi nhưng Dương Minh Ngọc xem chừng hỏng bét.

Dương Minh Ngọc khóc lóc như thế chạy về nhà liền lập tức chui vào trong phòng không muốn ra gặp ai. Dương phu nhân thấy con gái như vậy thì thật tức giận, con gái bảo bối của bà ta phủng trong lòng bàn tay, cầm trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan. Thế mà còn có người dám bắt nạt con gái bà.

Dương phu nhân cũng không phải loại ngu ngốc như Dương Minh Ngọc, bà ta vừa có thủ đoạn, lại là một người phụ nữ có võ công rất mạnh, bởi vạy mới đoạt được Dương Minh Thuận vào tay. Dương phu nhân hỏi tì nữ luôn luôn đi lùi phía sau Dương Minh Ngọc chuyện hôm nay.

" Nói xem tiểu thư như thế nào lại ra nông nỗi này?" Dương phu nhân lạnh giọng.

" Phu...phu nhân này này là do hôm nay...tiểu thư gặp Lăng trang chủ ở trên đường. Tiểu thư muốn trò chuyện với ngài ấy một lúc nhưng lại bị Lăng trang chủ hất ra..."

" Láo xược, chỉ là một cái chức trang chủ mà cũng muốn lên mặt với Dương gia, mới bao nhiêu tuổi mà lại kiêu ngạo như vậy. Con gái ta thích hắn là cho hắn mặt mũi vậy mà còn không biết điều!"

( Bả làm như con bả quý giá lắm không bằng, tui tạo ra hết nha, sao quý bằng con trai tui được hứ!)

Dương phu nhân hất bay chén trà nóng đang cầm trên tay vào mặt tì nữ kia. Tì nữ bị bỏng đau rát nhưng không dám kêu ca, sợ làm phu nhân thêm tức giận nàng sẽ là người chịu phẫn nộ, tì nữ toàn thân run rẩy.

" Ngọc nhi xinh đẹp tài giỏi như vậy, trên thế gian này kiếm đâu ra mấy người như nó. Lăng Tiêu ngươi thì giỏi rồi, còn giám ruồng bỏ con gái ta, hắn tưởng lên làm trang chủ rồi thì có thể ngang hàng với chúng ta sao, một chút tài lẻ mà cũng dám xưng là đệ nhất cao thủ võ lâm? Ha, lão gia về ta liền nói với hắn xem hắn xử lí ngươi thế nào. Trói ngươi lên giường mang về làm thú vui cho Ngọc nhi xem ngươi còn mặt mũi nào lên tiếng, còn không phải cầu xin chúng ta!"

Tì nữ run càng lợi hại, nàng không dám nói chuyện này là do tiểu thư với Thần Sứ. Nàng mà nói ra, cái mạng nhỏ này liền không còn.Mặc dù chỉ là một tì nữ nho nhỏ nhưng chuyện gì cần biết nàng vẫn biết. Vong Xuyên Cốc đứng ở vị trí trung lập, tuy ít người nhưng lại đứng đầu võ lâm. Chỉ một Quỷ Sai đã dành được sự tôn kính vô hạn chứ đừng nói đến Thần Sứ là người điều khiển Quỷ Sai. Trong giới võ lâm có chính có tà, khi hai phe này xảy ra xung đột lớn, người nắm quyền quyết định chính là Vong Xuyên Cốc. Vong Xuyên Cốc rất đáng sợ, người thì ít nhưng có thể điều khiển được tất cả mọi thứ, từng có người muốn lẻn vào Vong Xuyên Cốc nhưng đều không thể trở ra, rần rần xuất hiện những lời đồn đoán kỳ lạ, có người nói đó là tiên cảnh khiến người đi không muốn trở lại, có người nói đây là địa ngục và rồi liền mãi mãi không thể quay về. Nhưng cho dù đồn đoán thế nào thì người Vong Xuyên Cốc vẫn luôn rất được yêu thích.

Dương Minh Ngọc động vào Quỷ Sai gián tiếp gây chuyện với Thần Sứ, đừng nói có thể đòi lại công bằng hay không, đến thanh danh của nàng bây giờ còn khó mà giữ.

Dương Minh Ngọc trốn trong phòng khóc đến lợi hại, nàng rất thích Lăng Tiêu, từ lần tranh chức minh chủ võ lâm nhìn thấy hắn nàng đã thích. Nhưng hắn vẫn luôn lạnh nhạt, đấu võ cũng đấu không nghiêm túc, không thèm tranh chức bang chủ. Nhường Địch Quốc Cường một chiêu để gã lên làm bang chủ. Cha nàng nói sẽ gả nàng cho Minh chủ, nhưng nàng không muốn, nàng vốn dĩ không thích Địch Quốc Cường gã lại điên cuồng theo đuổi nàng như vậy, Dương Minh Ngọc chán ghét gã. Lăng Tiêu vừa là đệ nhất võ lâm, vừa là trang chủ Thanh Diệp trang, tài giỏi biết bao nhiêu. Chỉ có nàng mới xứng với hắn, khó khăn lắm hai người mới trở nên thân thiết một chút vậy mà từ đâu nhảy ra một tên ẻo lả chia rẽ quan hệ. của nàng. Lại còn đối xử với Lăng Tiêu như vậy. Phu nhân...ha ha phu nhân...không xứng, chỉ có nàng mới xứng làm phu nhân của Lăng Tiêu.

Khuôn mặt Dương Minh Ngọc thoáng một tia tàn độc, Lăng Tiêu là của nàng, chỉ có nàng với hắn mới xứng với nhau. Tên kia tốt nhất là cút đi.

______________________

Diệp Sở Ly vui sướng gây chuyện xong rất là không biết điều lại tiếp tục trêu ngươi Lăng Tiêu.

" Lăng tiểu Tiêu. Ngươi, đúng rồi lại đây cho gia" Diệp Sở Ly ngồi trên ghế lớn ngoắc ngoắc ngón tay với Lăng Tiêu đang ngồi ở bên bàn bóc vỏ quả.

" Có nghe không. Lăng Tiêu lại đây a!"

Lăng Tiêu thở dài một cái bước lại gần, hắn đang rất kiềm chế bản thân đó. Phu nhân về nhà do quá nóng chịu không nổi lại lột hết đồ ra mặc nguyên lớp lụa đỏ kia rồi. Phu nhân ngồi vất vưởng như vậy, mặc dù ở trong phòng nhưng áo mỏng như vậy vẫn bị nhìn thấy hết đó, phu nhân đây chắc chắn là đang phạt hắn

" Đến rồi!"

Diệp Sở Ly híp mắt cười, á à lại còn không đổi sắc à, lão tử vẫn chưa hết chiêu đối phó ngươi nha.

" Đấm lưng cho ta. Đi ra ngoài như vậy mệt ta rồi"

Thế là Diệp Sở Ly không cho Lăng Tiêu cơ hội loát liền nhanh nhẹn nằm xuống thuận tiện khoe luôn vòng eo nhỏ nhắn cùng trái đào căng tròn cong mẩy. Lăng tiểu Tiêu ngươi còn non và xanh lắm

Lăng Tiêu khẽ chuyển động yết hầu một cái, cố gắng kiềm chế bản thân, hắn ngồi xuống bên cạnh Diệp Sở Ly, bàn tay có chút run nhẹ đặt trên vai Diệp Sở Ly bắt đầu xoa bóp. Da phu nhân thật đẹp, cách một tấm vải cũng có thể cảm nhận được mềm mịn cùng nhiệt độ mát lạnh. Lăng Tiêu thích chết đi được, bóp bóp tiện thể sờ sờ mấy cái.

Đồ ngu ngốc Lăng Tiêu, Diệp Sở Ly thầm chửi trong lòng, tưởng cậu không biết hắn tranh thủ thế nào sao. Hừ, cùng cái gì kia nữ chính lôi kéo giữa đường cậu chưa cắt kê kê của hắn đã là nhân từ rồi. Trêu hoa ghẹo nguyêt khắp nơi, giỏi thật. Tội nặng như vậy phải phạt, phạt thật nặng thì sau mới nhớ hắn là của ai.

Diệp Sở Ly được hầu hạ thoải mái hừ hừ vài tiếng. Thật sự là hành hạ chết Lăng Tiêu mà, hắn đối mặt với quyến rũ trắng trợn của phu nhân không có cách nào phản kháng.

" A" Diệp Sở Ly bất ngờ kêu lên một tiếng " Ngươi làm gì?"

Lăng Tiêu nhịn không nổi ở trên cần cổ thon dài trắng nõn của Diệp Sở Ly cắn một cái. Phu nhân ngon quá đi!!

Lăng Tiêu liếc Diệp Sở Ly, cười một cái đầy thâm ý rồi lại cúi đầu xuống hôn thêm một miếng lưu lại một dấu ô mai đỏ hồng trên làn da trắng mịn của Diệp Sở Ly nhìn càng câu dẫn.

Diệp Sở Ly cáu rồi, đang phạt ngươi đó, phạt có biết không. Thế quái nào lại động dục còn cắn cậu. Aaaa đi ra.

" Ngươi đi ra!"

" Không!"

" Ư hư đi ra ngay. Cái tay kia có muốn bị đứt không hả???" (#`皿´)

" Phu nhân hung dữ như vậy vi phu càng nhịn không được!"

" Ưm....ngươi cái tay....a!"

Tay Lăng Tiêu mò vào trong lớp áo xoa khẽ xoa nắn nếp nhăn bên ngoài h** hu**t ấn ấn vài cái. Cảm thấy mềm mại liền tay nhanh hơn não... nhét vào!!!

Ấy nha, lỡ nhét vào rồi sao giờ, thôi, lỡ rồi thì làm cho chót. Lăng Tiêu vui vẻ mà thêm ngón nữa bắt đầu chọc ngoáy lung tung.

Diệp Sở Ly khó chịu đến vặn vẹo người. Lăng Tiêu ngu ngốc, không có kỹ thuật gì cả, ngu ngốc...ư hư khó chịu quá đi!!!

" Ngươi đi ra...khó chịu ưm....!"

" Phu nhân có muốn hết khó chịu sao? Vậy phải như nào đây?"

Diệp Sở Ly bị cái nụ cười đáng chết kia của hắn làm cho tức nổ phổi. Aaaa mắc gì cười đẹp như vậy dụ cậu chứ...ư ư không muốn đâu.

" Khó chịu mà!" Diệp Sở Ly đáng thưng nhìn Lăng Tiêu.

Đã nói rồi yêu nghiệt rơi nước mắt đáng thương càng trở nên yêu nghiệt, Lăng Tiêu đáng thương có phu nhân diễn xuất ảnh đế như này a.

Lăng Tiêu cố gắng giữ chút tôn nghiêm đàn ông bật nóc nhà.

" Không được! Phải nói gì nhỉ?"

Lăng Tiêu rút ra ngón tay, chỉ trêu đùa bên ngoài cười xấu xa.

Diệp Sở Ly bị cọ ra lửa biểu thị mình thật tức giận, cọ ra lửa còn không mau dập lửa?? Lăng Tiêu ngu ngốc!

Diệp Sở Ly bật dậy một cái đè Lăng Tiêu xuống, cúi xuống trúc trắc mà hôn Lăng Tiêu. Lăng Tiêu phối hợp, một tay giữ chặt đầu Diệp Sở Ly làm sâu thêm nụ hôn. Tay còn lại của hắn mò xuống dưới liền bắt được bàn tay ngọc ngà của Diệp Sở Ly đang tự khuếch trương chỗ nào đó. Lăng Tiêu có chút bất ngờ lại rất nhanh bình tĩnh đem ngón tay nhét thêm vào lại còn kéo rộng ra.

" Ư ưm...ngươi làm gì?!"

" Thuận theo phu nhân mà thôi, phu nhân không thích sao?"

Nói xong liền đem ngón tay đẩy mạnh một cái đến điểm nhỏ bên trong.

" A!!" Lăng Tiêu đáng ghét ư hư...bắt nạt cậu ư hư....

" Thoải mái sao phu nhân?!"

" Ngươi..a...đừng chỗ đó...bỏ tay...ưm..."

Đầu óc Diệp Sở Ly quay cuồng lợi hại, Lăng Tiêu ngu ngốc làm gì vậy a...có chút thoải mái...muốn thêm chút nữa.

" Nữa đi...Lăng Tiêu... một chút nữa đi mà!"

" Gọi sai rồi! Gọi đúng liền cho, phu nhân gọi đi nào!"

Không chịu, Diệp Sở Ly thật dỗi " Phu quân... cho Ly nhi!"

Lăng Tiêu cười đến là *** tà, trong mắt đen tối. Này là tự cậu nói nha, không phải hắn nha, hắn không làm gì hết ó, thật lun đó. Hí hí hí (☆ω☆)

( Tao mệt tụi bay ghê không đó!!! Mệt ghê đó!!!)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện