An Nguyên Nguyên sáng sớm phát sốt làm Châu Vi Vũ sợ chết khiếp, im lặng ngồi một góc nhận tội, An Nguyên Nguyên nhìn thấy cả cái đuôi ủ rũ với cái tai cụp xuống của hắn rồi, An Nguyên Nguyên cười một cái, Châu Vi Vũ càng đau lòng.
" Xin lỗi!" Là tại hắn, do hắn không tốt, tại hắn không biết kiềm chế nên An An mới ốm. Tất cả lại tại hắn, An An yếu như vậy không thể chịu dày vò.
An Nguyên Nguyên cũng rất ngại ngùng nha, mọi chuyện không thể trách mỗi Châu Vi Vũ, Châu Vi Vũ không kiềm chế là một phần, một phần còn lại...khụ...là do cậu đòi hỏi...là do cậu. Thật tội cho Châu Vi Vũ, ai nha nhìn hắn sao mà đáng thương quá thể.
" Không...không phải là do cậu hết, tôi cũng sai mà!"
" Tôi tội lớn hơn"
"..."
Châu Vi Vũ trợn tròn mắt, An An nói...An An gọi hắn là...( bí mật).
An Nguyên Nguyên vỗ vỗ chỗ bên cạnh, Châu Vi Vũ biết điều mà chen vào ôm An Nguyên Nguyên vào lòng, An Nguyên Nguyên vùi cả người vào lòng hắn yên lặng mà ngủ.
Đến ngày hôm sau An Nguyên Nguyên mới đỡ, Châu Vi Vũ không dám làm càn, chỉ dám hôn hôn sờ sờ, tuyệt đối không...vả mặt.
Hai người ở Nhật chơi chán liền bay đến Milan. Milan là kinh đô thời trang thế giới, An Nguyên Nguyên mong muốn lâu lắm rồi mà chưa có cơ hội. Kéo tay Châu Vi Vũ chạy đây chạy đó, hết ngắm ngắm lại mua mua, mà tất cả những thứ này người trả tiền không ai khác ngoài Châu Vi Vũ. Tại vì thẻ của An Nguyên Nguyên bị tịch thu rồi huhu.
Du lịch cả tháng, Châu Vi Vũ cũng không ăn no được mấy lần,