Hệ Liệt: Bốn Mùa Cuồng Tưởng Khúc

Chương 2


trước sau

Advertisement

Cô tựa như tinh linh rơi vào thế gian, Lãnh Quân Giương lấy tay nhẹ vạch lên lông mi nữ nhân đang ngủ say ở bên cạnh hắn, từ con mắt sau đó một đường lên đến cái mũi khéo léo cùng caia miệng nhỏ nhắn, mỗi một lần dừng lại, cũng làm cho hắn yêu thương không nỡ dời tay.
Môi của hắn mỉm cười, trên mặt thần sắc ôn nhu, đủ để cho tất cả mọi người nhận thức thấy bộ dạng hắn bây giờ, tất cả đều bị dọa thành ngốc tử.
Hắn là Lãnh Quân Giương, nhà thiết kế thời trang nổi tiếng ở Paris đang được quan tâm mấy năm gần đây, hơn nữa lãnh khí bức người là một nhà thiết kế thiên tài, đại sư lạnh lùng a!
Trong truyền thuyết, trên người hắn tất cả tế bào ôn nhu đều đã ném ở bên trong tác phẩm của hắn, cho nên nếu muốn tìm ra một tia ôn nhu trên người hắn cũng khó khăn, căn bản chính là nhiệm vụ không có khả năng. Cho nên nếu có người trông thấy bộ dáng hắn hiện tại, trừ bỏ bị dọa ngốc, khả năng còn sẽ có một cái ý nghĩ, thì phải là trời muốn có bão lớn.
Tạm thời bất luận ý nghĩ của người khác, như lạ lẫm với chính mình, hắn liền hoài nghi đến tột cùng là lạ ở chổ nào. Đây quả thực không thể tưởng tượng nổi, cái này làm cho hắn trong lòng nóng lên, vừa mới nhận thức được không khống chế được khát vọng của mình, đem cô chiếm thành của mình, rốt cuộc là từ nơi nào xuất hiện?
Từ khi cô bước vào hội trường, ánh mắt của hắn rốt cuộc không thể rời khỏi cô. Cô cũng không phải loại mỹ nữ sẽ làm cho người ta nhìn không rời, nhưng mà phi thường nhìn ôn nhu, làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân, cuộn tóc xoăn mềm mại dài qua vai. Uyển Như tuyết phưởng sa loại Khinh Doanh khuôn mặt trái táo bên cạnh phiêu dật bay lên( ta pó tay!!!), càng tăng thêm vẻ hồn nhiên ngọt ngào của cô, tựa như tinh linh.
Ánh mắt của cô sâu u như đầm, làm cho không ai có thể đem tầm mắt dời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cái mũi của cô tuy nhiên không tính rất kiệt xuất, nhưng mà khéo léo tinh xảo, còn có đôi môi anh đào phấn nộn, đối với nam nhân mà nói, căn bản chính là một loại quyến rũ, một loại khó có thể kháng cự hấp dẫn.
Trong nháy mắt, hắn cảm giác được sự nam tính của mình lại đang rục rịch, hắn miễn cưỡng đè nén xuống, đem ánh mắt nhìn đôi môi phấn nộn khêu gợi dời đi. Tuy nhiên hội trường tràn đầy nhiều loại mỹ nữ, vô luận là mập, gầy, cao, thấp, xinh đẹp, hoặc là xíu xiu động lòng người, khí chất ưu nhã chỗ nào cũng có, hơn nữa nhiều hơn phân nửa nữ nhân đều so với cô xinh đẹp hơn, gợi cảm hơn, dáng người cũng so với cô hoàn hảo hơn, nhưng ánh mắt của hắn cũng không cách nào dứt ra khỏi ánh nhìn theo trên người cô.
Hắn muốn dựa vào gần cô, nhận thức cô, muốn cùng cô nói chuyện, muốn biết đem cô ôm trong ngực cảm giác như thế nào, càng muốn đem cô đặt ở thân dưới, đem chính mình thẳng tiến trong cơ thể cô.
Hắn bị cái suy nghĩ và dục vọng của bản thân mà kinh ngạc không thôi. Từ khi hắn được mười tám tuổi, cũng chưa từng vì nữ nhân nào có cảm giác xúc động, mà nữ nhân có thể làm cho 30 năm qua của hắn một lần nữa tìm về thời kì trẻ trung xúc động, quả thực chính là kỳ tích!
Chỉ thấy bộ dáng của cô xem ra tương đối trẻ tuổi, nhiều lắm là hai mươi tuổi, hoặc là nhỏ hơn?
Phòng riêng, hắn không khỏi nhẹ chau lại lông mày, tuyệt không hi vọng cô so với hắn nhỏ hơn hai mươi tuổi, bởi vì kém mười tuổi đối với hắn đã là cực hạn, hắn không hy vọng bị người ta nói là trâu già gặm cỏ non.
Khi hắn nghỉ ngơi lúc giữa trận, trông thấy cô một người cô độc ngồi ở trên mặt ghế, hai mắt nhắm nghiền, cũng không nhúc nhích còn giống như không thoải mái thì hắn lập tức từ bỏ tất cả tự chế cùng lý trí, làm cho hắn không chút nghĩ ngợi lập tức đi về hướng cô.
Mới tiếp xúc, hắn liền không chút nào ngoài ý muốn phát hiện mình đã nhanh chóng yêu cô ở khoảng cách gần, sau đó bọn họ ăn điểm tâm, nói chuyện phiếm, sau khi uống mấy chén Kê Vĩ Tửu, hắn không khống chế được ăn cô luôn. Mà cô quả nhiên cũng như bề ngoài, hồn nhiên mà lại ngọt ngào, nếu không bởi vì đây là lần đầu tiên của cô, phải suy tính đến thân thể cô có khả năng không khỏe mà nói..., hắn nghĩ mình nhất định một lần lại một lần yêu cô, thẳng đến hao hết tất cả khí lực.
A, hắn phải nghĩ chuyện khác, nếu không hắn nhất định sẽ nhịn không được lại muốn động vào cô. Muốn chút khác. . . . . . Muốn chút khác!
Hắn toàn thân cứng đờ, đột nhiên mở to hai mắt. Nguy rồi, hắn lại quên tránh thai!
Sau khi hắn đem ánh mắt chuyển qua bên người nữ hài trên mặt thì lại phát hiện mình ngay cảm giác ảo não, hối hận hoặc cảm giác không ổn đều không có, ngược lại còn bắt đầu ảo tưởng cô có thai. Nếu như cô thật sự có thai..., nhất định trên thế giới sẽ là phụ nữ có thai xinh đẹp nhất. Hắn mỉm cười đoán, lập tức lại bị phản ứng của mình làm cho hoảng sợ.
Hắn rốt cuộc đang làm gì đó nha?
Lại hi vọng cô mang thai, có con của hắn, hắn thật là. . . . . . váng đầu sao?
Ngoại trừ biết rõ tên của cô, biết rõ cô ở nơi nào công tác, hắn đối với cô cơ hồ có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả, nhưng mà, hắn lại một chút cũng không bài xích làm cho cô có thai con của hắn, hắn thật là điên rồi!
Đúng vậy, hắn điên rồi, hơn nữa là vì yêu điên cuồng. Nguyên lai đây là cái gọi là vừa thấy đã yêu, không có bất cứ lý do nào hoặc nguyên nhân, chỉ cần liếc mắt, sau đó điên cuồng luyến thương cô, yêu cô mà thôi. Chỉ đơn giản như vậy.
Xuân Tuyết, Đồ Xuân Tuyết.
Tên của cô cảm giác có chút lạnh, nhưng cũng là tình thơ ý hoạ. Đông tận xuân tới ấm áp cùng tinh thần phấn chấn, tựa như cô cho hắn cảm giác giống nhau.
A, thật sự là không xong, nếu như tên của cô không phải Xuân Tuyết, mà là Xuân Bùn ..., chắc hẳn hắn cũng nhất định có biện pháp giải thích được đã xinh đẹp lại cao nhã, hắn thật là người bệnh cao manh .
"Linh Linh. . ."
Trên tủ đầu giường điện thoại đột nhiên vang lên, quấy nhiễu giấc ngủ đang say của cô, cũng làm cho hắn không vui nhăn đầu lông mày.
"Ai?" Hắn nhỏ nhẹ hỏi, chỉ sợ đánh thức mỹ nhân đang ngủ.
"Trời ạ, đại sư, làm sao người trở về phòng rồi? Bế mạc tiệc rượu đã sắp xong, tất cả mọi người đang tìm người nha!" Còn chưa chờ đối phương nói xong, hắn tắt điện thoại.
Bế mạc tiệc rượu?
Ai để ý hắn nha!
"Linh"
Điện thoại lập tức lại vang lên, lúc này đây, cô không hề phản ứng chút nào, mà là không an ổn xoay người nằm nghiêng, lẩm bẩm vài tiếng sau đó thiếp đi, cũng làm cho hắn trong nháy mắt mất đi góc độ tốt nhất ngóng nhìn cô ôn nhu ngủ.
Mẹ nó, tên hỗn đản này tốt nhất đem hắn cổ duỗi dài một chút, chờ bị băm a!
Hắn rất nhanh tiếp điện thoại, hai mắt nhóm lên một nắm lửa giận.
"Đại sư --" đầu bên kia điện thoại người còn không có cơ hội kêu rên, liền bị cắt đứt.
"Cậu dám điện tới thử xem." Hắn thanh âm lạnh lùng, sau đó lại cúp điện thoại.
Rất tốt, uy hiếp của hắn thấy hiệu quả rồi, bởi vì điện thoại quả nhiên không có vang lên nữa. Ngay cả như vậy, cô lại sớm đã đổi tư thế thành đưa lưng về phía hắn mà ngủ, nhìn không thấy dáng cô ngủ, hắn đột nhiên cảm thấy hảo tịch mịch. Do dự một hồi lâu, hắn rốt cục vẫn phải nhịn không được vươn tay, đem tư thế cô dời về nằm thẳng. Đợi hắn có thể nhìn thấy rõ bên mặt xinh đẹp của cô, hắn mới lộ ra nụ cười thoả mãn.
"Cốc cốc cốc. . . . . ."
Lúc này, cửa phòng lại đột nhiên truyền đến liên tiếp tiếng đập cửa, bởi vì thanh âm cũng không lớn, hắn vốn không nghĩ để ý tới, nhưng hắn không chút nào không thấy dấu hiệu. Hắn bắn ra lửa giận cực nóng từ hai con ngươi, thong thả cầm lấy quần áo bên giường, sau đó đi về hướng cửa phòng bị người gõ không ngừng.
Mở cửa ra, gương mặt hắn lạnh lùng phút chốc làm cho người ngoài cửa toàn thân cứng ngắc, mặt hoảng sợ không có chút máu, liền thở mạnh cũng không dám thở xuống. Lãnh Quân Giương cũng không nói chuyện, chỉ là lạnh lùng nhìn người tới, ánh mắt lạnh như băng đủ để cho bốn phía không khí đông lại.
"Đại sư." Người tới thanh âm run rẩy, cà lăm nói: "Tôi không phải cố ý... cố ý muốn tới quấy rầy ngài nghỉ ngơi , chỉ là tổng giám đốc hắn, hắn đặc biệt theo Paris bí mật bay tới, muốn cho ngài một kinh hỉ, cho nên tôi, người, hắn -- ách, xin ngài cần phải dự tiệc rượu." Hắn nhìn người trước mắt tâm tình hiển nhiên không tốt, cúi đầu một cái chín mươi độ, khẩn thiết nói.
"Tổng giám đốc đến đây?" Lãnh Quân Giương cau chặt lông mày, có chút không vui vẻ.
"Dạ, tổng giám đốc một mực tìm ngài." Thiệt là, tên kia rốt cuộc là đến xem náo nhiệt gì nha?
Hắn khó chịu trong nội tâm oán trách.
"Tôi biết rồi." Hắn nói.
". . . . . ." Người tới vụng trộm ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Tôi chút nữa sẽ xuống dưới đó." Hắn trầm ngâm một chút, rốt cục tâm không cam tình không nguyện phải nói như vậy.
"Dạ, tôi lập tức đi nói cho tổng giám đốc. Tôi đây đi trước, đại sư." Dường như là sợ hắn đổi ý, người nọ nhanh chóng xoay người nhanh rời đi.
Lãnh Quân Giương bất đắc dĩ xoay người trở về phòng, mặc quần áo tử tế, xác định cô còn đang ngủ say, trong thời gian ngắn tuyệt đối không có khả năng tỉnh, mới lưu luyến không rời hôn lên khuôn mặt ngủ say của cô, rù rì nói: "Hảo hảo ngủ, tôi lập tức trở về." Nói xong, hắn lại thâm sâu nhìn nàng một cái, mới xoay người đi ra ngoài, sau đó trở tay nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Không xác định là cái gì làm cho nàng tỉnh lại, có lẽ là không khí quá lạnh,chưa bao giờ hưởng thụ qua bật điều hòa ngủ, Đồ Xuân Tuyết bởi vì không thói quen mà mở mắt ra, mờ mịt lại mỏi mệt nhìn phía trước. Nàng cảm thấy toàn thân vô lực, đầu trống rỗng, ngoại trừ muốn ngủ, cái gì cũng không nghĩ. Vì vậy, nàng lại lần nữa nhắm mắt lại, chưa thanh tỉnh - ý thức nhưng ở trạng thái hổn độn, vừa muốn hôn mê thiếp đi.
Trong lúc đó, nàng đột nhiên mở hai mắt ra, nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, hai mắt căng tròn trừng mắt bốn phía.
Đây là nơi nào?
Nàng tại sao phải ngủ ở trong lúc này?
Nàng ngơ ngác nhìn bốn phía hoàn cảnh lạ lẫm, sa sút tinh thần cúi đầu xuống hồi tưởng, lại thình lình phát hiện bản thân trần truồng làm cho giật mình, huyết sắc trong nháy mắt theo trên mặt hắn rút đi.
Chuyện gì xảy ra, cô tại sao không có mặc quần áo?
Cô. . . . . . Trí nhớ như thủy triều từng đợt rồi lại từng đợt đẩy lên trước, làm cho cô nhanh chóng nhớ tới - cắt.
Vì không muốn bị đuổi ra hội trường, cô bị đại suất ca kéo đi cùng hắn cầm một đống vật gì đó, sau đó ra ngoài hoa viên hưởng dụng, sau đó cô còn bị hắn dụ dỗ ăn một đống chưa từng gặp qua cũng chưa nếm qua điểm tâm nhỏ mỹ lệ. Cô chưa từng uống qua Kê Vĩ Tửu, không biết chúng nó uống lên lại có hương vị chua chua ngọt ngọt, so với cô uống qua bất luận đồ uống có màu đều ngon hơn, cũng bởi vì uống quá ngon, cho nên nhịn không được uống nhiều mấy ly, chỉ chốc lát sau liền bắt đầu cảm thấy đầu cháng váng, cả người đều đứng không vững, nên dựa vào hắn mới sẽ không cảm thấy lay động.
Hắn nói cô say, vì vậy hỏi địa chỉ nhà cô, muốn đưa cô về nhà. Cô nói không được, cô nhất định phải xem hết show, bởi vì cô phải viết báo cáo.
Hắn nói cô như vậy căn bản không có biện pháp xem hết.
Cô nói mặc kệ, cô nhất định phải ở lại, sau đó bắt đầu hồ đồ làm càn rỡ, làm cho hắn không thể không đem coi chặn ngang ôm rời hiện trường.
"Oa, tôi đang bay a! Cao tới đâu một điểm, nhanh một chút." Hiện tại tựa hồ còn có thể nghe thấy hắn đem cô ôm lấy, bản thân thì hưng phấn gào thét.
Đồ Xuân Tuyết xấu hổ đóng chặt hai mắt, thiếu chút nữa không có rên rỉ lên tiếng. Cô làm sao có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy?
Tuy nhiên đã không nhớ rõ bản thân đến tột cùng là như thế nào nằm trên cái giường này , nhưng là. . . . . . Đúng vậy, cô còn nhớ rõ hắn là như thế nào hôn cô, như thế nào hôn khắp toàn thân cô, sử dụng giọng điệu ôn nhu cô chưa từng nghe qua cô: Có thể chứ? Để cho anh yêu em.
"Cầu anh. . . . . ." Cô như là nói mê cầu khẩn.
A, cô rốt cuộc là cái đó không đúng?
Trời ơi, rõ ràng là có hỏi qua ý nguyện của cô, kết quả?
Cô không chỉ mở miệng cầu hắn, còn duỗi ra hai tay chăm chú nắm hắn, tựa như sợ hãi hắn chạy thoát.
Trời ạ, cô là điên rồi phải không?
Nhất định là điên rồi !
Làm sao bây giờ?
Hiện tại cô nên làm cái gì bây giờ?
Trốn, nhanh lên trốn!
Chỉ cần không bị người ta bắt được, mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, cô chỉ cần kiên định thề thốt phủ nhận, đánh chết không nhận là được.
Đúng, đúng vậy, rời khỏi nơi này rồi nói sau.
Phòng riêng, cô vội vàng nhảy xuống giường, luống cuống tay chân lấy y phục mặc lên, sau đó mang giầy, tìm được túi xách, cũng xác định ngoài cửa trên hành lang không có người, liền lén lút, vội vội vàng vàng chạy vào trong thang máy, đè xuống một cái nút, nhanh chóng rời đi gian phòng cấp năm sao này.
Cô thề, từ nay về sau cô không bao giờ mê rượu, cũng sẽ không loạn uống bất luận loại rượu gì nữa, cô thề với trời!
Ngày tiếp theo đi học không chuyên tâm, cô xưa nay chưa từng có nghỉ tiết nào trên trường, chạy đến thành phố Đồ Thư Quán tối hôm qua xem show diễn trang phục mới YSL viết toàn bộ báo cáo, bởi vì cô thật sự rất sợ buổi tối đi làm bị hỏi gì cũng không biết.
Đối với trang phục được xếp đặt cùng đi, cô kỳ thật còn là một thường dân, nhưng là cũng bởi vì bản thân vẫn là quan hệ người mới, cho nên chỉ cần minh bạch một ít cơ bản mặc gì đó, cùng với cô nghe hiểu được cùng thấy hiểu bộ phận như vậy đủ rồi, không cần quá mức xâm nhập. Bởi vậy, lật ngược nhìn một ngày đại đồng tiểu dị bình luận báo viết sau, cô rốt cục không hề có cảm giác lo lắng, nhưng là tâm tình bình phục. Thẳng đến 5h 45' chiều, cô giống nhau thường ngày đến sớm mười lăm phút.
"Chào, trường phòng, Lily tỷ, SaSa tỷ, tôi đã tới." Nàng đi vào trong tiệm, mỉm cười cùng các tiền bối chào hỏi, vừa đi về phía phòng nghỉ nhân viên, đang lúc định đẩy cửa.
"Đứng lại!" Trưởng phòng Eva lạnh lùng gọi cô lại.
"Dạ" Đồ Xuân Tuyết dừng bước lại, hữu lễ nhìn hướng cô.
"Cô theo tôim đến văn phòng quản lí một chuyến, quản lý đã đợi cô lâu rồi."
"A, vâng." Cô không nghi ngờ gì gật đầu, ngoan ngoãn đi theo trưởng phòng sau lưng, đi về hướng văn phòng quản lí.
"Quản lí, Đồ Xuân Tuyết đến đây." Eva trước gõ cửa, sau đó đẩy cửa vào.
Thái Mỹ Lâm theo tư thái cúi liền ngẩng đầu lên, biểu hiện trên mặt nghiêm chỉnh đọng lại, mục quang lợi hại.
"Em tối hôm qua đi nơi nào?" Cô thấy Đồ Xuân Tuyết, lạnh giọng hỏi.
Chỉ thấy Đồ Xuân Tuyết toàn thân cứng đờ, lập tức chân tay luống cuống. Xong rồi, quản lí biết rồi!
Chẳng những tại show biểu diễn chỉ xem một nửa, sau đó lại không kiềm chế hành vi, cùng một nam nhân mới quen xảy tình một đêm, tổn hại hình tượng công ty, chuyện cũng biết rồi?
"Quản lí, tôi sẽ giải thích." Cô xin lỗi giải thích.
Cô cũng không phải cố ý muốn làm tổn hại hình tượng công ty, mà là không cẩn thận uống rượu, mới có thể say rượu mất lý trí, có lần này giáo huấn, cô thề, đời này tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm như vậy, chỉ cần quản lí nguyện ý nghe cô giải thích, sẽ tha thứ cho cô lúc này.
"Em chỉ cần trả lời chị, tối hôm qua em có đi hội trang phục mới YSL không?" Thái Mỹ Lâm mặt không biểu tình hỏi.
Nàng vội vàng gật đầu.
"Có."
"Trên tay em xách chính là cái gì?" Thái Mỹ Lâm đột nhiên đem ánh mắt từ trên mặt cô dời đến trên tay đang cầm túi giấy của cô.
"Đây là. . . . . ." Đồ Xuân Tuyết lời còn chưa nói hết, vẫn đứng bên cạnh cô Eva đột nhiên đem túi giấy trong cô, trực tiếp đưa tới bàn quản lí, từ trong túi đem quần áo, giầy, bao da chờ linh kiện tất cả đều mở ra tại trước mặt quản lí.
"Quản lí, người xem." Eva chỉ chứng cứ rõ ràng nói.
Thái Mỹ Lâm trong nháy mắt cảm thấy rất thất vọng. Cô vẫn cho là Đồ Xuân Tuyết là một người nhu thuận biết tiến tới , làm đến nơi đến chốn, không nghĩ tới cô không chỉ có hướng tiến xa, còn không có học được đi đã nghĩ bay, lại đi ăn cắp!
Eva nói cô thư mời không thấy, mà Lily cùng SaSa nói đã từng trông thấy Đồ Xuân Tuyết đi tới tủ vật có điểm lưu luyến, cô còn trách cứ các cô ấy không có chứng cớ chớ nói lung tung. Về sau có người khách đến cần sửa chữa quần áo, lại phát hiện quần áo không thấy, nhưng lại không chỉ quần áo, trong tiệm lại lục tục phát hiện vài vật thương phẩm mất trộm, mà Đồ Xuân Tuyết lại vẫn đang cầm vật chứng trên tay, cô cũng không lời nào để nói.
Trên thực tế ngay cả như vậy, cô nhưng mang theo một tia hi vọng, hi vọng đây hết thảy cũng chỉ là hiểu lầm hoặc là trùng hợp, nhưng là bây giờ cả người cùng tang vật đều lấy được, cô còn có thể nói cái gì?
"Cô có thể trở về đi, bắt đầu từ ngày mai không cần đi làm ."
Cô mặt không biểu tình nói: "Quản lí?" Đồ Xuân Tuyết nghe vậy, khiếp sợ trợn to hai mắt.
"Cô chờ đến ngày phát lương tháng này, tôi sẽ chuyển đến tài khoản ngân hàng của cô." Thái Mỹ Lâm không mang theo cảm tình nói, "Eva, mang cô ấy ra ngoài."
"Dạ, quản lí." Eva xoay người đi đến bên cạnh cô, nắm lấy cánh tay của cô.
"Đi thôi!"
Đồ Xuân Tuyết dùng sức lắc đầu, cầu xin quản lí, lên tiếng buồn bã cầu: "Cầu xin chị, quản lí, chị cho em một cơ hội, em thề từ nay về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm, cầu chị cho em cơ hội lần nữa, cầu xin chị!" Eva không đợi cô nói xong, liền dùng sức đem cô hướng bên ngoài phòng làm việc ném đi, sau đó đóng phòng quản lý.
"Quản lí đã nói rất rõ ràng, bảo cô bắt đầu từ ngày mai không cần đi làm, cô còn muốn nói điều gì? Tôi chưa từng thấy qua người có da mặt còn dầy hơn cô!" Eva hai tay vòng ngực ngăn phòng quản lý trước cửa, châm chọc khiêu khích liếc nhìn cô nói.
"Trưởng phòng, em van cầu chị, chị giúp em cùng cầu tình quản lí được không? Em thề từ nay về sau tuyệt đối sẽ không lại phạm sai lầm, em van cầu chị giúp đỡ em được không?" Đồ Xuân Tuyết lệ theo trong hốc mắt lăn xuống, lã chã - chực khóc thật mỹ lệ giống như nữ diễn viên phim tám giờ, nhưng như vậy điềm đạm bộ dáng đáng yêu, cũng chỉ làm cho Eva cảm giác càng đố kỵ càng hỏa đại mà thôi.
"Cô có đi hay không? Không để cho tôi dùng quét đuổi người." Cô trước mắt kinh hoảng, gương mặt lạnh lùng nói ra.
"Trưởng phòng. . . . . ." Cô thật sự rất muốn làm việc ở chỗ này!
"Lily, giúp chị lấy hốt rác tới." Eva không chút lựa chọn giương giọng kêu lên.
"Dạ,trưởng phòng." Lily cao hứng lập tức lĩnh mệnh mà đi.
"Trưởng phòng. . . . . ." Đồ Xuân Tuyết khó có thể tin nhìn đồng sự ngày xưa, không rõ vì cái gì cô ấy lại tuyệt tình như vậy.
"Trưởng phòng, hốt rác tới đây" Lily nhanh chóng quay lại, trong tay quả thật đang cầm đồ hốt rác.
"Còn không đi sao?" Eva lạnh lùng nhìn cô, cho cô một cơ hội cuối cùng.
Đồ Xuân Tuyết thấy thế, dùng sức hít mũi một cái, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn cửa lớn phòng quản lý đóng chặt, rốt cục chậm rãi xoay người, rời khỏi chỗ cho cô cảm thấy có thể sống yên phận.
Rời đi lúc này, không chỉ làm cho cô mất đi công việc, cũng đánh mất hứng chí hướng, cùng với một vị đối với cô chiếu cố tất cả tín nhiệm. Cô thật sự cảm thấy thật là khổ sở, thật là khổ sở. . . . . .
-----
"Cái gì? Không có người này?" Lãnh Quân Giương chau chặt lông mày, tuyệt đối không nghĩ tới lại nghe thấy một đáp án ngoài dự liệu.
Hắn rõ ràng hỏi qua đơn vị chủ sự, xác định thư mời chia gian phòng Christian Dior này, không có đạo lý hắn đến nơi đây sẽ tìm không thấy Tiểu Tuyết Nhi của hắn.
"Các cô xác định trong tiệm thật không có một vị gọi là Đồ Xuân Tuyết sao?" Hắn không chết tâm hỏi lại lần nữa.
"Xác định không có." Eva chém đinh chặt sắt lắc đầu.
Phiền chết!
"Tôi muốn gặp trưởng phòng của các cô?" Nếu không vội vã tìm được giai nhân, hắn đã sớm bày ra thối mặt đối phó con mắt rút gân háo sắc nữ rồi!
"Tôi chính là trưởng phòng, tôi gọi là Eva." Vốn tưởng rằng tìm người phụ trách nơi này, liền có có thể sẽ tìm được đáp án, không nghĩ tới bây giờ đứng ở trước mắt hắn, từ đầu tới đuôi đều đối với hắn mãnh liệt phóng điện háo sắc nữ, dĩ nhiên cũng làm gian phòng này chi nhánh điếm trưởng phòng. Hắn lập tức thất vọng rủ xuống khóe môi.
"Các cô ở Đài Bắc còn có mấy chi nhánh, có thể cho tôi địa chỉ chi nhánh khác?" Việc đã đến nước này, hắn quyết định là ngựa chết thì trước mắt thấy ngựa sống thì chọn.
"Đương nhiên có thể. Chẳng qua nếu như ngài là muốn tìm cái này Đồ. . . . . . Ách, Đồ tiểu thư mà nói..., tôi nghĩ ngài có thể sẽ thất vọng." Eva mỉm cười đối với cực phẩm soái ca nói ra.
"Vì cái gì?" Lãnh Quân Giương nhìn cô ta chằm chằm không chuyển mắt.
"Bởi vì công ty chúng tôi có định kỳ làm quen nhân viên, cho nên mọi người đều tương đương quen thuộc, cho dù là nhân viên mới đến, nhưng tôi chưa từng nghe qua tên ngài vừa nói trên. Lily, em nghe qua chưa?"
"Chưa

1 2 »


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện