Hãy Bỏ Qua Vẻ Đẹp Trai Của Tôi

Chương 9


trước sau

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, nếu mà khán giả được phép dùng điện thoại ở đây họ đã rút ra chụp ảnh lia lịa rồi.

Ba người trên băng ghế cố vấn không rời mắt khỏi anh, Tạ Giai Kì, dáng vẻ ngạc nhiên không ngớt, thầm hét lên một tiếng, đôi mắt long lanh.

Tất cả các nhân viên công tác cũng trợn tròn mắt, ngay cả nhiếp ảnh gia cũng sững sờ.

"Cận đặc tả. Các anh làm cái thá gì vậy. Nhanh quay sát lại"

Đạo diễn là người bừng tỉnh đầu tiên, lấy lại tinh thần, điên cuồng gầm nhẹ, các nhiếp anh gia cũng hết hồn, phục hồi tinh thần, lập tức chĩa tất cả các máy quay về phía Trương Dung trên sân khấu, tâm điểm ống kính.

Trong màn hình một mỹ nhân sắc nước hương trời vẻ mặt mộng bức nhìn khán giả.

Có cần khoa trương như vậy không?

Trương Dung khóe miệng giật giật, dường như đã đánh giá thấp uy lực nhan sắc của mình.

Lưu Thanh Tuyền đang ngẩn người nhìn anh, bị anh gọi mới hoàn hồn, gật đầu đánh rắc.

Chuyên viên trang điểm giúp Lưu Thanh Tuyền hóa trang thành một ông già. Anh ta vào vai Lý thiếu gia khi đã về già, còn Trương Dung là vào vai Như Yên, người đã chờ đợi người mình yêu trong suốt 50 năm.

Hai người sẽ đóng phần kết thúc của câu chuyện mà Trương Dung đã mô tả.

Sau cuộc trò chuyện ban nãy, khán giả đã nắm được cốt truyện.

Thấy kinh nghiệm đóng vai cổ trang của Trương Dung, khán giả đầy kì vọng, muốn xem xem anh sẽ đóng câu chuyện này thế nào.

Máy quay sẵn sàng, đạo diễn hô to "Start"

Một diễn viên chuyên nghiệp không thể bị hạn chế bởi các vai diễn, sở dĩ Lương Gia Huy được gọi là "Thiên mặt ảnh đế" bởi vì anh ta có thể đóng mọi vai, không từ nam nữ, già trẻ, thậm chí là nhân vật điên khùng.

Trương Dung cũng là một diễn viên chuyên nghiệp, đây không phải lần đầu tiên anh đóng vai ngược.

Đối với anh, thể hiện tốt vai diễn quan trọng hơn bất kì điều gì.

Anh chỉ lặng lặng đứng một bên, trên người đã tỏa ra nỗi ai oán, tâm tình tuyệt vọng lan tràn.

Lưu Thanh Tuyền xuất hiện.

Anh ta diễn theo sự bố trí trước đó của Trương Dung.

Hắn lưng còng quẹo, ho kha, yếu ớt, lảo đảo bước qua sân khấu, đi tới chỗ đạo cụ còn chưa tháo ra, ngồi xổm xuống.

Sau khi làm động tác quẹt diêm, anh ta mím chặt môi, như đang ngậm thứ gì đó trong miệng, tiến đến chắp tay, rít một hơi.

Máy quay quay cận cảnh, kết nối với màn hình LED lớn trên sân khấu, tất cả khán giả đều thấy rõ hành động và biểu cảm của anh ta.

Màn biểu diễn phi hình thế này lại rất sinh động, khán giả dễ đoán được anh ta đang hút thuốc.

Máy ảnh chuyển sang, ảnh cận cảnh Trương Dung xuất hiện trên màn hình.

Trên ghế cố vấn, Tạ Giai Kì chăm chú nhìn màn hình, nhập vào cốt truyện.

Khi thấy biểu cảm của Trương Dung cô vô cùng kinh ngạc, vành mắt hơi ửng đỏ.

Qua màn hình cô cảm nhận rõ sự hụt hẫng, khó tả.

Như Yên không khóc, không hề cử động, thậm chí không chớp mắt, mà lặng lẽ nhìn Lý thiếu gia.

Mặc dù nàng đứng ở đó một cách duyên dáng, Tạ Giai Kì vẫn thấy được nàng ta đang chết dần từng chút một.

Tạ Giai Kì trong phút chốc hiểu được lời nhận xét trước đó của Trương Dung. Một người phụ nữ như Như Yên sẽ không khóc, la hét như Hạ Mộng Di đóng.

Nếu như nói Hạ Mộng Di hoàn toàn không nắm được cái hồn của nhân vật thì ở đây Trương Dung lại đóng nhân vật một cách hoàn hảo.

Nhân vật Trương Dung đóng còn say mê hơn so với nguyên tác.

Nhưng cũng phóng khoáng hơn.

Nàng có thể quyết định đi tới Hoàng Tuyền với người mình yêu vì hai chữ 'Tình yêu', sẵn sàng chờ đợi suốt 50 năm, nhưng nàng cũng dứt khoát rời đi sau khi gặp Lý thiếu gia.

Khuôn mặt Trương Dung xuất hiện trong màn ảnh, cả hiện trường sững sờ, không lấy một tiếng động, như thế họ nhìn thấy rõ nội tâm của nhân vật Như Yên đau đớn và tuyệt vọng.

Hình ảnh lại chuyển sang Lý thiếu gia, anh ta đang phì phèo điếu thuốc, nằm kềnh trên mặt đất, nhắm nghiền mắt.

Khi làn khói tỏa ra, nàng chậm rãi tiến đến gần Lý thiếu gia, cúi người nhìn khuôn mặt già nua, vẻ mặt rất nghiêm túc, như muốn khắc sâu vào đấy lòng, lại như muốn xóa sạch kí ức về người mình từng yêu.

Nhiếp ảnh gia đã ghi lại cảnh Như Yên và Lý thiếu gia, một người cao một người thấp, một đen một trắng, một sáng một tối, nhất động nhất tĩnh, trình tự rõ ràng.

Trong truyện, Lý thiếu gia vẫn còn sống nhưng trong mắt khán giả anh ta chả khác gì đã chết cả.

Như Yên đã chết 50 năm, trên người chỉ còn sót lại một tia linh hồn, nhưng trong mắt khán giả nàng mãi sống.

Như Yên cúi người nhìn Lý thiếu gia, chậm rãi hát nhỏ giai điệu mà họ đã hát lần đầu tiên gặp nhau "Nhìn mặt trời lặn, một cặp phi yến.."

Lý thiếu gia kinh ngạc mở mắt ra, sững sờ nhìn thấy Như Yên trước mặt.

Năm mươi năm, khuôn mặt quanh quẩn trong trái tim hắn lại hiện ra trước mặt, anh sững sờ nhìn Như Yên, không nói lời nào.

Như Yên nhẹ giọng hát, nhìn Lý thiếu gia bằng cả cặp mắt, nhưng càng trở nên trống rỗng, xa cách.

Nàng chậm rãi xoay người đứng dậy, Lý thiếu gia đỡ lấy thân thể già nua của mình, đứng dậy, dụi mắt nhìn nàng.

Như Yên bình tĩnh nhìn hắn, như thể đang nhìn một người lạ.

Nàng không khóc, ngay cả viền mắt cũng không đỏ, nhưng Tạ Giai Kì lại bật khóc khi nhìn vào đôi mắt ấy.

Tạ Giai Kì rốt cuộc cũng hiểu được thế nào là tang thương hơn cả chết.

Sau 50 năm chờ đợi, tình cảm cuối cùng còn lại là mớ bòng bong, trái tim nàng giờ đã tan nát.

Quay đã chụp cận cảnh, biểu cảm vô cùng rõ ràng

Như Yên vẫn không hề có cử động gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lý thiếu gia, thế nhưng lại lấy đi bao nước mắt của khán giả.

Như Yên từ từ tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay, nhìn Lý thiếu gia một cách trống rỗng, khẽ thì thầm "Lý thiếu gia, cám ơn ngài đã nhớ đến tôi. Tôi đã đeo chiếc vòng này 50 năm ròi, bây giờ tôi trả lại cho ngài, tôi không đợi thêm nữa.."

Nói xong nàng nắm lấy tay Lý thiếu gia, đeo chiếc vòng vào tay hắn, rồi quay người rời đi.

Lý thiếu gia nhìn chằm chằm chiếc vòng trong tay, tinh thần dần khôi phục, loạng choạng đuổi theo Như Yên, hét lớn "Như Yên, Như Yên.. tha thứ cho ta, tha thứ cho ta.."

Nhưng mà vô luận thế nào, hắn cũng không thể đuổi kịp được Như Yên, chỉ trơ mắt nhìn nàng biến mất.

Kinh ngạc dừng bước, hắn nhìn xuống chiếc vòng tay, siết chặt, khẽ hát bản ballad không tên, rưng rưng nước mắt.

Đèn mờ đi, màn biểu diễn kết thúc.

Đèn lại bật sáng, Trương Dung cùng với Lưu Thanh Tuyền trở lại sân khấu, cúi chào khán giả.

Như tỉnh dậy từ trong giấc mơ, khán giả vội lau nước mắt trên má, liều mạng vỗ tay.

"Cái quái gì mới đích thực là diễn"

"Tôi đã xem nó từ đầu đến cuối. Không ngờ xem một chương trình tạp kĩ lão tử lại khóc".

"Diễn xuất tuyệt với quá đi! Trương Dung này quá bùng nổ đúng không? Ta hoàn toàn quên mất hắn là nam nhân".

"Diễn xuất này quá đỉnh! Xong, ta đã phát hiện trái tim mình bị anh ấy cướp mất rồi".

* * *


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện