[Harry Potter][Tomhar] Cơn Khát

Chương 1-1


trước sau

00

Tom luôn biết, hắn khác thường.

Hắn có thể dễ dàng bẻ gãy cổ đứa trẻ cường tráng nhất cô nhi viện, nghe được các nữ tu nói chuyện phiếm trong phòng nghỉ cách hắn một hành lang, còn có thể ép cái tên nhóc Billy nhìn hắn không vừa mắt giao trả bé thỏ bảo bối của hắn.

Nhưng, đến tận khi gặp Harry, hắn mới biết, hắn là quỷ hút máu trong truyền thuyết.

Ngày đó, hắn vì đồ ăn, phải ra đường đi ăn xin những người tốt bụng. Đó là biện pháp gây quỹ của bà Cole, những đứa trẻ bị phạt, trong ngày cấm túc cuối cùng, sẽ phải ra đường ăn xin, lao động cho những thức ăn mà chúng lãng phí. Nếu có thể dẫn tới một vị quý nhân có lòng đồng cảm, quyên góp một chút thì càng tốt.

Khác với những đứa trẻ chỉ biết ôm đùi những phu nhân tiểu thư quần áo nhăn nắp để khóc lóc kể lể, Tom thích quan sát những nơi cao cấp mà đàn ông hay ra vào. Bọn họ ít đồng cảm nhưng lại nhiều tiền hơn, và bọn họ ở cùng nhau sẽ đỡ rắc rối hơn, mà còn kiếm được một khoản tiền, có đôi lúc còn nhiều hơn một chút. Chỉ cần tìm đúng mục tiêu, chọn thời cơ, đứng trước mặt những người kia, không cần nói nhiều, cả quá trình tốn không đến nửa phút, thậm chí không cần lau một giọt nước mắt nào, là có thể nhận được một khoản tiền rồi.

Có nhiều kinh nghiệm, Tom có thể phân biệt đẳng cấp giàu nghèo của những người kia, tìm người ra tay hào phóng nhất, từ chỗ hẻo lánh âm thầm chạy ra, chọn người chuẩn xác. Khi đó hắn còn không biết, hắn làm như vậy mà không bị đánh đuổi, là vì hắn có một khuôn mặt đáng yêu.

Không cần biết như thế nào, đó cũng là cách hắn tìm thấy Harry.

Một thanh niên trẻ tuổi, khí chất cao quý, bước xuống từ chiếc xe cũ màu đen cổ điển rất hiếm, dù cho mái tóc rối loạn, thần sắc mệt mỏi cũng không che đậy được nét tuấn tú, điển trai, còn áo khoác thô cứng và giày da sạch sẽ không dính một hạt bụi, chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn về phía người phục vụ khách sạn đang nghênh tiếp anh, thái độ khiêm tốn nhưng xa cách, đều thể hiện ra hơi thở quý tộc cao cao tại thượng, được dạy bảo kỹ lưỡng.

Sau này hắn mới biết, Harry không chỉ xuất thân quý tộc, mà còn là một trong những ma cà rồng quý tộc nổi bật nhất, người thừa kế duy nhất của gia tộc Potter.

Lúc đó, hắn mặc quần áo cũ nát, hai tay áo đã sờn rách, lao tới trước mặt người đàn ông vừa lịch sự từ chối nhân viên phục vụ, cầu xin một chút ít từ thiện.

Đó có lẽ là thời điểm bẩn thỉu và khiêm nhường nhất trong cuộc đời hắn. Vì để lúc ăn xin, bọn họ trông càng đáng thương, Cole phu nhân không cho bọn họ tắm rửa hay thay quần áo, hắn cẩn thận hết mức mà vẫn cọ phải không ít bụi đất trong phòng cấm túc, lại còn đói bụng mấy ngày liền, cả người không có sức lực, sắc mặt xanh xao, bàn tay còn có vết thương khi chịu đói bị ván giường thô ráp rạch một nhát —— Để tiện hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, hắn còn cố ý làm rách miệng vết thương mấy phút trước, vươn tay ra, máu theo ngón tay chảy xuống, gần như không cần hắn nói thêm cái gì.

Nhưng hắn không nghĩ tới, Harry còn đang hoang mang, nhìn thấy máu hắn, thần sắc ngưng đọng ngay, ngăn cản nhân viên phục vụ đang có ý định đuổi hắn đi, tóm lấy tay hắn, quỳ một gối xuống, nhìn thẳng hắn:

“Em là ai?” Anh hỏi, “Cha mẹ em đâu?”

Cánh tay Tom bị bóp đau nhức, nhưng nhẫn nhịn không đổi sắc mặt, khéo léo đáp lời: “Em là trẻ mồ côi. Xin hãy cho em ít tiền, thưa ngài.”

Harry thế nhưng kiên nhẫn, ánh mắt chậm rãi quét qua thân thể hắn, rồi dừng lại trên miệng vết thương, hơi nới lỏng lực tay.

“Anh làm em đau. Xin lỗi.”

Tom khẽ động lòng, mấy giây sau mới nhớ đáp lời: “Không sao, thưa ngài.” Nhưng vẫn chìa tay ra phía Harry. “Muốn xin lỗi vậy cho em tiền đi.”

Tầm mắt Harry dính chặt lấy vết thương, đôi mắt xanh lục nhàn nhạt, anh hô hấp một cách khó khăn.

Anh mê muội, nâng tay hắn lên, cúi đầu, hơi thở phả vào miệng vết thương, hơi đau đớn.

“Em không phải trẻ mồ côi.” Thanh âm người đàn ông trầm thấp, như là cố hết sức nhẫn nhịn, lại như sắp phá vỡ, “Em là... người thừa kế Hoàng tộc.”

Đầu lưỡi ấm áp bỗng phủ lên lòng bàn tay, liếm lấy làn da non nớt mềm mại, cuốn lấy từng giọt máu ngọt ngào chảy ra từ miệng vết thương.

Lòng bàn tay ngứa ngáy run rẩy, toàn thân Tom căng cứng, cố thoát khỏi sự kìm kẹp của Harry, nhưng càng bị giữ chặt hơn. Hắn cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng vẫn nhẫn nại, lặng lẽ siết chặt nắm tay còn lại.

Cho đến khi không còn chảy máu nữa, đầu lưỡi lưu luyến không rời miệng vết thương cuối cùng vẫn nhẹ liếm qua một lần, mới rút đi.

Harry ngẩng đầu, con ngươi xanh ngọc bích biến đổi một chút lúc hút máu, tia sáng hung hãn như dã thú lóe lên rồi biến mất ngay, chậm rãi nơi lỏng hắn.

Chẳng lâu sau, Tom biết, biểu hiện của Hary lúc này đã vô cùng kiềm chế và bình tĩnh. Máu Hoàng tộc là mỹ vị mà không quỷ hút máu nào có thể kháng cự, từng có một vụ án xảy ra, Hoàng tộc nhỏ tuổi bị thương nặng, hộ vệ quý tộc không kiểm soát được hút máu đến chết, từ đó về sau, Hoàng tộc vô cùng nghiêm khác hạn chế Huyết mạch ra ngoài.

Bây giờ, Harry cũng phải dồn hết khí lực mới thoát khỏi hương vị tuyệt mỹ kia, nước bọt của quỷ hút máu che lại miệng vết thương, mùi hương dụ hoặc kia không còn phát ra nữa.

Nhân viên phục vụ bị hành động của Harry dọa sợ, người lái xe phía sau là quỷ hút máu hạ cấp trung thành với hắn, chuẩn bị xử lý nhân viên tạp vụ nếu cần thiết.

Harry từ lâu đã không còn quan tâm đến ý nghĩ người khác, anh bế Tom lên, không để ý cả người hắn toàn bụi, nhẹ nhàng ôm vào lòng, đi vào đại sảnh khách sạn tráng lệ.

Nắm chặt lấy vạt áo sạch sẽ mềm mại, nỗi lo của Tom đã vơi bớt phần nào, hắn mới nghiêm túc nghĩ đến lời Harry vừa nói:

“Em không phải trẻ mồ côi. Em là người thừa kế Hoàng tộc.”

Truyện convert hay : Nghịch Thiên Chí Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện