Hào Môn Nịch Sủng: Vợ Tinh Quái Quá Đáng Yêu

Cảm ơn


trước sau

Advertisement

Chương 3: Cảm ơn

Mạt Lỵ cần người giám hộ, hơn nữa cô mới xuất viện nên không thể để cô ở một mình. Đường Nhiễm Mặc suy tính nhiều lần, cuối cùng không dẫn cô về biệt thự của nhà họ Tiêu mà dẫn về nhà trọ của mình.

Nhà trọ của anh rất lớn, cũng rất gọn gàng sạch sẽ. Tất cả mọi thứ được đặt ở vị trí đâu vào đấy, không có đặc tính tùy tiện như người đàn ông khác.

Anh mở cửa một phòng: "Sau này cô ngủ ở đây."

"Wao...Phòng thật lớn." Cô lộ cái đầu ra từ sau lưng anh, kéo hành lý vào, liếc nhìn xung quanh phòng. Ngoài thích cái giường lớn mềm mại khi vừa nhìn thấy thì cô cũng thích cửa sổ sát đất.

Cô đặt hành lý xuống, kề tay lên cửa kính. Bầu trời xanh trong như có thể cảm nhận được từng cơn gió nhẹ thổi qua. Dòng xe phía dưới nhìn như đàn kiến. Đứng đây nhìn xuống cô có cảm giác mình như một vị vua vậy.

Rất phù hợp với tâm cảnh của người đàn ông này.

Cô ngoảnh lại cười nói với Đường Nhiễm Mặc: "Cảm ơn chú . Tôi rất thích chỗ này."

Cô đúng là quá dễ thỏa mãn.

Đường Nhiễm Mặc không xác định được một người mất trí nhớ có phải tính tình cũng thay đổi lớn không. Nhưng nói thật, anh hơi thấy may mắn vì cô mất trí nhớ. Nếu không vẫn là Mạt Lỵ phản nghịch như trước thì sẽ khiến anh đau đầu. Dù sao anh cũng không thể buông tay mặc kệ cô bé này.

"Luật pháp có quy định tôi chỉ chăm sóc cô tới mười tám tuổi. Trước đó công ty của nhà họ Tiêu giao hết cho tôi quản lý thay. Chờ cô trưởng thành sẽ trả lại hết cho cô nên tôi cũng chỉ chăm sóc cô hai năm."

Ý ở ngoài lời là hai năm sau cô phải chuyển ra ngoài.

Mạt Lỵ gật đầu không sao cả: "Được, tôi biết rồi."

Dù sao cô cũng không từng sống một mình,

Dù sao chú cũng chỉ là chú. Dù ba mẹ cũng không có lý nào phải nuôi cô cả đời.

Đường Nhiễm Mặc nhíu mày đầy bất ngờ. Cô không mạnh mẽ trách móc, nói anh là vì tài sản của nhà họ Tiêu như những người khác mà lại bình tĩnh đón nhận như thế. Cô là thay đổi từ bên trong.

"Chuyện này...Tôi muốn hỏi là sao chú là chú tôi nhưng chú không mang họ Tiêu?" Cô đã tò mò lâu rồi.

Thì ra cô còn chưa biết.

Đường Nhiễm Mặc hơi nheo mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, thuận miệng nói: "Vì tôi là đứa bé mà ông cụ Tiêu nhận nuôi."

"Hả?" Cô bất ngờ.

Tiêu Viễn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tiêu. Ông cụ Tiêu hao tổn tất cả lòng dạ để bồi dưỡng ông ta. Nhưng khi ông ta còn niên thiếu thì ông cụ Tiêu đã phát hiện ra Tiêu Viễn không có thiên phú của thương nhân. Chí của ông ta cũng không ở thương trường mà hứng thú là ở hội họa, muốn trở thành họa sĩ xuất sắc. Năm Tiêu Viễn mười lăm tuổi, ông cụ Tiêu tới trại trẻ mồ côi một chuyến. Ông cụ chọn một đứa bé, chính là Đường Nhiễm Mặc.

Anh có thiên phú kinh doanh, thậm chí khiến ông cụ Tiêu cảm thấy khen ngợi. Đương nhiên, nếu không thì sao trong trại trẻ mồ côi nhiều trẻ con như thế mà chỉ có mình anh được ông cụ chọn ra.

Trên danh nghĩa là nhận nuôi nhưng thực tế là ông cụ huấn luyện Đường Nhiễm Mặc thành vũ khí của Tiêu Viễn, củng cố đế quốc thương mại của nhà họ Tiêu giúp Tiêu Viễn. Nhưng sau khi ông cụ vừa chết thì Tiêu Viễn giao hết tất cả mọi thứ cho Đường Nhiễm Mặc xử lý, thậm chí còn cả vị trí tổng giám đốc đương nhiệm.

Ngày đó Tiêu Viễn cười hì hì vỗ vai anh: "Em là em trai anh, vị trí này ai ngồi chả giống nhau? Anh dẫn chị dâu em đi hưởng tuần trăng mật đã. Anh tin em."

Lúc đó Đường Nhiễm Mặc thầm cười hai tiếng, nghĩ không biết ông cụ Tiêu có tức tới đội mồ sống dậy không?

"Tôi không mang họ Tiêu là vì tôi không phải người nhà họ Tiêu." Anh cúi đầu nhìn thiếu nữ, vẻ mặt bình tĩnh không sóng.

Mạt Lỵ nói: "Nhưng chú đã đón tôi từ bệnh viện về."

"...Cho nên?"

Mắt cô như có dải ngân hà tản ra ánh sao lấp lánh đẹp đẽ trong bóng đêm khiến người ta không mở nổi mắt. Cô nói: "Chú là một người tốt."

Họng anh nghẹn ứ, không phản bác được.

Cuộc đời này anh được gọi là người tốt hai lần đều từ một người.

"Tôi có thể nêu chút yêu cầu nho nhỏ không?"

Anh cau mày, nghĩ tới tác phong làm việc cố tình gây sự trước đây của cô: "Không được tổ chức party ở nhà trọ, không được gây tiếng động lớn ồn ào, không được đập đồ..."

"Tôi không nói tới cái này." Cô xấu hổ, vốn bản thân cô ồn ào biết bao: "Ý tôi là tôi có thể thay quần áo của mình đi không?"

"...Cô muốn thay thành cái gì?"

"Chỉ cần không phải toàn là màu đen gắn đinh là được...Tôi vẫn khá thích...Ừm, quần áo bình dân một chút." Thực ra cô muốn nói là bình thường nhưng nếu cô nói ra thì lại thành khác với cô lúc trước.

Đường Nhiễm Mặc không bất ngờ với yêu cầu này của cô. Anh nhớ lại hành trình của mình một chút rồi nói: "Ngày mai tôi dẫn cô đi trung tâm thương mại."

"Cảm ơn!"

Anh phát hiện mười sáu năm qua đây là lần đầu tiên nghe thấy cô nói nhiều lời cảm ơn như thế.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện