Hào Môn Nịch Sủng: Vợ Tinh Quái Quá Đáng Yêu

Chỉ cần là cô muốn thì đều có thể


trước sau

Advertisement

 

Mạt Lỵ cởi bộ đồng phục bệnh nhân, thay quần áo của mình. Đây là bộ kín đáo nhất cô chọn ra từ đống đồ hở hang. Áo làm bằng sợi đay màu sáng, váy dài qua gối, giày thể thao màu trắng. Cô nhìn vào gương buộc cho mình một kiểu tóc đuôi ngựa.

Toàn thân cô thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái, gọn gàng hơn rất nhiều.

Chuẩn bị tất cả xong, cô đi ra từ trong phòng. Người mở cửa là Đường Nhiễm Mặc và Lý Phi mặc áo khoác trắng. Các y tá nấp ở phía sau, thỉnh thoảng nhìn về phía người đàn ông có khuôn mặt đẹp đẽ nhưng khí thế lạnh như băng kia.

Bác sĩ Lý rất cung kính dặn dò chút chuyện phải chú ý với Đường Nhiễm Mặc. Anh lặng lẽ nghe, không biết lọt được vào tai bao nhiêu. Khi anh thấy cô thiếu nữ bước ra thì vẻ mặt hơi cứng lại.

Cách ăn mặc của Tiêu Mạt Lỵ giống thiếu nữ mười tám bình thường, trẻ trung đầy sức sống, tràn đầy tinh thần. Lớp trang điểm đậm quyến rũ đã không còn, khuôn mặt sạch sẽ lộ ra dưới ánh mắt mọi người mới khiến người ta giật mình rằng cô cũng là một cô bé dáng dấp ngọt ngào động lòng người.

Trước kia Đường Nhiễm Mặc không đặt mắt lên người cô nhưng hôm nay lại ngoại lệ. Hơn nữa sắc mặt cô tái nhợt khiến anh cảm thấy chướng mắt.

Mạt Lỵ bị anh nhìn chằm chằm thì hơi thận trọng. Cô đi tới trước mặt anh khẽ gọi: "Chú."

Vì anh cao hơn cô nhiều, cơ thể cô cách vai anh một khoảng nên cô không thể không ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh.

Mắt cô rất trong sáng.

Đường Nhiễm Mặc lặng lẽ dời tầm mắt: "Dọn dẹp xong rồi thì về thôi."

"Chờ một chút." Cô kéo tay anh lại.

Cơ thể anh cứng đờ.

"Tôi còn chưa cảm ơn bác sỹ Lý." Cô dứt lời thì nhìn về phía Lý Phi, cúi người thật sâu, nói lời cảm ơn một cách chân thành: "Cảm ơn bác sĩ Lý đã chăm sóc tôi mấy ngày này, còn nói chuyện với tôi, nói cho tôi biết rất nhiều chuyện. Vết thương của tôi cũng là nhờ ông chữa trị, khiến ông phí lòng, thật sự rất cảm ơn ông."

Vì cô lớn lên ở trại trẻ mồ côi, chịu sự giúp đỡ của không ít người tốt bụng nên luôn làm theo tín điều có ơn báo ơn. Có lẽ cô bỏ tiền ra, ông ta chữa bệnh là nhiệm vụ của ông ta không sai. Nhưng cô thật sự cảm nhận được sự chăm sóc tỉ mỉ của ông ta.

Lý Phi được sủng ái mà lo sợ. Trước kia ông ta từng nghe tiếng tăm của cô cả nhà họ Tiêu. Vốn tưởng rằng một cô bé bị làm hư nhưng ông ta không ngờ tiếp xúc tới thì sự ngoan ngoãn yên lặng của cô khiến ông ta thay đổi suy nghĩ. Ông ta nhớ tới con gái của mình nên mới quan tâm nhiều tới cô hơn chút.

"Cô Tiêu đừng khách sáo thế. Có thể thấy bệnh nhân bình phục xuất viện với bác sĩ mà nói là món quà lớn nhất của tôi rồi."

Mạt Lỵ nở nụ cười xin lỗi: "Xin lỗi...Tuy rất cảm ơn bác sĩ Lý nhưng tôi không biết cảm ơn ông thế nào."

"Ở đây còn thiếu một viện trưởng."

"...Ôi chao?" Cô phản ứng chậm nửa nhịp nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Đường Nhiễm Mặc im lặng một lúc, cuối cùng không chống cự lại được ánh mắt của cô nên nói lần nữa: "Bệnh viện này dưới danh nghĩa nhà họ Tiêu."

Nói tới đây thì người có trí thông minh hẳn

Advertisement
là sẽ hiểu.

"Nhưng...Tôi có thể quyết định à?"

Cô đang tìm sự khẳng định của anh. Cô tin tưởng anh.

Đường Nhiễm Mặc cảm thấy không kiên nhẫn với người vâng vâng dạ dạ nhưng không hiểu sao anh lại hơi dịu mặt lại. Thái độ này khác với anh trước đây. Đây là phản ứng theo bản năng mà anh cũng không phát hiện ra.

"Chỉ cần cô muốn thì đều có thể ra quyết định." Khi anh nói xong câu đó thì chính anh cũng cảm thấy sai sai.

Nhưng cô lập tức lộ ra khuôn mặt tươi tắn khiến anh bỏ ý định thu câu nói kia lại.

Người luôn được gọi là "kẻ độc tài", "chủ nghĩa bá chủ" mặc kệ lời người khác thế này bao giờ?

Cô có cái gì không đúng cũng khiến anh không giống trước rồi.

Mạt Lỵ nhận được lời khẳng định của anh thì cười nói với Lý Phi: "Bác sĩ Lý, vậy tôi lấy thân phận là cô Tiêu bổ nhiệm ông làm viện trưởng bệnh viện chúng tôi."

Miệng Lý Phi há to, ngạc nhiên tới nói không thành lời. Không chỉ có ông ta mà ngay cả tất cả mọi người ở đây cũng cảm thán ông ta nhặt được vận cứt chó xong thì cũng lập tức dùng ánh mắt không thể tin mà nhìn Đường Nhiễm Mặc.

...Tổng giám đốc Đường hôm nay quá không bình thường. Quả thực phải gọi là quá kỳ lạ rồi!

Thật lâu sau Lý Phi mới không kiềm được vui mừng mà bày tỏ sự cảm ơn với Mạt Lỵ. Ông ta đã qua bốn mươi, năm ông ta vào bệnh viện thì y thuật cũng được coi là tốt nhất. Nhưng ông ta không biết nịnh nọt, lại không biết xu nịnh bạn bè nên hai mươi năm chỉ là một bác sĩ khoa ngoại nho nhỏ. Viện trưởng già về hưu, tất cả mọi người không có suy nghĩ gì khác mà chỉ muốn sống như thế là được rồi. Nhưng lời của Mạt Lỵ đã thay đổi tất cả.

Chỉ cần là người, lại là người có thực lực thì trong lòng sẽ muốn có vị trí xứng đáng.

Đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi nên Đường Nhiễm Mặc nói: "Chúng ta phải đi rồi."

Cô ngoan ngoãn đáp: "Vâng."

Anh đi phía trước, cô theo sát phía sau. Người cô nhỏ nhưng bước cũng nhỏ, vô cùng chậm rãi. Anh bắt đầu thả chậm bước chân.

Mạt Lỵ ngẩng đầu cười với anh.

Anh không nói gì, đã khôi phục lại mặt không biểu cảm từ lâu.

Lý Phi nhìn hai bóng lưng hài hòa này, trong lòng thầm nghĩ mới đầu ông ta còn lo người lạnh lùng như Đường Nhiễm Mặc sẽ đối xử không tốt với cô bé đáng thương này. Bây giờ ông ta lại lo thừa rồi.

Một lạnh một nóng không chủ bổ sung cho nhau mà còn là tuyệt phối...Ông ta lắc đầu, lại cảm thấy mình nghĩ nhiều, cứ đối phó với lời chúc mừng của các đồng nghiệp trước đã.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện