Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 89


trước sau

“Nghĩ cũng đừng nghĩ rời khỏi tôi!”

Mục Anh Húc đứng cách Uông Trữ Hạ một bước chân, khuôn mặt ngạo nghễ như bề trên, giọng nói lạnh nhạt kiêu ngạo. “Em thật tự mãn! Em chỉ là một cô gái ngớ ngẩn ngốc nghếch, cho dù mang lại nguy hiểm cũng là tôi mang đến cho em. Em nghĩ bản thân đi đâu cũng là trung tâm vũ trũ?”

Môi mím chặt, Uông Trữ Hạ không nói lên lời. Mục Anh Húc vẫn tiếp tục nhìn cô không hài lòng. “Nếu em thấy lo lắng khi ở bên tôi, tôi sẽ để em đi theo mong muốn.”

Uông Trữ Hạ thực sự định đi, cô quay về Mục gia chỉ để lấy hành lý. Cô không muốn tiếp tục gây phiền phức cho ai, dù ở đây cho cô cảm giác như đang ở nhà.

Hiện tại Mục Anh Húc thẳng thắn nói ra, cô cảm thấy quyết định rời đi của mình là trốn tránh và không có tình người.

Thấy hai người im lặng, bầu không khí trở nên nặng nề, Quách quản gia vội vàng tiến lên thuyết phục Uông Trữ Hạ: “Cô Uông, Niệm thiếu gia vui vẻ và hoạt bát hơn từ khi cô chuyển về dây sống. Nếu cô đi, cậu ấy sẽ rất buồn.”

Như có đôi mắt tròn xoe lúng đang nhìn vào cô cầu xin, Uông Trữ Hạ tưởng tượng đôi mắt ngây thơ đó sẽ khóc buồn, trái tim cô nhũn ra mềm mại.

Nhận thấy cô bắt đầu mềm lòng, đôi mắt dao động chần chừ do dự, Mục Anh Húc ho khan nhấn mạnh. “Đừng quên rằng chúng ta đã ký hợp đồng lao động. Trong thời gian hợp đồng có hiệu lực, cô phải sống trong Mục gia, chăm sóc mục Niệm”

Câu nói tiếp theo của anh ứng với linh cảm xấu trong lòng Uông Trữ Hạ.

“Nhắc đến mới nhớ, tôi có bổ sung phí vi phạm hợp đồng là năm mươi triệu nhân dân tệ sau khi cô đã ký.”

“..” Uông Trữ Hạ nhìn anh như thấy ác quỷ. “Năm mươi triệu một hợp đồng bảo mẫu? Tôi bán tôi cho anh luôn này, anh chuyển trực tiếp năm mươi triệu vào tài khoản của tôi đi.”

Mục Anh Húc sửng sốt nhìn cô đúng năm giây, anh rút phắt điện thoại ra. “Trần Hiên, chuẩn bị cho tôi hợp đồng mua bán người hợp pháp..”

Uông Trữ Hạ nhào lên giật điện thoại nhưng bị Mục Anh Húc giơ tay lên cao, cơ thể cô theo đà với đổ ập đúng ngực anh. Nhìn màn hình điện thoại đen thui, cô nghiến răng ken két. “Đồ khốn nhà anh đi chết đi.”

Mục Anh Húc lợi dụng cô đang tức giận không để ý, đặt tay ra sau lưng, sờ nắn vòng eo rồi ấn mạnh cô áp vào người anh, cúi xuống bỡn cợt. “Không có tiền thì ngoan ngoãn sống trong Mục gia đi”

Không đợi Uông Trữ Hạ trả lời, anh buông cô ra, xoay người đi thẳng về thư phòng. “Chú Quách, nhớ canh giữ hành lý của Trữ Hạ.”

Quách quản gia cúi đầu nói vâng, nét mặt hiền hòa vui mừng vì lần này ông chủ không nghĩ một đằng nói một nẻo. “Cô Uông, khuya rồi, cô về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”

Uông Trữ Hạ bất động nhìn cánh cửa thư phòng, mặt đỏ rực, chậm rãi nói. “Cảm ơn!” Mục Anh Húc độc đoán và vô lý, nhưng cô biết lý do anh cứng rắn cường ngạnh không cho cô rời khỏi Mục gia. Sau khi rời khỏi Mục gia, cô đúng là kẻ vô gia cư, lại vụng về và không có tiền, cô đúng là suy nghĩ bốc đồng.

Mục Anh Húc cũng vì lợi ích của cô mà chu toàn.

Trong bệnh viện, Ôn Thế đợi hơn một tiếng đồng hồ vẫn không thấy Uông Trữ Hạ quay lại, hắn sốt ruột nhìn điện thoại.

Hắn đứng dậy muốn ra ngoài tìm, cửa phòng bật mở suýt nữa đập vào người hắn, khuôn mặt vui mừng trong nháy mắt hiện lên vẻ thất vọng.

“Sao lại là cô? Đêm muộn rồi, cô tới làm gì?”

Lư Hàn Tuyết bước vào, cảm thấy khó chịu trước lời khó nghe của Ôn Thế.

“Nghe giọng điệu của anh, có vẻ thất vọng khi nhìn thấy em?” Cô hỏi thẳng, giọng khiêu khích.

Ôn Thế cười khẽ, phủ nhận. “Tôi thấy muộn rồi, cô không nên ra đường vào giờ này. Sẽ không an toàn đối với một cô gái.”

“Hừ, anh thật biết nói chuyện. Em là bạn gái trên danh nghĩa của anh, trách nhiệm chăm sóc bạn trai cũng nên có.” Lư Hàn Tuyết bước đến bên giường, đặt cặp lồng giữ nhiệt lên mặt bàn.

“Người làm có hầm canh, anh uống đi.”

“Tối muộn rồi, lần sau không cần phiền phức như vậy.” Ôn Thế khéo léo từ chối. “Chân tôi không có chuyện gì, tôi vẫn có thể tự chăm sóc. Đồ ăn trong căn tin bệnh viện khá đầy đủ thể loại và dinh dưỡng.”

Lời nói khách sáo của Ôn Thể khiến nụ cười trên khóe miệng Lư Hàn Tuyết cứng ngắc. Rèm mi chớp khẽ, che đậy sự bất mãn, giọng nói thản nhiên. “Nếu người mang đồ ăn đến là Uông Trữ Hạ, anh cũng nói như vậy?”

Vẻ mặt Ôn Thế thay đổi, ánh mắt nhìn cô càng thêm phức tạp. Hắn không trả lời, nhưng đối với Lư Hàn Tuyết, đây chính là đáp án.

Lư Hàn Tuyết cười khổ. “Em biết, trong lòng anh, em còn không tính là bạn bè.”

“A Tuyết, tôi không có ý đấy.” Ôn Thế không muốn tổn thương cô. “Cô đừng lãng phí thời gian vì tôi. Không đáng đâu.”

“Đáng hay không đáng, không phải anh quyết định” Lư Hàn Tuyết cầm hộp giữ nhiệt giơ lên, chậm rãi buông tay. Hộp giữ nhiệt rơi xuống đất, nắp hộp bung ra, canh gà bên trong đổ lênh láng ra sàn, mùi thơm lãng đãng trong không khí.

“A Tuyết?” Ôn Thế giật mình nhìn hành động không giống tính cách bình tĩnh thanh lịch hàng ngày của cô.

Lư Hàn Tuyết ngồi xuống giường, vắt chéo chân, cười khẽ. “Xin lỗi, em lỡ tay. Đừng lo lắng, em sẽ gọi dịch vụ dọn phòng. Tay anh khôi phục thế nào rồi? Mầy ngày này em đều bận việc, cũng chưa quan tâm vết mổ của anh.”

Chủ đề dời đi, hai người không thực sự thoải mái như bề ngoài.

Ôn Thế cười đáp, vẫn đứng gần cửa phòng. “Đều ổn. Nếu không phải tại Hạ Hạ… ừm, bác sĩ muốn theo dõi thêm, tôi đã xuất viện rồi.”

Mặc dù Ôn Thế kịp thời nói tránh nhưng Lư Hàn Tuyết vẫn nghe rõ cái tên thật mật, cô thẳng thắn vạch trần. “Uông Trữ Hạ đúng là tận tâm chăm sóc anh”

Giọng không vui của Lư Hàn Tuyết gợi lên lo lắng về Uông Trữ Hạ. Đã gần hai tiếng đồng hồ rồi, sao cô vẫn chưa quay về?

Không quan tâm đến suy nghĩ của Lư Hàn Tuyết, hắn vội vàng lấy điện thoại ra bấm số. Nhiều phút trôi qua, cuộc điện thoại thứ ba cũng không ai bắt máy.

Ôn Thế bắt đầu hoảng hốt, sợ Uông Trữ Hạ xảy ra chuyện. Hắn quay người muốn rời khỏi phòng, tiếng gọi lạnh nhạt của Lư Hàn Tuyết vang lên sau lưng. “Không cần tìm. Uông Trữ Hạ sẽ không quay lại.”

“Cái gì?” Ôn Thế gấp gáp hỏi, khuôn mặt mất đi vẻ điềm tĩnh xa cách thường ngày. “Sao cô biết? Cô đã gặp em ấy? Bây giờ Hạ Hạ ở đâu?”

Nhìn thái độ cực đoan như bị cướp mất món đồ của hắn, Lư Hàn Tuyết nhíu mày nói thẳng. “Em gặp cô ấy ngay cửa thang máy dưới sảnh bệnh viện”

“Hạ Hạ có nói sẽ đi đâu không? Đã gần hai tiếng đồng hồ rồi.”

Ghen tị bùng lên trong mắt cô, Lư Hàn Tuyết nói nửa giả nửa thật. “Cô ta nói sẽ không quay lại. Dù anh tiếp tục nằm viện, Uông Trữ Hạ đã quay về bên Mục Anh Húc.”

Ôn Thế vội bấm điện thoại, ngón tay không ngừng run rẩy, Lư Hàn Tuyết tàn nhẫn nói tiếp. “A Thế, đừng ngốc. Những gì anh làm đều không có tác dụng, cô ấy không yêu anh.”

Ngón tay run rẩy trượt phải loa ngoài, tiếng bíp bíp từ điện thoại vọng ra thật lạnh lùng.

Đầu dây bên kia vĩnh viễn không có người nghe. Ôn Thể buông tay, điện thoại rơi xuống sàn, ánh sáng màn hình tối đen, rạn nứt.

“Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê. A Thế, anh dừng lại đoạn tình cảm này đi. Điều quan trọng bây giờ là ra nước ngoài chữa cánh tay.”

Ôn Thể nhìn cô, tia chật vật trong mắt hắn rõ nét. “Cô nói đều là thật?”

Lư Hàn Tuyết gật đầu, cô không nói dối dù không rõ Uông Trữ Hạ đi đâu. Nhưng cô tin tưởng lời hứa của Uông Trữ Hạ, ít nhất điều này khiến Ôn Thế từ bỏ.

Lời khẳng định của cô khiến Ôn Thế bên bờ vực thất vọng. “A Tuyết, tôi muốn ở một mình.”

“Vậy còn chuyện ra nước ngoài chữa trị..”

“Để sau đi.”

“Được rồi, ngày mai gặp lại.”

Sau khi Lưu Hàn Tuyết rời đi, Ôn Thế cô độc đứng giữa phòng trống. Cảm giác ớn lạnh từ đáy lòng tràn khắp cơ thể, gần như nuốt chửng hắn.

“Em vẫn quay về với anh ta? Dù trả giá bao nhiêu, anh vẫn không sánh bằng Mục Anh Húc? Hạ Hạ, em thật nhẫn tâm.”

Tiếng thì thào của hắn không có lời đáp.

Tại Mục gia, Uông Trữ Hạ xin nghỉ việc tạm thời để tránh mặt Ôn Thế.

Mục Anh Húc liếc mắt nhìn cô đầy thâm ý, đưa ra đề nghị. “Nếu em thực sự muốn hắn từ bỏ, tôi có cách tốt hơn.”

Khuôn mặt xảo quyệt của anh khiến Uông Trữ Hạ lo lắng, căng thẳng dồn nén trong ngực mang đến linh cảm xấu. Cô sợ hãi từ chối, nhưng Mục Anh Húc hành động nhanh đến chóng mặt.

Ngày hôm sau, tin tức về việc đính hôn của Mục Anh Húc và Uông Trữ Hạ được lan truyền mạnh mẽ. Người sốc nhất là Uông Trữ На.

Tay run rẩy cầm điện thoại, từng tin tức bùng nổ trên internet đập thẳng vào mắt, Uông Trữ Hạ xông thẳng vào phòng làm việc. “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

“Tôi giúp đỡ em khiến Ôn Thế hoàn toàn chết tâm.” Mục Anh Húc như đã chờ sẵn câu hỏi. Anh ngồi trên ghế da cao cấp, tay đặt trên bàn, khum lại với nhau như vị vua kiêu ngạo.

“Giúp tôi?” Uông Trữ Hạ trợn mắt hỏi. “Vậy kế hoạch giải trừ tin đồn trong tương của anh là gì? Tôi cần phải biết.”

Cặp mắt ưng mang theo thâm ý, khóe mép.

Mục Anh Húc nhếch lên quyến rũ. “Nếu một ngày nào đó trong tương lai, em yêu tôi, tin đồn thành sự thật thì sao?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện