Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng

Chương 159


trước sau

Advertisement

Lời nói của quản lý Ngô khiến vẻ mặt của Cao Trữ Mộc lập tức cứng đờ, ả muốn mắng chửi người, nhưng vì lợi ích của Mục thị, Cao Trữ Mộc cố chịu đựng.

Sau vài lời chào hỏi lịch sự, Cao Trữ Mộc khen ngợi quản lý Ngô rất nhiều khiến anh ta có tâm trạng tốt.

Cao Trữ Mộc thuận thế vào chủ đề. “Anh Ngô, anh cũng đoán được ý định tôi tìm anh hôm nay. Về sản phẩm mà truyền thông đang bàn tán nghi vấn, anh có thể giúp tôi được không? Tôi chấp nhận mọi điều kiện của anh.”

“Ý cô Cao là giúp thế nào?”

“Ví dụ lấy được chứng cứ sản phẩm phía bên công ty là sản xuất ra sau, hoặc ý tưởng xuất phát từ ai..”

Tiếng cười của quản lý Ngô làm Cao trữ Mộc ngừng nói, mặt trầm xuống khó chịu. Quản lý Ngô xua tay xin lỗi. “Xin lỗi, tôi không có ý cười cô. Nhưng cô Cao phải hiểu, nếu làm vậy sẽ gây tổn hại rất lớn cho công ty tôi. Sản phẩm đang bán hạy, không có lý nào tôi tự gây bất lợi cho công ty.”

“Tôi được biết quản lý Ngô đang cần khoản tiền lớn.” Cao Trữ Mộc mỉm cười thân thiện, ánh mắt tự tin nhìn thẳng quản lý Ngô. Hài lòng nhìn cơ thể cứng đờ của đối phương, ả cảm thấy bản thân đủ hạ mình và thể hiện đầy đủ chân thành.

“Quản lý Ngô có nghĩ đến việc đổi môi trường làm việc không? Mục thị là tập đoàn lớn, phúc lợi tốt, có triển vọng phát triển xa hơn so với công ty hiện tại của anh. Đôi khi, chúng ta nên nhìn lợi ích về lâu về dài.”

Cao Trữ Mộc nghĩ những điều kiện bản thân đưa ra đủ hấp dẫn, bằng chứng là quản lý Ngô cúi đầu suy ngẫm nãy giờ. Nhưng phản ứng tiếp theo của anh ta làm ả sốc.

“Tôi xin lỗi! Điều kiện cô đưa ra thực sự hấp dẫn, nhưng tôi không thể phản bội công ty. Tôi xin phép đi trước.” Quản lý Ngô đứng dậy lịch sự từ chối.

“Khoản nợ của anh…” Cao trữ Mộc nói theo phản xạ.

“Cảm ơn giám đốc Cao quan tâm, tôi sẽ tự xử lý chuyện riêng của mình.”

Quản lý Ngô rời khỏi nhà hàng như trốn chạy, hành vi này làm Cao Trữ Mộc bối rối. Ả kiểm điểm lại cuộc nói chuyện vừa xong, ngẫm nghĩ xem bản thân phạm sai lần chỗ nào, cuối cùng nghĩ đến khả năng mình trúng bẫy.

Lúc này bên ngoài nhà hàng, Uông Trữ Hạ đã chụp được hình ảnh hai người gặp nhau, ngón tay lướt xem lại từng bức ảnh với nụ cười hài lòng trên môi.

Không ngoài dự đoán, cô nhận được cuộc gọi phàn nàn từ Cao Trữ Mộc. “Là cô bẫy tôi? Cuộc gặp này không có ý nghĩa gì hết.”

“Sao cô tức giận? Chuyện gì đã xảy ra?” Uông Trữ Hạ giả vờ vô tội, tỏ vẻ bản thân không biết gì hết. “Cuộc gặp thành công tốt đẹp chứ?”

“Tốt đẹp? Cô đang mỉa mai tôi đúng không? Mọi điều kiện tôi đưa ra, vừa đề cập đến vấn đề sản phẩm, anh ta đã vội ng chạy mất. Layla, cô chơi trò gì? Muốn quay tôi như chóng chóng để đùa giỡn tôi?”

“Ôi trời, tôi làm sao có năng lực đùa bỡn cô hay quán lý Ngô. Ý cô là thất bại trong buổi đàm phán? Sao cô không nghĩ đến đây là lần đầu gặp mặt, quản lý Ngô chưa nhìn thấy thành ý của cô, làm sao dễ dàng tin tưởng, đúng không? Trong kinh doanh, đa nghi là đứng thứ nhất, cô hiểu mà. Thất bại hôm nay là do năng lực yếu kém của cô, sao lại đổ cho tôi. Cô nên tìm cách để lấy được lòng tin của đối phương, hơn là gọi điện trách móc một người ngoài có ý tốt như tôi.”

Đáp lại gợi ý của Uông Trữ Hạ là Cao trữ Mộc tắt máy, không tiếp tục nghe. Cô cũng không cần biết Cao Trữ Mộc tin hay không, kế hoạch của cô thành công bước đầu là đạt được mục đích.

Uông Trữ Hạ liếc nhìn Cao Trữ Mộc vẫn đang ngồi trong nhà hàng, ánh mắt hiện lên tia hận ý, cô đứng dậy tiến hành bước tiếp theo.

Mục Anh Húc không bao giờ ngờ rằng Uông Trữ Hạ sẽ chủ động xuất hiện trước mặt anh.

Nhìn thấy Uông Trữ Hạ, tất cả mệt mỏi đều biến mất thần kỳ, Mục Anh Húc vẫn giả bộ lạnh lùng dửng dưng, nhướng mày nhìn cô không kiên nhẫn. “”Sao em đến đây?”

Uông Trữ Hạ không để ý đến thái độ hờ hững của anh, bước thẳng đến và đặt điện thoại lên bàn làm việc, khẽ cười. “Tôi đến đây để tặng anh một bất ngờ.”

Bút trên tay Mục Anh Húc dừng lại, nhìn cô khó hiểu. Bàn tay thon thả của Uông Trữ Hạ gõ gõ vào màn hình điện thoại, cười khúc khích. “Tôi biết gần đây anh bận bù đầu để chứng minh Mục thị không ăn cắp ý tưởng sản phẩm. Vài bằng chứng này, tặng anh miễn phí.”

“Em có ý gì?” Mục Anh Húc cầm điện thoại, trượt xem hàng loạt ảnh, ánh mắt hơi trợn trừng sửng sốt.

“Giám đốc Cao của Mục thị và quản lý Ngô, người chịu trách nhiệm trực tiếp cho sản phẩm của công ty đối thủ có thể hẹn nhau dùng cơm, điều này chứng tỏ quan hệ của họ không bình thường, đặc biệt vào thời điểm nhạy cảm này. Tới đây thì anh biết ai là người tiết lộ ý tưởng sản phẩm của công ty rồi, đúng không?”

“Tại sao em đột nhiên tốt bụng nghĩ đến việc giúp đỡ tôi tìm ra sự thật?” Câu hỏi của anh nằm ngoài dự đoán của Uông Trữ Hạ. Anh biết ý tứ của cô, nhưng điều anh tò mò là về mục đích thật sự của cô.

“Đừng hiểu lầm. Tình cờ tôi bắt gặp nên chụp lại, chứ không phải đặc biệt vì giúp đỡ anh.” Tia hoảng sợ trong mắt cô lóe lên rất nhanh, cô không rõ Mục Anh Húc có bắt gặp không.

“Thật sao? Trùng hợp đến vậy?” Mục Anh Húc không hề chớp mắt, sắc bén xoáy sâu vào mắt cô.

Cô không thích ánh mắt kẻ bề trên của anh, vừa né tránh vì chột dạ, vừa cố gắng điềm tĩnh thể hiện bản thân không vui vì bị nghi ngờ lòng tốt. “Có vẻ tôi đang làm chuyện bao đồng? Tôi đã nói hết những điều nên nói. Thật ngu ngốc khi mất thời gian gặp anh.”

Cầm lại điện thoại trên bàn, Uông Trữ Hạ ngạc nhiên là lần này Mục Anh Húc không giữ cô lại.

Sau khi cô rời đi, cặp mắt ưng chưa từng rời cánh cửa đóng kín, bên trong ảm đạm một màu đen u tối.

Hai ngày sau, Uông Trữ Hạ vui vẻ chờ đợi tin tức Cao Trữ Mộc bị sa thải, nhưng cô không nghĩ đến mọi chuyện phát triển trái ngược hoàn toàn. Mục thị tổ chức họp báo, thừa nhận đã ăn cắp ý tưởng sản phẩm, từ bỏ sản phẩm sắp tung ra.

Hình ảnh Mục Anh Húc tự đứng ra cúi đầu xin lỗi trong buổi họp báo, hình tượng xa lạ của anh khiến tim cô đau đớn, lạnh lẽo lan tỏa toàn thân.

“Mục Anh Húc thà từ bỏ sản phẩm, chấp nhận Mục thị gánh chịu danh tiếng xấu, còn hơn xử lý Cao Trữ Mộc, anh ta thực sự quan tâm và bảo vệ ả.”

Hứa Cao Lãng ngồi bên cạnh quan sát vẻ mặt Uông Trữ Hạ, nói câu công bằng để an ủi. “Quên đi, kết quả lần này cũng ông tệ. Mục thị ổn thất khá lớn, gánh lấy danh tiếng xấu khiến cổ phiếu sụt giảm. Tuy kết quả chỉ đạt 50% nhưng cũng không tệ. Mục thị không phải dễ gục chỉ bằng một hai chiêu trò, chúng ta cần kiên nhẫn.”

Uông Trữ Hạ im lặng, thật lâu sau cô đứng dậy lặng lẽ quay về văn phòng của mình. Không để ý sau lưng là đôi mắt bất lực nhìn theo.

Không để cô có thời gian suy nghĩ hay chán nản buồn bã, điện thoại Uông Trữ Hạ báo có tin nhắn. “Tôi biết mọi chuyện đều do em làm. Gặp nhau đi.”

Đầu cúi xuống, tay chống lên bàn đỡ trán, mái tóc rũ xuống che phủ toàn bộ biểu hiện trên mặt cô. Từ dưới mái tóc rũ ra giọng nói khẽ khàng. “Là mình đánh giá quá cao bản thân và coi thường anh ta.” Giọng nói không mang theo hận, cũng không nhuốm buồn.

Buổi tối, Uông Trữ Hạ đến nhà hàng mà Mục Anh Húc nhắn. Cô cố tình đến sớm trước giờ hẹn, dành thời gian để bình tâm lại, tự suy diễn các câu hỏi, các lời đối đáp phòng bị.

Thời điểm Mục Anh Húc đẩy cửa phòng đi vào, anh đứng lại vài giây ở cửa, khuôn mặt che đi ánh sáng từ hành lang hắt vào, tranh sáng tranh tối, cảm giác áp bức đổ ập xuống cơ thể cô. Tận sâu trong lòng, nỗi sợ hãi ngấm từ xương tủy về cuộc hôn nhân tù ngục bất chợt bùng nổ, cơ thể cô run rẩy theo bản năng.

Nhưng rất nhanh, Mục Anh Húc bước hẳn vào phòng, được ánh sáng ấm áp phủ kín cơ thể, khiến sự nguy hiểm tỏa ra từ người anh biến mất như đó chỉ là ảo giác của cô.

Anh nhìn tia hoảng loạn khác thường trong mắt cô, quan tâm hỏi. “Xin lỗi vì đến muộn. Em chờ lâu chưa?”

“Không lâu, tôi vừa đến.” Uông Trữ Hạ tự ép trái tim bĩnh tĩnh, khuôn mặt gắng gượng giữ vững lạnh lùng.

Mục Anh Húc như không để ý đến tâm trạng bất an của cô, anh ngồi xuống gọi phục vụ, chuyển thực đơn sang phía cô. “Xem có món nào hợp khẩu vị không?”

“Không cần. Mục đích gặp nhau hôm nay không phải để cùng dùng cơm, tôi không có cảm giác ngon miệng. Nếu anh đói hoặc muốn ăn, cứ gọi phần anh.”

Giọng cô trầm xuống nặng nề.

Anh gật đầu, thản nhiên gọi rất nhiêu món, hầu hết các món ăn được gọi đều theo sở thích của Uông Trữ Hạ.

Cô nghĩ anh cố tình nên sau khi phục vụ rời đi, cô hừ lạnh, giọng nói kỳ quái cáu kỉnh. “Mục tổng đúng là người từng trải qua sóng to gió lớn. Từ bỏ sản phẩm mà công ty dự định ra mắt, chịu phí tổn thất to lớn, gánh trên vai danh tiếng ăn cắp, vẫn còn tâm trạng ăn uống, tôi rất hâm mộ anh.”

Đáp lại lời mỉa mai của cô là nụ cười bao dung, anh trầm mặc nghe cô nói.

Khi các món ăn được mang lên, Mục Anh Húc lịch sự cười lấy lòng. “Đây là các món em thích ăn, tôi không rõ khẩu vị của em đã thay đổi chưa. Thử ăn xem vừa miệng không?”

Vừa nói vừa gắp một món cách hơi xa tay cô, muốn đặt vào đĩa nhưng không ngờ Uông Trữ Hạ đẩy đĩa ra làm thức ăn rơi xuống bàn.

Đôi đũa đông cứng trên không, đồ ăn nằm chỏng chợ, không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Uông Trữ Hạ ghét không khí ngượng ngùng này, cô không kiên nhẫn ngồi lại đây quá lâu, lạnh giọng hỏi. “Anh biết sự thật, tại sao phải mất công diễn kịch kiểu này? Mục Anh Húc, anh không tự thấy bản thân rất đạo đức giả? Có gì cứ nói thẳng, đừng mất thời gian của nhau.”

Bỏ đũa xuống, hai tay đan vào nhau đặt hờ trên bàn, Mục Anh Húc đều đều nói. “Như em mong muốn. Tôi không phải đồ ngốc nên cũng không phung phí thời gian. Tôi biết ai là người chuyển giao ý tưởng sản phẩm cho công ty đối thủ. Tôi không tiết lộ công khai vì không muốn làm em khó xử.”

Uông Trữ Hạ bật cười, phủ nhận lòng tốt của Mục Anh Húc đầy lãnh đạm.

“Tôi khó xử? Anh đang đùa tôi đấy hả? Thứ nhất, tôi thì liên quan gì đến việc ăn cắp ý tưởng sản phẩm của công ty anh? Thứ hai, anh là loại người thế nào, tôi còn không hiểu rõ. Nếu có đầy đủ bằng chứng trong tay, liệu anh có chọn từ bỏ sản phẩm có lợi nhuận cao này không?

Đừng làm tôi nực cười. Tôi không tin anh sẽ từ bỏ lợi ích lớn trước mắt chỉ để không khiến tôi khó xử.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện