Ba nữ nhân lo lắng mà nhìn Tô Lê, lời nói của những người đó vừa rồi quá khó nghe, Tô Lê có lẽ rất khó chịu a.
"Ta không sao, ta muốn một mình ở nhà một lát, Tiểu Nguyệt, phiền ngươi giúp ta chiếu cố song bào thai một chút."
Ba nữ nhân cũng không có biện pháp, đành phải rời đi, để nàng lại một mình.
Lâm Mặc bước vào nhà mình ở cửa nhìn thấy, chính là một màn như vậy, làm hắn đau lòng——
Đôi tay Tô Lê ôm đầu gối, mặt vô cảm ngồi ở trên thềm cửa, hai mắt nhìn xa xăm, không biết suy nghĩ cái gì.
Lâm Mặc tiến lên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đem Tô Lê ôm vào trong ngực.
Hắn thích nàng như vậy, tưởng đã đặt nàng ở đầu quả tim mà sủng ái, lại bị hiểu lầm, bị nhằm vào chỉ chỉ trỏ trỏ như vậy, trên đường trở về nghe được những người đó lên án, một câu hai câu bất mãn đối với Tô Lê, hắn phẫn nộ, muốn những người đó câm miệng, nhưng càng muốn về nhà ôm nữ nhân làm hắn đau lòng một cái.
Hắn yêu Tô Lê.
"Ngươi đã trở lại?" Chợt bừng tỉnh, Tô Lê nhìn về phía nam nhân ôm mình, miễn cưỡng nở một nụ cười.
Lâm Mặc ôm nàng: "Tô Lê, khó chịu khóc ra sẽ tốt hơn, đừng như vậy, ta đau lòng."
Nước mắt từ hốc mắt từng giọt lăn xuống, khóc ở trong lòng Lâm Mặc, Tô Lê trở nên yếu ớt.
"Đừng vì người không liên quan mà khổ sở, không thẹn với tâm là được rồi."
Lâm Tiểu Bút và Lâm Tiểu Chỉ được Lê Nguyệt dắt về vừa đến cửa nhà, liền thấy tẩu tử nhà mình mặt đầy nước mắt, sửng sốt một chút, vội vàng tiến lên, ôm lấy Tô Lê: "Tẩu tử, sao tẩu khóc?"
Không nghĩ tới Tiểu Bút Tiểu Chỉ đột nhiên trở về, Tô Lê vội vàng lau nước mắt, ôm lấy Tiểu Bút Tiểu Chỉ: "Không có việc gì, tẩu tử vừa mới có chút khó chịu, các ngươi ôm một cái liền không sao nữa."
Tiểu Bút Tiểu Chỉ rốt cuộc còn nhỏ, không được người trong thôn thích, hai đứa chỉ có thể chơi cùng nhau, tâm tính đơn thuần, dễ dàng liền tin lời, ôm Tô Lê chặt hơn nữa, còn non nớt an ủi nói: "Tẩu tử đừng khổ sở, Tiểu Chỉ (Tiểu Bút) sẽ vĩnh viễn bồi ngươi!"
Lâm Mặc đem ba người ôm trong lòng mình, đây là gia đình của hắn, là tâm can của hắn.
Lê Nguyệt đứng ở một bên, mỉm cười nhìn một nhà này, chỉ cảm thấy thời gian như ngừng lại.
Được Lâm Mặc và Tiểu Bút Tiểu Chỉ an ủi một hồi, Tô Lê nhanh chóng liền ngừng lại, vốn không phải là người làm ra vẻ, dễ dàng nghĩ thông suốt.
Sau khi ăn xong, Tô Lê hứng thú bừng bừng cùng Lâm Mặc thương lượng: "Lâm Mặc, sắp đến mùa thu, chúng ta sẽ xây nhà của mình có phải không?"
Nàng tưởng tượng có một nhà nhỏ thuộc về nàng và hắn cùng người thân.
Lâm Mặc cười thần bí: "Không."
Tô Lê sửng sốt: "Vì sao?" Hắn không muốn một cái nhà sao?
Lâm Mặc ôm lấy nàng, nói: "Ở trong thôn xây nhà, không bằng dùng số tiền này buôn bán, chúng ta đi lên trấn trên ở!" Vốn dĩ cùng người trong thôn ở chung hòa hợp, ở trong thôn xây nhà ngược lại cũng không có gì, nhưng hôm nay nháo thành như vậy, còn không bằng rời đi.
Tô Lê cũng nghĩ đến đi lên trấn trên buôn bán, nhưng đó là kế hoạch lúc sau, không nghĩ tới Lâm Mặc cùng nàng tâm ý tương thông, hơn nữa hiện tại lại nói ra.
"Ngươi có nhiều cách làm món ăn như vậy, chúng ta liền lên trấn trên mở cửa tiệm thức ăn, vốn dĩ không nghĩ nhanh như vậy, nhưng hiện tại đã như vầy, chúng ta liền trực tiếp rời đi, vài lần ta đến trấn trên, nhìn trúng một chỗ, diện tích không tính là lớn, nhưng có một cái tiểu viện, phía trước chúng ta có thể đem làm cửa tiệm nhỏ, người một nhà chúng ta ở hậu viện."
"Ân!" Tô Lê cười đồng ý.
Lâm Mặc là cuộc sống ngoài ý muốn lớn nhất của nàng, cũng là người mang lại kinh hỉ lớn nhất của nàng.
Nói làm là làm, thời gian không tới mấy ngày, Lâm Mặc liền tiêu hơn 252 lượng mua chỗ đó, sinh ý rau dại giao cho Lê gia, để Lê gia có một nguồn thu nhập cố định, cũng làm rõ ràng với hai người Nghiêm Tào, nhắc nhở nếu bọn họ nguyện ý có thể tiếp tục làm một chút sinh ý thảo dược.
Nên công bằng đã công bằng, lại đi gặp Lí chính,