Hàng Xóm Tỷ Tỷ Thỉnh Trả Lời!!

Chương 10: Đi theo


trước sau

Advertisement

Hai người tay nắm tay chậm rãi trở về nhà, ngọn đèn chiếu vào hai người, đem cái bóng chiếu rất dài. Thỉnh thoảng có gió thổi qua, vì nắng hè chói chang mang đến một tia cảm giác mát.
Tô Cũng lúc này cảm thấy may mắn không gì bằng vì bản thân là một nữ nhân, bởi vì trong lúc này nữ nhân cảm tình luôn luôn khó có thể hình dung, có thể bằng vào cái thân phận này làm rất được nhiều chuyện. Cho dù sau này có thể sẽ vì cái thân phận này mà gặp phải rất nhiều cản trở, nhưng Tô Cũng đối với phía trước tràn ngập lòng tin.
Ngày kế, Ngụy Tử Nịnh đến lúc nhận được thông báo đi công tác.
Mà Cố Văn Ngôn vừa cảm giác tỉnh lại, Ngô Mặc an tĩnh trên sân thượng đọc sách, nhìn tình cảnh này, trong đầu Cố Văn Ngôn đột nhiên trần đầy một ý nghĩ, hay là thực sự phải tìm một người yên ổn mà chung sống.
Mỗi ngày sáng sớm cùng nhau rời giường, buổi tối đi đón đối phương cùng nhau tan tầm ăn cơm chiều, cuối tuần có thể ngủ suốt cả ngày, cũng có thể cùng nhau đi xung quanh dạo phố. Nhưng mà vẫn là một người sẽ sinh chán sao, hay là không ngừng tìm hiểu một người sẽ không ngừng phát hiện kinh hỉ đây.
Trong lòng Cố Văn Ngôn đã âm thầm làm ra quyết định.
Đi tới sân thượng, ngồi ở trên đùi Ngô Mặc, lấy sách trong tay Ngô Mặc ra, ôm lấy cổ của nàng. Có vài ánh nắng chiếu sáng ở phía sau Ngô Mặc, Cố Văn Ngôn đột nhiên phát hiện, Ngô Mặc hình như chính là một người phát quang, tuy rằng vẫn im lặng, nhưng thế nào cũng sẽ không mờ đi sự tồn tại của nàng, săn sóc ấm áp, thỉnh thoảng phúc hắc cũng chỉ càng thêm hấp dẫn người, càng làm cho đào móc dục vọng của nàng.
"Sớm như vậy thì rời giường a, ngày hôm nay không trực ban sao?"
"Ân, ngày hôm nay buổi tối tôi mới trực. Đi ăn điểm tâm đi, ăn xong tôi có chuyện muốn nói với cô."
"Ân."
Cố Văn Ngôn đi tới nhà ăn, trên bàn là điểm tâm Ngô Mặc tự tay làm. Ngô bác sĩ tựa như có chút bệnh sạch sẽ, có thể ở nhà ăn, tuyệt sẽ không đi ăn bên ngoài, dù là thời gian rất giới hạn, cũng tình nguyện tự mình làm.
Cố Văn Ngôn ăn bữa sáng Ngô Mặc làm, thầm nghĩ bản thân cũng coi như nhặt được bảo vật, để cho Ngụy Tử Nịnh ngày đêm đắc ý, bản thân mình cũng có người làm cơm, còn là bạn gái của mình làm. Mà hai người kia, tựa như còn có một khoảng cách, cố Văn Ngôn cười trộm.
Ăn xong điểm tâm, Ngô Mặc để cho cố Văn Ngôn ngồi vào ghế sofa phòng khách, hai người ngồi rất gần, Ngô Mặc giữ khoảng cách, ngồi vào một bên.
"Tôi muốn trước tiên xin lỗi cô, kế tiếp có chuyện nói với cô, mong muốn cô tha thứ tôi."
"Chuyện gì a? Vì sao phải xin lỗi?"
"Trước tôi nói cô phải chịu trách nhiệm, chúng ta hẹn hò ba tháng, kỳ thực là tôi lừa cô. Cô cho là cô uống say rồi cùng tôi xảy ra cái gì, kỳ thực cái gì cũng chưa từng phát sinh, chỉ là cô ói lên người tôi, kết quả sáng ngày hôm sau cô nói như vậy, làm cho tôi rất tức giận, cho nên..."
Cố Văn Ngôn nghe xong Ngô Mặc nói, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Là tôi lừa cô, tôi xin lỗi. Cho nên khế ước quan hệ của chúng ta đến đây kết thúc, sau này cô với tôi không có quan hệ gì, cô có thể sống cuộc sống mà cô muốn."
Cố Văn Ngôn nghe xong Ngô Mặc nói, rất tức giận:
"Cuộc sống mà tôi muốn, cô biết tôi muốn chính là cuộc sống như thế nào sao?!"
"Nói chung tôi xin lỗi, dù sao thì sau này cô không cần cố kỵ tôi, cô tự do.
"Cô... Được, tạm biệt!"
Cố Văn Ngôn nói xong cũng không quay đầu lại đi ra khỏi nhà Ngô Mặc, cửa kêu "Phanh" một tiếng, Ngô Mặc biết, một tiếng này, coi như là chặt đứt gút mắt của hai người.
Bởi vì Ngụy Tử Nịnh không ở đây, Cố Văn Ngôn cũng không có tâm tình đi làm, liền đi tới nhà Tô Cũng, cũng không nói một nguyên cớ, thì lôi kéo Tô Cũng đi uống rượu.
"Ngô Mặc cái nữ nhân kia, nàng cư nhiên dám gạt ta!" Cố Văn Ngôn một bên uống một bên ồn ào.
Tô Cũng không biết nguyên do chuyện gì, chờ Cố Văn Ngôn giải thích mới thông suốt hiểu được.
"Em biết không? Sáng sớm chị rời giường thấy nàng ngồi ở sân thượng đọc sách, khoảnh khắc đó chị thực sự nghĩ chúng chị có thể ở cùng nhau, ai nào biết cái nữ nhân đó cư nhiên thực sự nhẫn tâm như vậy, nói không có gì là không có gì, còn gạt chị!"
Cố Văn Ngôn rất tức giận, liên tục uống rượu, Tô Cũng can ngăn cũng ngăn không được.
"Cho nên, chị tức giận chính là nàng nói đoạn thì đoạn, cũng không phải giận nàng lừa chị có đúng hay không?"
"Ân. Cái nữ nhân này quá tàn nhẫn."
"Có đúng hay không chị thích nàng rồi?" Tô Cũng do dự nửa ngày mới nói ra những lời này.
"Thích nàng sao?" Cố Văn Ngôn lâm vào trầm tư.
Rượu bắt đầu ngấm, Cố Văn Ngôn mang theo vấn đề này mà ngủ khiếp.
Ngụy Tử Nịnh gọi điện thoại tới: "Tiểu Tô Cũng, cô đang làm gì?"
"Chị Văn Ngôn tới nhà của em, nói nàng cùng chị Ngô Mặc chia tay, hiện tại uống say đang ngủ."
"Cậu ấy thế nào lại uống say a, thật là vì Ngô Mặc thành bình rượu rồi. Gần nhất cô đừng để ý đến cậu ấy, cậu ấy muốn uống để cậu ấy uống, cũng nên nếm vị đắng rồi."
Tô Cũng: "Chị Tử Nịnh thật mạnh mẽ."
"Tôi mới không mạnh mẽ."
"Phải phải, chị Tử Nịnh rất ôn nhu a." giọng Tô Cũng tràn ngập trêu đùa.
"Tôi hiện tại đi công tác tại thành phố Y, ở đây được xưng là tứ quý như xuân nga, phong cảnh thực sự không sai, cô có thể tới vẽ vật thực."
"Phải đó, em vẫn luôn muốn đi chỗ đó."
"Ân, sau này có cơ hội phải đến. Tôi đi ngủ trưa tí, buổi chiều còn phải đi tiếp khách khảo sát hạng mục, ngủ ngon."
"Ân, ngủ ngon."
Cúp điện thoại, Tô Cũng càng nghĩ càng ngồi không yên, tâm cũng đều bay đến Y thị rồi, bay đến cái mỹ lệ thành thị kia, bay đến cái người so với mỹ lệ thành thị càng hấp dẫn hơn kia.
Vì vậy Tô Cũng đặt tốt vé máy bay, cầm vài bộ quần áo, mang theo bàn vẽ, cứ thế xuất phát. Để lại Cố Văn Ngôn một người sống mơ mơ màng màng.
Chờ lúc Cố Văn Ngôn tỉnh lại phát hiện Tô Cũng lưu lại cho nàng một tờ giấy, Cố Văn Ngôn quả thực tức giận đến thiếu chút nữa phun ra máu.
"Chị Văn Ngôn, em đã bay về phía bên cạnh mỹ nhân rồi, chị một người một mình trông nhà đi." Cố Văn Ngôn, tốt...
Tới thành phố Y đã tám giờ tối, Tô Cũng gọi điện thoại cho Ngụy Tử Nịnh:
"Chị Tử nịnh, chị đang làm gì?"
"Tôi mới từ bên ngoài trở về, lại không có ai làm cơm cho tôi, nên chuẩn bị thay quần áo ra ngoài ăn đây."
"Em đây tới nấu cơm cho chị a."
"Tốt, cô thật sự tới a."
"Cho em Địa chỉ."
"Cái gì? Cô thực sự tới sao? !" Ngụy Tử Nịnh kích động không thôi.
"Đúng vậy, em hiện tại đang ở sân bay đây, nói cho e biết địa chỉ, chúng ta cùng đi ăn, thật đói."
"Ân, tôi tại khách sạn XX, cô tới cửa điện thoại cho tôi."
"Hảo."
Ngụy Tử Nịnh không nghĩ tới, Tô Cũng vậy mà thực sự tới thành phố Y, trong lòng nhảy nhót nói không nên lời, về phần vì sao nhảy nhót, Ngụy Tử Nịnh cũng nói không rõ.
Mang theo Tô Cũng cơm nước xong trở lại khách sạn, đã là 10h hơn, Tô Cũng dự định thuê một gian phòng, bất đắc dĩ bị Ngụy Tử Nịnh đem cô kéo tới phòng của nàng, căn bản không muốn để cho cô ở một mình.
Ngụy Tử Nịnh đang trong phòng tắm tắm, gần đây phòng tắm đều thiết kế rất kỳ quái, đại thể đều là trong suốt, tuy có một lớp mỏng mành che, nhưng dường như lụa trắng căn bản che không được bất luận cái phong cảnh gì, trái lại còn tăng thêm vài tia mê hoặc.
Tô Cũng ngồi trên giường, nghe tiếng nước trong phòng tắm, lúc đầu không dám liếc về cái phương hướng kia. Nhưng thật là không dám nhìn thì lại càng hiếu kỳ, trong đầu không ngừng nghĩ đến cái dáng người của Ngụy Tử Nịnh, làm cho Tô Cũng mặt đỏ tim đập, tự mình còn có thể nghe được tiếng tim đập như trống của mình.
Vậy mà Ngụy Tử Nịnh còn không tự biết, chỉ bọc có khăn tắm thì đi ra, tóc  còn tích nước, mới vừa tắm rửa xong da thịt phiếm một tia đỏ ửng, khăn tắm chỉ vừa vặn che khuất chỗ trọng yếu, đôi chân thon dài ngay trước mắt  Tô Cũng, Tô Cũng không thể làm gì khác hơn là đùng một cái túm lấy chăn, chùm kín đầu mình.
Tô Cũng trốn trong chăn, vẫn còn nghe bên ngoài tiếng Ngụy Tử Nịnh tất tất tác tác mặc quần áo, Tô Cũng cuối cùng nhịn không được, xoay người đứng lên, cầm quần áo chạy ào vào phòng tắm. Nhìn Tô Cũng mặt đỏ bừng, Ngụy Tử Nịnh có chút khó hiểu, liếc mắt về hướng phòng tắm, rốt cuộc ngay cả bản thân mình cũng là nhịn không được mà đỏ mặt.
Lúc đầu đúng là không chú ý tới phòng tắm thiết kế là cái dạng này, loại thiết kế này, còn không bằng khỏi che đi, Ngụy Tử Nịnh thầm mắng nhiếc cái thiết kế này, nhưng chính là nhịn không được lại hướng về phía phòng tắm liếc vài lần. Nhớ tới lúc trước bản thân mình nằm mộng, Ngụy Tử Nịnh thật là không dám nhìn nữa, cầm lấy chai rượu rót ra hai cái ly.
Hai cái ly đã được rót rượu, Tô Cũng đi ra, nhìn Ngụy Tử Nịnh ngồi trên sô pha uống rượu, trên mặt còn mang theo đỏ ửng. Ngụy Tử Nịnh hướng về cô vẫy vẫy tay, Tô Cũng chậm rãi tiêu sái đi qua, cầm lên ly rượu, cũng uống.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện