Hàm Đào

Tuyết Đầu Mùa


trước sau

Hai tên trộm được đưa đi diễu phố một lúc rồi bị tống vào đại lao. Đầu năm nay cũng không có người bị lưu đày, để bọn họ ăn ba năm cơm tù.

Phủ doãn cảm thấy thật lãng phí lương thực, trong nha môn cũng không dư tiền nuôi bọn họ, liền thương lượng cùng Thần Tử Thích một chút, để bọn hắn tới xưởng binh khí làm chân thợ nguội.

Hai kẻ tự xưng là hiệp đạo, trên trán khắc chữ "Tặc" chói lọi, rốt cuộc không thành được đại hiệp lại mỗi ngày phải mang xiềng chân, ở xưởng binh khí làm việc, biết vậy đã chẳng làm.

Phạm nhân làm việc, không cần trả tiền công, có thể giảm không ít phí tổn, điều này làm cho Thần Tử Thích thực vừa lòng, liền cùng phủ doãn quyết định, về sau chỉ cần không phải xử trảm, đều đưa phạm nhân tới làm việc.

Nhờ lần diễu phố này mà thanh danh Kiếm Dương dần dần truyền ra, càng ngày càng nhiều người buôn bán, người bán hàng rong từ các nơi tới, muốn buôn bán ở Kiếm Dương. Kiếm Dương nguyên bản dân cư thưa thớt, phủ doãn đối với người đến cậy nhờ phi thường hiếm lạ, trên cơ bản ai đến cũng không cự tuyệt. Chỉ cần viết giấy thay đổi quê quán, thông báo cho Kiếm Dương, là có thể trở thành con dân Kiếm Dương.

Người nhiều, người muốn thuê cửa hàng cũng nhiều lên, tiền thuê cửa hàng theo nước lên thì thuyền lên.

Cửa hàng mới mở cách vách tiệm món kho là một nhà bán điểm tâm, nhỏ giọng cùng hắn hỏi thăm tình hình nơi này, "Đại ca, cửa hàng của ngươi tiền thuê nhiều không?"

Chủ tiệm món kho cười tủm tỉm nói: "Bốn lượng bạc một tháng, mấy tháng đầu chỉ thu một nửa, Vương gia còn miễn ta một tháng tiền thuê."

Chủ tiệm điểm tâm ánh mắt hâm mộ, "Ai, cửa hàng này của ta một tháng phải trả sáu lượng bạc đấy! Đại ca ngươi cũng thật thật tinh mắt, sớm đã chuyển đến."

"Ta là người địa phương Kiếm Dương, huynh đệ ngươi cũng thực cơ linh, nhìn đi, tiền thuê còn tăng nữa!" Chủ tiệm món kho đắc ý lắc lắc khăn vải trên vai. Tuy rằng cửa hàng này của hắn sang năm cũng tăng giá, nhưng tiền lãi năm đầu đã nắm trong tay, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu đắc ý.

Người nhiều, thị phi cũng nhiều, binh lực phòng tuần doanh dần dần không đủ. Thần Tử Thích liền phân một số thiếu niên đang luyện tiễn tới phòng tuần doanh làm việc. Chính là những thiếu niên lúc trước không được lựa chọn, không cần bọn họ làm tạp dịch, làm việc ở tuần phòng doanh, mỗi ngày ở trong thành tuần tra.

Thần Tử Thích đưa hai cao thủ Ưng Linh tới doanh trại vùng ngoại ô, có bọn họ ở đây, thêm các thiếu niên xuất thân nghèo khổ phi thường chịu kham khổ, tài bắn cung có thể nói tiến triển cực nhanh.

"Không tới ba năm là có thể xuất sư." Ưng Linh cao thủ nói như thế.

Thần Tử Thích nhìn những thiếu niên đó kéo cung bắn tên, cảm thấy còn thiếu điểm gì đó, "Chờ bọn họ xuất sư, vạn tiễn tề phát, có thể giết chết một cao thủ như Điêu Liệt không?"

Vị thanh niên Ưng Linh kia bị sặc nước miếng , muốn so với Ô Vân Sử, cái này kêu hắn nói như thế nào? "Ô Vân Sử cùng thường nhân bất đồng, hắn có thể phi......"

"Khinh công tốt cũng có thể phi." Thần Tử Thích cầm lấy cung dùng để luyện tập lên thưởng thức.

"Cái này...... Thứ thuộc hạ nói thẳng, những thiếu niên này tuy chịu khó, nhưng lại không có nội lực, mũi tên bắn ra cũng không phải là cái gì cũng phá được. Sau này luyện thành, muốn bắn chết một người võ lâm bình thường vẫn có thể, nhưng muốn bắn chết cao thủ đỉnh cấp cơ hồ không có khả năng," thanh biên Ưng Linh thành thực nói ra, "Chỉ cần nội lực cao cường đến trình độ nhất định thì có thể dùng nội lực chấn vỡ mũi tên."

Ưng Linh sở dĩ có thể giết chết cao thủ trăm năm nội lực là bởi vì bản thân Ưng Linh cũng là cao thủ, mũi tên bọn họ bắn ra chứa nội lực mạnh mẽ, có thể bắn thủng cả đá.

"Đỉnh cấp cao thủ thì không thể, nhưng ít ra có thể bắn chết cao thủ bình thường." Thần Tử Thích nghĩ nghĩ nói. Đỉnh cấp cao thủ, toàn bộ Đại Chương chỉ có mấy người, Thần Tử Thích cũng không tính giết chết bọn họ, nhưng ít ra nếu có thể phòng trụ những kẻ tài như Điêu Liệt thì hay.

Ưng Linh cao thủ có chút khó xử, "Vậy phải dùng độc cùng trận pháp."

"Đúng đúng, chính là cái này!" Thần Tử Thích cuối cùng cũng minh bạch, vừa rồi hắn cảm thấy còn thiếu cái gì đấy, chính là trận pháp! Ra trận đánh giặc cần phải dàn trận, luyện binh tiễn càng cần phải có thế trận tốt.

"Dùng độc rất hay, trận pháp thì thuộc hạ không thông thuộc, sợ là cần phải thỉnh giáo Bạch Vân Sử." Người Ưng tộc kỳ thật có thói quen chiến đấu đơn độc hơn.

Bạch Vân Sử, chính là Lam Giang Tuyết, vậy thì không khó. Thần Tử Thích vừa lòng gật gật đầu, nhắc nhở mọi người chăm chỉ tập luyện, trước tết sẽ tiến hành một lần thi đấu bắn cung, đoạt được thứ hạng cao có thể thăng cấp, quản lý vài người, tiền tiêu hàng tháng sẽ tùy theo đó mà nâng lên.

Nghe thấy tin tức này, những thiếu niên kia tức khắc càng thêm hăng hái.

Tình hình Kiếm Dương càng ngày càng tốt, lúc trước Lý Vu Hàn cùng hắn giao ngân phiếu ở trước cửa vương phủ chỉ là diễn kịch để hai tên tiểu tặc xem, nhử mồi bắt trộm, Thần Tử Thích lại định đi Lư Sơn nói chuyện cung cấp kiếm.

A Mộc theo ca ca đi Lư Sơn, nghe Thần Tử Thích cùng Lư Tu Tề cò kè mặc cả, cảm thấy rất hứng thú.

"Ta biết sư phụ vẫn luôn mua kiếm của nhà ở Tầm Dương kia, nhưng mà nhiều năm như vậy cũng không bớt một phân tiền, còn tăng giá hàng năm. Không bằng thế này, ngài trước thử mua hai thanh, để nhà kia biết có người muốn đoạt sinh ý, tự nhiên sẽ hạ giá." Thần Tử Thích đẩy mấy thanh kiếm mang theo đến trước mặt Lư Tu Tề.

Rồi sau đó, Thần Tử Thích lại giống như nói chuyện phiếm, nhắc đến hai ca ca kết bái kia, "Hai ca ca của ta thật hiểu nghĩa khí, nghe nói ta mở cửa hàng binh khí, không nói hai lời liền quyết định về sau muốn mua kiếm đều dùng chỗ ta."

Ngụ ý chính là, người ta là chưởng môn môn phái nhỏ còn biết chiếu cố nhân sinh của người nhà mình, ngài còn không biết xấu hổ mà không mua sao?

Lý Vu Hàn đứng ở một bên nghẹn một lúc lâu tới một câu, "Bọn họ, đích xác trọng tình nghĩa."

Lư Tu Tề ngạc nhiên mà nhìn người ngày thường không thể nào mở miệng Lý Vu Hàn, đến hắn cũng đã nói như vậy, hắn không mua hai thanh mà nói khéo: "Sinh ý của đồ đệ, vi sư tất nhiên là muốn quan tâm......"

"Đa tạ sư phụ!" Không đợi Lư Tu Tề nói xong, Thần Tử Thích liền đứng lên chắp tay nói lời cảm tạ, nhanh chóng móc ra giấy mua bán đã chuẩn bị tốt, đưa Lư Tu Tề xem qua. Hắn cũng không tham muốn kiếm tiền hoàn toàn ở đây, những mỗi nămcần kiếm một nửa ở Lư Sơn.

"......" Lư Tu Tề cầm công văn sớm đã viết tốt kia, bỗng nhiên có cảm giác bị mắc mưu.

A Mộc đứng ở một bên, hai mắt sáng lấp lánh quan sát, trên đường trở về khó nén hưng phấn. Nguyên lai còn có thể kiếm tiền như vậy, thật là thú vị.

"Chơi vui sao?" Thần Tử Thích quay đầu nhìn về phía A Mộc.

"Vui lắm!" A Mộc dùng sức gật gật đầu.

Thần Tử Thích nhìn A Mộc, chỉ cười không nói. Lúc trở về liền đem A Mộc giao cho Lạc tiên sinh, để Lạc Vân Sinh dạy hắn xem sổ sách, bàn sinh ý.

Không cần phải đọc thơ từ vận luật, A Mộc vui vẻ vô cùng, cả người đều hoạt bát không ít.

Đảo mắt đã tới mùa đông, thời tiết chợt lạnh giá, Kiếm Dương hạ trận tuyết đầu tiên.

Trên Ngọc Sơn, sương mù sáng sớm còn chưa tan đi, Thần Tử Thích mặc kính trang hơi mỏng ở trong rừng ngô đồng đánh quyền, nhiệt khí thở ra biến thành sương trắng tiêu tán vào không trung, nhanh chóng luyện hoàn chỉnh bộ Du Long Tùy Nguyệt, vẫn bị lạnh đến phát run.

Đan Y lại không có cảm giác gì, luyện xong công pháp cơ bản, liền khoanh tay đứng dưới tàng cây ngắm tuyết. Bông tuyết uyển chuyển nhẹ nhàng bay lả tả xuống dưới, dừng ở hàng lông mi thật dài của hắn, trông rất đẹp mắt.

Thần Tử Thích thu công, hướng về phía đôi tay hà một ngụm nhiệt khí, nhìn tới Đan Y một thân hồng y liền muốn thò lại gần. Nghĩ thế là làm, nhảy nhót chạy tới, đem đôi tay lạnh lẽo nhanh chóng nhét vào vạt áo bên trong Đan Y.

Tay giống khối đá lạnh dán trên người, khiến đến Đan Y rùng mình một cái, duỗi tay đem Thần Tử Thích ôm vào trong ngực, "Như thế nào lại lạnh như vậy ?"

"Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi có nội lực thuần dương a?" Thần Tử Thích ủy khuất mà mếu máo, mới buổi sáng đã lạnh muốn đông chết, còn muốn hắn mặc đồ mỏng như vậy luyện công, đến bây giờ chưa đông cứng đã là kỳ tích.

Đan Y hơi hơi nhíu mày, kêu Linh Hòa lấy cái áo choàng tới, nhanh chóng đem người bọc vào, vận chuyển nội lực cho cơ thể hắn ấm hơn.

Mới vừa rồi chỉ là thân thểấm áp, đột nhiên biến thành cái bếp lò, Thần Tử Thích không khỏi ôm đến càng khẩn trương, tham lam mà dán vào thân mình nóng rực kia, mặc dù phủ thêm áo choàng cũng không muốn tách ra. Đan Y cứ như vậy ôm hắn, giống hai con vịt dính lấy nhau, vịt lớn vội vàng ôm vịt nhỏ lung lay mà dịch đến trong đình.

Trong đình sớm đã đốt than, chung quanh treo mành gió, rất là ấm áp.

"Quên ngươi nội lực thiên hàn, lát trở về đổi xiêm y ấm áp chút" Đan Y ôm Thần Tử Thích, ngồi trên đệm da thú.

"Ân," Thần Tử Thích cầm trà nóng uống một ngụm, nhìn xuyên gió tuyết bên ngoài qua khe hở trên mành, bỗng nhiên nhớ tới, mỗi năm thời điểm hạ đợt tuyết đầu tiên, tiểu hồng điểu sẽ xuất hiện trước mặt hắn, không khỏi tò mò, "Vì cái gì mỗi lần đều phải ngay lúc này đi tìm ta?"

Phương diện này tất nhiên là có thâm ý, trước kia không biết Đan Y chính là tiểu hồng điểu, Thần Tử Thích cho rằng đó là thần minh, chỉ khi có trận tuyết đầu mới có thể trở về nhân gian. Hiện giờ đã biết, có chút nghĩ không ra, có lẽ là lúc tuyết rơi, tiện cho chim ưng mang tiểu hồng điểu trà trộn vào hoàng cung chăng?

"Ngô, bởi vì...... Như vậy tương đối phong nhã." Đan Y khựng sau một lúc lâu, nói ra một câu như vậy.

Phong nhã? Thần Tử Thích một ngụm trà tới cổ họng bị sặc, tức khắc ho khù khụ, "Khụ khụ khụ, gì?"

Không phải bởi vì thần lực hạn chế, cũng không phải đường xá khó đi, chỉ là vì phong nhã! Khi tuyết đầu mùa rơi, thần minh sẽ thuận theo gió mà đến, trăm ngàn năm sau tất nhiên sẽ truyền thành giai thoại. Khi Đan Y tuổi nhỏ chính là nghĩ như vậy, sau lại thành thói quen nên không sửa lại.

"......" Thần Tử Thích không nói lên lời, một trận gió to thổi qua, nhấc lên tấm mành bông dày nặng, mang đến từng trận lạnh giá, làm hắn không khỏi rụt vào trong ngực Đan Y, "Nếu ngày nào đó hai ta tách ra, khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống cũng nhất định phải gặp mặt."

"Vì cái gì?" Đan Y nghe lời này, đầu quả tim run lên, cảm thấy nếu xảy ra như vậy có chút chua xót.

"Như vậy mới nhiều phong nhã nha! Thoại bản đều là nói như vậy!" Thần Tử Thích cười hì hì nói.

Đan Y: "......"

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

《 Khi trời hạ tuyết thích hợp ngâm thơ 》

( Thôi thì Đậu không edit được thơ nên cả nhà đọc văn xuôi vậy nha)

Thích Thích: Hạ tuyết đầu mùa, ta vì yêu người, cưỡi ngựa mà đến.

Điểu công: Ta thường không cưỡi ngựa

Thích Thích: Vậy thì, hạ tuyết đầu mùa, ta vì yêu người, cưỡi điểu mà đến

Điểu công: (⊙v⊙)

Thích Thích: Gió tuyết che dấu đường về, ngươi ta chỉ có thể trong gió lạnh ăn đói mặc rách

Điểu công: Ta có nội lực, còn có chim ưng tốc hành chuyên dẫn đường!

Thích Thích: Vậy thì, gió tuyết che dấu đường về, ngươi ta chỉ có thể trong gió lạnh ăn lẩu nói chuyện phiếm

Điểu công: Hảo ướt hảo ướt

Thích Thích: Chẳng lãng mạn gì cả, quăng ngã!

---------------

Như cũ là canh hai một ngày ~ pi pi pi ~7 điểm nhiều chung u ~

Truyện convert hay : Tu La Đan Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện