Hàm Đào

Biến Thành Người


trước sau

Ngàn năm trước, tấm da khắc Tiêu Thiều Cửu Thành bị cắt thành chín phần, sau mấy hồi tranh đấu thì bị phân đi tứ tán, người người tranh đoạt. Vật cổ xưa này được lưu truyền qua các thế hệ tới nay, dần dần tập trung vào tay các đại môn phái. Mỗi môn phái đều có mấy thế hệ tích lũy bảo vật, cuộn da cũ kỹ hiếm khi có thể khiến người chú ý, thẳng đến khi Tố Tâm Tông diệt Trình gia Cửu Dẫn Sơn Trang cướp đoạt ba chương, nội dung di thư của Triệu Hà Thiên bị người biết được, các đại môn phái mới tìm lại trong bảo khố nhà mình.

"Ngươi cầm cái này đi đổi mấy chương bản sao của Quy Vân Cung." Hoàng Hóa Tàm so kỹ bản chép tay của mình với nội dung trên tấm da lần cuối cùng, xác định một chữ cũng không sai, mới giao cho đệ tử.

"Mấy chương còn lại sao?" Đại đồ đệ khó xử, "Quy Vân Cung sẽ không đáp ứng đâu."

"Ít nhất cũng phải đổi được hai chương," Hoàng Hóa Tàm nhíu mày, dùng bản gốc đổi bản sao, không thể chỉ lấy một chương được, "Nhớ lấy, phải đổi được hai trong ba chương năm, sáu, chín."

Đám lừa trọc Vô Minh Tông lại đưa hết cho Quy Vân Cung, nửa chương cũng không lưu lại! Làm bọn họ phải trả đại giới lớn thế này để đổi với Quy Vân Cung, thực sự đáng căm giận.

"Trước hết cứ nói với Quy Vân Cung, chúng ta muốn năm chương bản sao, nếu bọn chúng không đồng ý mới chậm rãi ép giá." Hoàn Vương Thần Tử Kiên ngồi cạnh Hoàng Hóa Tàm mở miệng chỉ điểm, ra điều kiện như vậy biết đâu lại có kinh hỉ bất ngờ.

Mấy tên đệ tử âm thầm nhớ kỹ, mang tự tin đầy mình mà đi vào Quy Vân Cung.

"Quý phái muốn hỏi cái gì?" Lam Giang Tuyết ngồi trên thượng vị ở Thanh Vân Điện, sam y tuyết sắc dài chạm đất, trên trán đeo một cái xích bạc, ở giữa gắn một hạt châu ngọc bích tinh oánh trong suốt, đẹp không giống phàm nhân. Nhận cuộn da xem xét, không để ý lắm mà vứt sang một bên, nhàn nhạt mở miệng hỏi.

Đệ tử phái Hoàng Sơn nguyên bản còn giương cằm bị dung mạo của Bạch Vân Sử làm cho trố mắt, khí thế không tự chủ lùn đi nửa tấc, thấy đối phương hoàn toàn không có biểu hiện vui mừng hay vội vàng gì, trong lòng bắt đầu bồn chồn, "Chúng ta muốn đổi hai chương bản sao."

"Sư huynh......" Sư đệ sốt ruột nháy mắt ra hiệu với hắn, Hoàn Vương đã nói phải đòi mấy chương rồi mới giảm còn hai chương, sao bây giờ lại bỏ luôn con chốt ra rồi?

Đại đệ tử cũng phản ứng lại, hận không thể cắn đứt lưỡi mình. Đại đệ tử Phái Hoàng Sơn tên là Lục Nhâm, thời trẻ từng lưu tại trong cung chỉ kiếm thuật cho Nhị hoàng tử, rất được Hoàng Hóa Tàm tín nhiệm, chỉ là làm người có chút hấp tấp.

Lam Giang Tuyết hơi nhíu mày, trầm mặc không nói.

"A, dùng một chương đổi hai chương, tưởng Quy Vân Cung chúng ta ngốc sao!" Điêu Liệt từ bên ngoài trở về nghe được, tức khắc hừ lạnh một tiếng.

Thanh âm sang sảng bởi vì nội lực thâm hậu mà trở nên đáng sợ, làm mấy đệ tử nhỏ tuổi nhịn không được rụt cổ lại. Lục Nhâm không sợ Điêu Liệt, thoải mái chào hỏi, "Tại hạ Lục Nhâm, kiến quá Ô Vân Sử."

Điêu Liệt không để ý tới hắn, đi thẳng đến bên cạnh Lam Giang Tuyết ngồi xuống, cúi đầu xử lý công vụ. Bởi vì võ lâm đại hội lần trước mà Quy Vân Cung cùng chính đạo trở mặt, phái Hoàng Sơn đến nay vẫn chưa được Quy Vân Cung cứu trợ. Dù sao Ô Vân Sử vẫn mang danh ra tay hung ác, Điêu Liệt cũng lười khách khí với bọn họ.

"......" Lục Nhâm xấu hổ thu hồi tay.

"Hàm trùng ở quý phái đã giải quyết được chưa?" Lam Giang Tuyết nhìn thoáng qua tin tức trong tay, không nhanh không chậm nói.

Mùa xuân là mùa chim chóc tìm kiếm bạn tình, Quy Vân Cung nơi nơi yến ngữ oanh đề, đám thư khổng tước(1) đứng bên suối duỗi cổ nhìn ra xa, đợi hùng khổng tước(2) đến.

(1) thư khổng tước: khổng tước mái

(2) hùng khổng tước: khổng tước trống

Thần Tử Thích đứng ở hành lang nhìn một màn cực kì quen thuộc này, "Sao không thấy hùng khổng tước tới?"

"Thế hệ này của Lam gia hơi ít hùng khổng tước." Đan Y đem đệ đệ trên vai đệ đệ phóng tới mỹ nhân đang dựa vào tay vịn.

"Pi kỉ!" Tiểu hồng điểu mào xanh hưng phấn đi tới đi lui trên tay vịn. Thời tiết ấm áp nên tiểu gia hỏa không cần lúc nào cũng ngốc trong lòng mẫu thân, có thể ra ngoài đi lại một chút.

Đan Túc cùng Thanh Tiêu hôm nay ra ngoài thăm hỏi cố nhân, liền ném đem tiểu nhi tử cho đại nhi tử.

Đang nói, Lam Giang Tuyết mang một cái hộp gấm đi tới, hơi khom người hành lễ, "Cung chủ, phu nhân."

"Khụ khụ!" Thần Tử Thích nghe thấy danh xưng phu nhân không khỏi sặc một cái. Xưng hô kỳ quái này dù nghe bao nhiêu lần vẫn không thấm nổi, lúc trước đã định sửa nhưng lại ngại Đan Y thích, bắt thuộc hạ của y phải gọi như vậy. Sờ sờ cằm, Thần Tử Thích nhìn Đan Y mắt phiếm ý cười, thầm nghĩ lần sau trở về Kiếm Dương nhất định phải bảo đám thuộc hạ của hắn đồng thời gọi Đan Y Vương phi, hừ hừ hừ.

Đan Y mở hộp gấm, trong hộp đặt cuộn da chương 4, nhìn lướt qua liền khép lại, "Bọn họ muốn cái gì?"

"Chương 5 bản sao cùng mười con Bạch Lan Cổ." Lam Giang Tuyết thu hồi hộp gấm, nhàn nhạt nói.

"Làm tốt lắm!" Thần Tử Thích vỗ tay, cười ha ha.

Bởi vì đã đáp ứng Vô Minh Tông giải quyết họa hàm trùng, Đan Y phân phó Vạn Cổ Môn dưỡng thêm một đám Bạch Lan Cổ. Mấy ngày trước chuẩn bị gửi đi lại bị Thần Tử Thích ngăn cản.

"Trồng lúa có ân cho gạo mang thù, Quy Vân Cung cũng không phải Phật môn mà mỗi ngày phát từ bi, để bọn họ tự tới, chúng ta còn có thể kiếm ít thứ tốt." Thần Tử Thích nguyên bản tính để Phong Linh mang cổ trùng đến những mấy môn phái bị ghét để đổi đồ, không nghĩ tới Lam Giang Tuyết đã dùng lên phái Hoàng Sơn hôm nay.

Lục Nhâm vốn tưởng đổi được hai chương mang về, ngẫm lại huynh đệ còn đang cực khổ uống nước muối, cuối cùng đành lựa chọn một chương nhạc phổ cùng mười con cổ trùng.

"A nga ——" một con lam khổng tước sặc sỡ từ núi rừng đột nhiên bay ra, kéo lông đuôi thật dài bay xuống ven suối, ưu nhã đi qua đi lại.

"Pi kỉ kỉ!" Phượng Nhị hưng phấn nhảy nhót.

Thần Tử Thích quay đầu qua, "Rốt cuộc cũng có chim trống tới." Là người thường nên hắn nhìn điểu nào cũng đều như nhau, phân không ra ai với ai. Nhưng ba con bên cạnh đây thì phân biệt được, nhìn bộ dáng Phượng Nhị, lam khổng tước hẳn là người quen đi?

Thư khổng tước ở bờ bên kia nhìn thấy chim trống lông đuôi mỹ lệ như vậy, lập tức hưng phấn, ghé vào nhau thì thầm, chờ khổng tước kia xòe đuôi.

Nhưng mà lam khổng tước không hề nhìn đám chim mái kia, ngửa đầu nhìn chằm chằm bạch y nhân đứng ở hành lang, đi qua đi lại.

"Kỉ kỉ!" Phượng Nhị nhìn cái đuôi lớn hoa lệ, quay đầu nhìn tiểu thí thí trụi lủi của mình, có chút nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu.

Lam Giang Tuyết không để ý tới con khổng tước kia, cúi đầu cáo lui. Hùng khổng tước lập tức đập cánh, vọt tới hành lang, biến thành hình người, hướng Đan Y cùng Thần Tử Thích cúi đầu hành lễ, đúng là Lam Sơn Vũ nhiều ngày không thấy.

"Người của Nhạn Đãng Sơn đang trên đường tới, người tới là một trong năm phong chủ Xuân Sơn Chân Nhân." Lam Sơn Vũ bẩm báo tin tức mà bên dưới vừa truyền đến cho Đan Y, thuận tay giữ chặt ống tay áo Lam Giang Tuyết, bảo hắn chờ mình một chút.

Nhạn Đãng Sơn là một môn phái cực kỳ đặc thù, là một trong tam đại tông môn Kiếm Minh, bọn họ không tham dự giang hồ phân tranh, một lòng luyện kiếm, thực lực kỳ thật bỏ xa phái Hoàng Sơn. Chẳng qua, Nhạn Đãng Sơn không có chưởng môn, cả năm phong chủ cùng quản lý.

"Tố Tâm Tông bên kia có tin gì không?" Đan Y nhìn Lam Sơn Vũ, dư quang thoáng nhìn thấy đệ đệ không đứng vững, duỗi tay vớt lấy tiểu gia hỏa, ném vào tay Thần Tử Thích.

Thần Tử Thích vội vàng khép tay tiếp được, đặt trên khuỷu tay.

"Thương thế của Triệu Tố Nhu rất nặng, có thể không sống được bao lâu." Lam Sơn Vũ thần sắc đạm mạc nói.

Năm trước ở hành cung, Triệu Tố Nhu bị Đan Túc đánh một chưởng, thương thế nghiêm trọng. Vất vả chịu đựng qua trời đông giá rét, nhưng không gượng được qua xuân ấm sao?

Thần Tử Thích rũ mắt, xoay chuyển tròng mắt, tiến đến bên tai Đan Y nói hai câu.

Đan Y gật đầu, đối Lam Sơn Vũ nói: "Truyền tin cho Ngọc Hồ, nói với nàng sư phụ sắp chết."

"Rõ," Lam Sơn Vũ lĩnh mệnh, thấy cung chủ không còn gì muốn dặn dò, quay đầu nhìn Lam Giang Tuyết, đối phương đã nhấc chân đi trước nên nhanh chóng đuổi theo, "Khinh Hàn, từ từ, đợi ta."

"Không phải ngươi muốn khoe đuôi sao?" Giọng nói thanh lãnh mang theo một chút tức giận khó nhận ra.

"Đúng vậy, nhưng ngươi đi rồi thì ta mở cho ai xem." Lam Sơn Vũ lấy lòng bám sát phía sau, cười hì hì nói.

Bạch y mĩ nhân quay đầu liếc mắt nhìn hắn, nhấc chân ra khỏi hành lang, ở giữa không trung hóa thành một con khổng tước trắng tuyết trắng, giương cánh bay lượn. Lam Sơn Vũ đuổi kịp, biến thành lam khổng tước cùng quấn quýt si mê.

Hai con chim trống mỹ lệ ở không trung bay múa xoay quanh, giao cổ bay đi. Bên kia suối, đám chim mái nhìn không trung ríu rít, Thần Tử Thích đoán các nàng hẳn đang mắng chửi thô tục, đổi lại là ai thì hàng năm đều phải xem hai chim trống thân cận giao cổ cũng muốn chửi đổng.

"Phượng Nhị lớn lên không được học hai ca ca Lam gia, phải tìm một chim mái xinh đẹp, biết chưa?" Thần Tử Thích cúi đầu nhìn đệ đệ.

"Chinh đẹp! Tẩu chử!"(3) Phượng Nhị mở ra phấn nộn cái miệng nhỏ, nhão nhão dính dính mà nói hai cái từ.

(3) đệ đệ nói ngọng nha, là "chim đẹp, tẩu tử"

"Không phải tẩu tử, là ca phu......" Thần Tử Thích nhướng mày, mới nói một nửa đột nhiên ngây ngẩn cả người, ngồi trong khuỷu tay không phải tiểu hồng điểu lông xù xù, mà là một tiêu oa nhi phấn điêu ngọc trác!

Oa oa phi thường nhỏ, chỉ như đứa bé mấy tháng, phi thường nhẹ, khó trách Thần Tử Thích không có cảm giác gì. Nhưng mà thân thể không giống em bé mềm mại mà rất rắn chắc, ngồi thật vững vàng, hai cái tay nhỏ còn biết nắm lấy vạt áo Thần Tử Thích.

"Đan Y!" Thần Tử Thích nhanh chóng gọi nam nhân nhà mình tới xem.

Đan Y nghiêng đầu nhìn đệ đệ, cũng không quá kinh ngạc. Tiểu phượng hoàng phá xác sau ba tháng có thể biến thành người, tính không sai biệt lắm cũng đã nhiều hơn mấy ngày, duỗi tay ôm tiểu gia hỏa vào lòng mình, dùng tay áo rộng đỏ tươi che khuất cái mông trơn bóng kia. Tiểu gia hỏa còn quá nhỏ, sẽ không biết dùng mao mao biến thành quần áo.

"Cằn nhằn!" Phượng Nhị giương cái miệng không có răng, cao hứng kêu một tiếng, đầu chui vào ngực ca ca cọ cọ.

Đan Y vươn một ngón tay, đặt lên ấn đường đệ đệ, đẩy cái đầu nhỏ tròn tròn ra, nhìn kỹ gương mặt tươi cười kia, "Thích Thích, ngươi xem nó lớn lên giống ai?"

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Điểu cha: Đứa nhỏ này lớn lên không giống ta

Điểu công: Vậy khẳng định cũng không giống ta!

Thích Thích: Rõ ràng rất giống a

Điểu cha & điểu công: Ngốc như vậy, giống chỗ nào!

Đệ đệ: Kỉ?

Thích Thích:......

---------------------------

Nếu vân ném 1 cái địa lôi

Nếu vân ném 1 cái địa lôi

Ta nghe nói ném 1 cái địa lôi

Trời mưa cầu gai ném 1 cái địa lôi

Màu xám? Lự kính ném 1 cái địa lôi

Ta lại tưởng cải danh ném 1 cái địa lôi

Bánh trôi tương thích bánh ngọt nhỏ ném 1 cái địa lôi

Pi pi ném 1 cái địa lôi

Tĩnh trúc khó thư mạc ngưng lăng ném 1 cái địa lôi

Tiểu trúc tử FOX ném 1 cái địa lôi

Búi. Ném 1 cái địa lôi

Ai ở loạn đặt tên ném 1 cái địa lôi

Chín nghi, ném 1 cái địa lôi

Thoáng lược ném 1 cái địa lôi

Miêu tiên sinh ném 1 cái địa lôi

Vân thu ném 1 cái địa lôi

Bạch lâu màu mười một ném 1 cái địa lôi

Vãn anh đêm phiêu ném 1 cái địa lôi

nanguatu ném 1 cái địa lôi

Lạo thủy ném 1 cái địa lôi

Thanh thương hơi ngâm ném 1 cái địa lôi

18905936 ném 1 cái địa lôi

Phong hoa nhập đuôi lông mày ném 1 cái địa lôi

Một con cà chua tinh ném 1 cái hoả tiễn

Miêu mễ luyến thượng cá ném 1 cái địa lôi

Miêu mễ luyến thượng cá ném 1 cái địa lôi

Miêu mễ luyến thượng cá ném 1 cái địa lôi

AuaAuayy ném 1 cái hoả tiễn

Mạt tiểu đuôi ném 1 cái địa lôi

Phù nguyên tử ném 1 cái địa lôi

Thanh du ném 1 cái địa lôi

Augenblick ném 1 cái địa lôi

Toàn thế giới nhất khốc phì chuột ném 1 cái địa lôi

Vân thượng nhàn quân ném 1 cái địa lôi

Ngọt cam cam cam quả cam ném 1 cái địa lôi

Quả táo vạn tuế ném 1 cái địa lôi

Vân thu ném 1 cái địa lôi

Lạo thủy ném 1 cái địa lôi

Chung tình vọng tưởng ném 1 cái địa lôi

dela ném 1 cái địa lôi

Cố chấp chuyện xưa ném 1 cái địa lôi

Linh ném 1 cái địa lôi

Tuyết cá bánh muốn rải muối ném 1 cái địa lôi

Tuyết cá bánh muốn rải muối ném 1 cái địa lôi

Tuyết cá bánh muốn rải muối ném 1 cái địa lôi

Rượu rượu ném 1 cái địa lôi

Địch địch ném 1 cái địa lôi

Tử lê ném 1 cái địa lôi

Miêu mễ luyến thượng cá ném 1 cái địa lôi

Miêu mễ luyến thượng cá ném 1 cái địa lôi

Mộc tân ném 1 cái địa lôi

Tự âm ném 1 cái địa lôi

Phượng ương ném 1 cái địa lôi

Mạc tiểu cảnh ném 1 cái địa lôi

Nháo nháo ix ném 1 cái địa lôi

Ta đã ném 1 cái địa lôi

Trong đó viết ném 1 cái địa lôi

Hung mãnh đại tổng tiến công hướng tác giả cúc ném 1 cái địa lôi

Ái hải miêu ném 1 cái lựu đạn

Nhuỵ công tử ném 1 cái địa lôi

Manh ai ai tiện lợi quân ném 1 cái lựu đạn

Nhai Tí, ném 1 cái lựu đạn

Biển sâu cá hồi ném 1 cái địa lôi

Bạc trĩ tương tương ném 1 cái địa lôi

Ô ô lộ minh ném 1 cái địa lôi

Tử lê ném 1 cái hoả tiễn

Tử lê ném 1 cái địa lôi

Chung tình vọng tưởng ném 1 cái địa lôi

21030452 ném 1 cái địa lôi

Cảm ơn các đại nhân đánh thưởng. Sao sao pi

Truyện convert hay : Ta Không Nghĩ Kế Thừa Ngàn Tỷ Gia Sản

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện