Hàm Đào

Tiêu Thiều


trước sau

Thanh Tiêu phu nhân liếc mắt nhìn tộc trưởng, cúi đầu ngắm móng tay được chăm sóc tỉ mỉ của mình, "Hiện giờ trong Thanh Tộc, ai có huyết thống tốt nhất?"

"Hồi phu nhân, là Thanh La," tộc trưởng cho rằng phu nhân nghĩ lại, liền khen ngay, "Bộ dáng Thanh La là tốt nhất trong lứa hiện giờ, màu mắt so với người khác nhạt hơn, nhất định có thể sinh ra tiểu phượng hoàng khoẻ mạnh."

"Cho nên ngươi muốn để Thanh La làm thiếp cho Đan Y sao?" Ánh mắt Thanh Tiêu lãnh đạm nhìn tộc trưởng thẳng vào tộc trưởng, bỗng nhiên cảm thấy có chút đáng buồn. Một tộc mà chỉ dựa vào việc kết thân với cung chủ để tồn tại, để có cơ hội thân cận với cung chủ mà dập đầu, như thể phù du cả đời chỉ để sinh ra hậu đại.

"Chuyện này......" Tộc trưởng Thanh Quật chần chờ, nếu chỉ làm thiếp thì đối với Thanh Tộc chỉ vô ích, chẳng khác gì dâng tỳ nữ, nhưng nếu sinh được tiểu phượng hoàng chắc chắn sẽ được nâng lên thành chính thê, khẽ cắn môi, "Cũng được."

"A, ngươi lại bỏ được ư," Thanh Tiêu phu nhân cười nhạo một tiếng, đứng dậy, nhìn xuyên qua tán cây ngô đồng lên trời cao xanh thẳm, "Phượng hoàng cả đời chỉ nhận duy nhất một bạn lữ, nếu bọn chúng trước đây từng gặp gỡ có thể có khả năng nạp thiếp, hiện giờ đã tìm được người muốn trải qua một đời...... Nếu ngươi không muốn Thanh La uổng mạng thì bỏ phần tâm tư này đi."

Ngụ ý là chuyện này hết thảy đều do Thanh Tộc không đủ nỗ lực.

Thanh Quật tộc trưởng trố mắt nửa ngày mới không cam lòng mà cúi đầu nói phải. Nếu trước đây hai người tương ngộ, khi đó Đan Y mới bảy tuổi......

"Kỉ kỉ kỉ!" Đang nói, Đan Y mặt tối sầm mang theo đệ đệ đi tới.

"Cũng biết là chạy tới chỗ con mà." Thanh Tiêu bất đắc dĩ, đưa tay nhận lấy tiểu mao cầu đang vô cùng phấn khởi. Lão phụ thân Đan gia từ sáng đã không thấy tăm hơi, hiển nhiên là sợ bị thê tử rút lông.

"Đây là," tộc trưởng Thanh Quật sắc mặt xám xịt nhìn thấy tiểu hồng điểu đầu mọc lông xanh, ánh mắt lập tức sáng lên, "Nhị cung chủ sao?"

"Ân." Thanh Tiêu vươn một ngón tay, vuốt lại hai cái lông nhỏ khi ngủ bị đè bẹp kia.

Chuyện đệ đệ sinh ra còn chưa công bố, nguyên bản định nhân yến trừ tịch sẽ giới thiệu, hiện giờ chỉ có mấy thuộc hạ thân cận như Lam Giang Tuyết, Điêu Liệt biết. Mà những tộc trên Ngọc Sơn như Thanh Tộc thì tin tức thập phần lạc hậu.

Nhìn thấy Tiểu hồng điểu mào xanh, tộc trưởng Thanh Quật như thấy được hy vọng, thức thời cáo lui.

"Ngoan," Thanh Tiêu xao xoa đầu đại nhi, "Cha không có nhà, nương làm ít đồ ngon cho các con."

Nghe thấy lời này, sắc mặt Đan Y mới tốt lên một chút, theo mẫu thân đi sâu vào trong rừng ngô đồng.

Lúc Thần Tử Thích tìm được Đan Y thì thấy y biến thành tiểu hồng điểu, ngồi song song cùng đệ đệ trên một cái đệm mềm, miệng mở lớn. Thanh Tiêu phu nhân vê trúc mễ đã cắt thành sợi mỏng, lần lượt đút vào hai cái miệng nhỏ vàng nhạt kia.

"Tử Thích a, tới đây." Thanh Tiêu vẫy tay, ý bảo Thần Tử Thích tới, vừa rồi đại nhi tử nhất định không cho gọi là Thích Thích, nàng liền sửa lại xưng hô.

Thần Tử Thích vừa ngồi xuống đã được đút một ngụm sợi trúc mễ. Mễ điều ôn nhuyễn mang theo thanh hương cùng vị ngọt dìu dịu, ăn rất ngon.

"Pi kỉ!" Phượng Nhị nuốt đồ ăn, hướng về phía Thần Tử Thích kêu một tiếng.

"Pi." Đan Y đối đệ đệ kêu một tiếng, vươn cánh nhỏ vỗ vỗ đầu lông xanh nhỏ khen ngợi.

"Kỉ!" Đệ đệ thật cao hứng, đầu vùi vào mao mao của ca ca.

Đan Y lập tức duỗi trảo, ghét bỏ đẩy đệ đệ ra.

Đang nháo thì Bạch Vân Sử Lam Giang Tuyết chậm rãi đi tới, hành lễ với Thanh Tiêu phu nhân rồi nhìn tiểu hồng điểu trên bàn, "Cung chủ, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

Đan Y rũ rũ lông rồi nhảy xuống bàn, hóa thành hình người ngồi xuống ghế, bộ dáng thoạt nhìn trầm ổn nội liễm, hoàn toàn không giống tiểu mao cầu vừa tranh đồ ăn với đệ đệ, "Có chuyện gì?"

"Lão cung chủ ở Triều Phượng Điện hạ lệnh, để Quạ Linh lâu công bố thiên hạ tìm Tiêu Thiều khúc, cho phép
đổi một chương Tiêu Thiều Cửu Thành bản gốc lấy một câu hỏi Thiên Tự Hào." Lam Giang Tuyết cụp mắt nói. Hiện giờ hắn là Bạch Vân Sử, đại sự liên quan rộng thế này đều phải qua hắn tay mới có thể truyền đạt xuống dưới, bây giờ hỏi Đan Y chính là chặn lại mệnh lệnh để thỉnh ý tứ của y.

Đan Y hơi hơi nhíu mày, tìm Tiêu Thiều khúc sao?

Lúc trước cha cũng từng nói nhất định sẽ tìm đủ Tiêu Thiều, không nghĩ tới lại gióng trống khua chiêng như vậy.

"Cũng được." Đan Y trầm mặc một lát, gật đầu đáp ứng. Được cung chủ cho phép, Lam Giang Tuyết lúc này mới lĩnh mệnh rời đi, triệu tập các lâu chủ để an bài xuống dưới.

Thanh Tiêu phu nhân làm như không thấy trượng phu nhà mình bị mất quyền, bình thản tiếp tục uy đồ ăn cho tiểu nhi tử.

"Trời lạnh như vậy, ngồi bên ngoài không việc gì sao?" Thần Tử Thích tất nhiên nghe ra môn đạo bên trong, liền rời đề tài, miễn cho mẫu tử bọn họ cảm thấy lúng túng.

"Xem ta này, thật mau quên." Thanh Tiêu nhìn tiểu nhi tử hình như hơi run run mới nhớ tới hiện giờ đã vào đông, chim non vừa phá xác vẫn nên ngốc trong lông nhung của mẫu thân thì hơn. Vừa rồi có ca ca bên cạnh không cảm nhận được, lúc này ca ca đã đứng dậy hiển nhiên là thấy lạnh.

Nhanh chóng ôm lấy tiểu nhi tử đi đến giường nệm ngồi xuống, một đạo thanh quang hiện lên, mỹ nhân thanh y hóa thành một Thanh Loan mỹ lệ, nằm xuống trên người tiểu gia hỏa, ủ ấm cục bông nho nhỏ kia.

"Pi pi kỉ!" Hai cọng lông xanh lục ló ra, tiếp theo là một cái đầu chim nhỏ hướng về phía Đan Y kêu to, gọi ca ca cũng đến ấm ấm đi.

Đan Y nhìn thoáng qua, kéo Thần Tử Thích đứng dậy, "Nhi tử còn có việc phải xử lý, lúc khác lại tới. Tối nay giữ Phượng Nhị ở đây đi."

Thanh Loan hơi gật đầu, kéo đầu tiểu gia hỏa vào trong lòng dụi dụi.

Thần Tử Thích nhìn hai mẹ con, lại nhìn Đan Y, bỗng nhiên cảm thấy tiểu hồng điểu nhà mình có chút đáng thương. Đi tới rừng ngô đồng, bước hành lang dài, Thần Tử Thích dừng bước chân, ôm chặt Đan Y, "Hôm trước không phải nói để ta ủ ấm sao?"

Đan Y quay đầu, con ngươi thâm thuý dần dần trào ra từng chút từng chút ý cười, như hàng ngàn hàng vạn sao trời hội tụ, đẹp không thể tưởng tượng nổi, "Ân."

Chuyện có thể dùng Tiêu Thiều đổi lấy câu hỏi Thiên Tự Hào cũng giống như Tố Tâm Tông năm đó truyền bá bí tử, trong một đêm báo cho toàn bộ Đại Chương. Nguyên bản các đại môn phái còn đang loạn lại càng thêm loạn.

Gióng trống khua chiêng như vậy chứng tỏ trong 《 Tiêu Thiều Cửu Thành 》giấu bí mật kinh thiên động địa, các môn phái giữ chương không đầy đủ bắt đầu tính toán làm thế nào để đổi lấy lợi ích lớn nhất, mà đám lão quái vật ẩn trong môn phái cũng bắt đầu rục rịch.

Năm nay đã định trước sẽ không yên ổn.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Thích Thích: lại đây, ta ủ ấm ngươi

Điểu công: Ấm cái gì?

Thích Thích: Ấm tiểu điểu nha

Điểu công: (⊙v⊙)

Thích Thích: Ai ai, ngươi làm gì vậy?

Điểu công: Tiểu điểu của ta đang rục rịch a

Thích Thích: Không phải điểu đó..... Ngô......

-------------------------

Ngao ngao ngao, hôm nay viết đặc biệt chậm, quỳ, cầu không đánh

PS: Tiểu kịch trường hôm nay là tiểu hồng điểu viết, không phải ta, che mặt

Truyện convert hay : Vượt Rào Trêu Chọc

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện