[Hai Thế Giới] Thăng Cấp Làm Hoàng Đế

Chương 47:


trước sau

Advertisement

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Túc Khê cảm giác, sau khi trở về từ quân doanh, tâm tình của nhóc con trở nên kỳ lạ, khiến cho người ta không thể hiểu được.
Mấy ngày nay cô login, nhóc con vẫn trước sau như một rạng rỡ chào đón. Cô vẫn tận tâm làm người mẹ già giém chăn cho nhóc con, lúc nhóc con đang đọc sách thì phủ áo choàng lên người hắn, dặn hắn đừng để cảm lạnh, mỗi ngày lại vào trù phòng của Bộ Binh luộc hai quả trứng gà, để ở trên bàn của nhóc con, giúp hắn bồi bổ thân thể, nhưng thoạt nhìn nhóc con không hề cao hứng, ngược lại ánh mắt rất phức tạp...
Tuy rằng hắn vẫn dịu dàng nhìn nàng, nhẹ nhàng nói lời cảm tạ.
Nhưng lúc sau lại gục đầu xuống, mím môi... giống như muốn nói gì đó, lại không thể nói ra thành lời.
Túc Khê nhìn hắn trở về từ chỗ Trấn Viễn Tướng Quân, trên quan phục có vết rách lớn, nhưng hắn lại không hề để ý. Nếu xiêm y khác cũng đành thôi, dù sao hiện tại nhóc con đã không còn là nhóc con của quá khứ, hắn có bạc, có thể mua một bộ xiêm y mới, nhưng đây lại là quan phục của hắn.
Vì thế Túc Khê thừa dịp ban đêm hắn say giấc, vào trong siêu thị mua "Kỹ năng thêu thùa", vui vẻ may vá cho hắn.
Ngày hôm sau, nhóc con phát hiện ra.
Túc Khê login có chút phổng mũi, mong chờ nhóc con lộ khuôn mặt chibi vui vẻ, lần trước cô trộm tặng hắn lò sưởi, vẻ mặt hắn vô cùng dịu dàng, giống như có dòng nước ấm chảy qua. Nhưng hiện tại, nhóc con mặc trung y màu trắng, cầm quan phục đã được vá lại, sắc mặt phức tạp, đôi mắt tối sầm.
Túc Khê: ....?
Cô không biết nhóc con đang suy nghĩ gì, tóm lại thoạt nhìn không phải đang vui vẻ, ngược lại còn có dáng vẻ thất hồn lạc phách. Hắn sờ vết vá trên quan phục, bật cười tự giễu, vẻ mặt chua chát.
Cả một buổi sáng hôm đó, hắn yên lặng rất lâu, sau đó mới mặc quan phục, tới Nha môn.
Lúc login cô vẫn chưa chào hỏi với nhóc con, vậy nên thấy được tất cả biểu cảm chân thật của hắn.
Túc Khê: ....?
Túc Khê không rõ nhóc con của cô bị làm sao, nếu là lúc trước, nếu biết cô làm, nhất định hắn sẽ rất vui vẻ, ánh mắt trông mong nhìn cô, nhưng hiện tại... Hắn đã chán ghét cô, không muốn làm bạn với người mẹ già này?!
Này này, cô còn chưa chơi đã nghiền game này, nhóc con của cô đã chán ghét làm bạn với cô?!
Túc Khê cảm giác trời cao đang giáng sấm sét ầm ầm!
Cô tắt màn hình, trong đầu trống rỗng, tự hỏi dạo gần đây mình có làm sai chuyện gì không... Ngoại trừ lần đó tự tiện xen vào chuyện của người khác, làm mai cho nhóc con và nữ nhi Bộ Binh Thượng Thư, cô cũng đâu có làm chuyện gì khác?
Nhưng không hiểu sao từ khi quay trở về từ quân doanh, nhóc con luôn đối xử rất kỳ lạ với cô...
Mấy ngày nay cô luôn nhắc nhở nhóc con mặc nhiều xiêm y vào, cả người hắn cứng đờ, cô còn tưởng là mình gặp ảo giác, nhưng tận mắt chứng kiến nhóc con ủ rũ cầm quan phục được cô vá lại, rốt cuộc cô cũng nhận ra, ảo giác mấy ngày qua đều là thật.
Túc Khê nghĩ mãi vẫn không hiểu, tâm tình có hơi đi xuống.
Cô biết, đây là vì mỗi lần login, cho dù cô có làm gì đi chăng nữa, nhóc con vẫn luôn vui vẻ chờ cô, cứ như vậy, Túc Khê sinh ra cảm có người phụ thuộc vào mình, được người khác để ý. Nhưng mấy ngày nay không hiểu nhóc con suy nghĩ cái gì, cảm xúc lên lên xuống xuống, đối xử với cô rất miễn cưỡng. Tâm trạng của cô cũng xuống dốc theo.
Rốt cuộc tại sao lại như vậy? Túc Khê không rõ, chẳng lẽ là do đang tới thời kỳ phản nghịch sao? Cô tới tuổi này rồi, có nhiều chuyện không muốn nói với bố mẹ, ngược lại chỉ thích tâm sự thầm kín với Cố Thấm và Hoắc Kính Xuyên. Cho nên, hiện tại nhóc con như vậy, là vì không có bằng hữu để tâm sự sao?
Ở bên ngoài, mẹ Túc gọi Túc Khê ra ăn cơm, trước khi logout, Túc Khê chuyển màn hình tới Thái Học Viện, quả nhiên thấy Vân Tu Bàng đang lẽo đẽo theo sau nhóc con.
Mấy ngày nay nhóc con có thái độ kỳ lạ với cô, dáng vẻ muốn nói lại thôi, nhưng thái độ với Vân Tu Bàng lại rất bình thường.
Hai đứa nhỏ chibi ngồi ở bậc cầu thang ngoài sân vườn nói chuyện, trên đỉnh đầu Vân Tu Bàng không ngừng tỏa ra khung đối thoại, mà nhóc con nhíu mày, tuy rằng trầm mặc ít lời, nhưng không hề ngắt lời hắn ta, hai người trao đổi ta một câu ngươi một câu.
Túc Khê: ....
Túc Khê nhìn thấy cảnh này, trái tim đau nhói, cảm giác vô cùng đau đớn.
Tuy cô hy vọng nhóc con có thêm bằng hữu, miễn cho ba ngày offline không gặp hắn lại mất hồn mất vía. Nhưng khi thấy nhóc con có tâm sự, lại không chịu nói với cô, mà đi nói với tiểu bằng hữu khác, cô không khỏi buồn bã.
Nghĩ vậy, Túc Khê chợt nhớ ra, mỗi lần tan học cô lại chui vào trong phòng học bài chơi game, ở trên trường tám chuyện với bạn bè, nếu mẹ có gọi tới, cô chưa nói được hai câu đã cúp máy, thật sự rất tổn thương trái tim của mẹ cô.
Vì thế cô tắt điện thoại, đi vào phòng bếp, mếu máo nói với mẹ Túc: "Mẹ, buổi chiều mẹ đừng đi chơi mạt chược nữa, con với mẹ đi dạo phố nhé?"
Mẹ Túc khó hiểu nhìn cô, bưng đồ ăn ra bên ngoài, không kiên nhẫn xua xua tay, "Xùy xùy, đi chơi với bạn của con đi, đừng có bám dính lấy mẹ, buổi chiều mẹ hẹn người ta đi chơi mạt chược rồi."
Túc Khê: .....
Ở trong trò chơi lẫn ngoài trò chơi đều bị ghét bỏ, hôm nay vừa hay là cuối tuần, cô đành hẹn Cố Thấm tới thư viện học nhóm.
Mà bên phía Thái Học Viện, Vân Tu Bàng vẫn đang ra sức nói chuyện, hòng thu hút sự chú ý của Lục Hoán, nhưng người bên cạnh hắn ta vẫn luôn nhíu mày, có vẻ buồn bực không vui, cả người hồn vía lên mây, căn bản một chữ cũng không lọt vào tai.
. . .
Trước kia Lục Hoán nghĩ rằng, chỉ cần nữ quỷ mãi mãi ở bên cạnh hắn, hắn đã thỏa mãn rồi.
Mỗi lần nàng xuất hiện, tặng lễ vật cho hắn, dặn dò chỉ bảo hắn, hắn vô cùng vui vẻ.
Hắn tham lam hưởng thụ ấm áp của nàng, tham lam chiếm hữu yêu thương và quan tâm của nàng.
Nhưng dần dần, trong lòng Lục Hoán nảy sinh thứ dục vọng đố kỵ, muốn được bảo vệ nàng, thậm chí còn có một vài suy nghĩ không nên có, không biết từ bao giờ, trái tim của hắn lại thổn thức khôn nguôi, mà nàng lại vẫn...
Nàng chỉ coi hắn như một thân nhân bình thường.
Bởi vì coi hắn là người thân, vậy nên quan tâm chăm sóc hắn, dặn dò hắn mặc thêm xiêm y, lặng lẽ vá lại vết rách cho hắn.
Nhưng nàng vĩnh viễn sẽ không giống như hắn, luôn cố chấp chờ mong một ngày nào đó hai người sẽ gặp mặt; lại càng không có cảm giác lo được lo mất giống như hắn, đố kỵ với những người bằng hữu của nàng ở thế giới bên kia; cũng không có cảm giác như hắn, một ngày không thấy nàng như cách ba thu.
Thậm chí nàng còn chờ mong một ngày nào đó hắn gặp một nữ tử khác, thành gia lập thất.
Thế giới của hắn chỉ có nàng, nhưng thế giới của nàng lại có rất nhiều người khác, đồ vật khác.
Hình như nàng cũng hy vọng thế giới của hắn không chỉ có mỗi mình nàng, nàng mong hắn có thể nhìn cả những người khác nữa, không cần quá mức để ý nàng.
Thích một người không phải như vậy.
Nàng không hề thích hắn, chỉ có tình thân mà thôi.
Cả người Lục Hoán nặng trĩu, giống như đang ngâm trong hồ nước lạnh, không cam lòng, rồi lại không nỡ bỏ qua.
. . .
Túc Khê sắp phải làm bài thi giữa kỳ.
Để tránh lặp lại tình huống như lần trước, cô báo với nhóc con một câu, lấy thêm sách cho hắn đọc, lại dặn dò một số chuyện cần phải làm, để hắn tranh thủ giải quyết nhân lúc cô offline.
Tuy nhóc con chưa nói gì, chỉ dặn dò cô phải cẩn thận, nhưng khuôn mặt lại ảm đạm âu sầu.
Túc Khê bảo hắn cô cần phải đi rồi, nhưng thực chất vẫn chưa hoàn toàn tắt màn hình, chỉ thấy giữa đất trời bao la, nhóc con ngồi trước bậc thềm ngoài quan xá, dáng vẻ băn khoăn lo lắng.
Đôi mắt giống hệt như mấy đứa bé ở nhà trẻ - trông mong nhìn mẹ đi xa, không biết mẹ sẽ đi đâu, nên tìm mẹ như thế nào, con ngươi tối đen như mực, khiến trái tim Túc Khê đau nhói, suýt nữa quay trở lại nhéo má nhóc con.
Nhưng mà... cũng chỉ là một kỳ thi, kéo dài ba ngày, ở trong game là khoảng tám ngày, xa nhau tám ngày mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn.
Huống chi, dù sao nhóc con cũng có bằng hữu khác mà?
Nghĩ tới Vân Tu Bàng, Túc Khê lại thổn thức không thôi, rốt cuộc nhóc con đã có bằng hữu, cô phải vui vẻ mới đúng, nhưng nhìn nhóc con có tâm sự lại không chịu nói với cô, sao cô có thể vui vẻ được?
Túc Khê cào cào tóc, chuyện nào ra chuyện đó, ba ngày này, cô chủ động đưa điện thoại cho mẹ, tập trung ôn thi.
Kỳ thi giữa kỳ lần này khó hơn lần trước một chút, ban đầu Túc Khê có hơi không tự tin, nhưng dạo gần đây cùng nhóc con học bài, cô luyện được rất nhiều dạng đề, vậy nên lúc làm bài thi, cô phát hiện có rất nhiều bài mình từng làm rồi, Túc Khê mừng phát khóc, vội vội vàng vàng viết đáp án. Cô tự tin điểm số của mình không quá thấp.
Làm xong môn thi cuối cùng, Túc Khê đeo balo, cùng mọi người ra khỏi điểm thi, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đồng loạt ồ ạt đi ra, có mấy bạn học muốn nhanh chóng về nhà, vậy nên liên tục nói "Xin nhường đường", chen lấn xô đẩy phía trước.
Túc Khê đang ở trên cầu thang, bị đám người ở phía sau xô ngã, từ nhỏ tới lớn cô đã không ít lần gặp xui xẻo, vậy nên giây phút cảm giác cả người không còn trọng lực, con ngươi của cô co lại, trái tim thấp thỏm không yên. Đúng lúc này, có một bạn học khác bị đẩy về phía trước, cô kịp thời dừng bước, miễn cưỡng đứng vững.
Thế mà không ngã?! Túc Khê nghi ngờ liếc chân mình.
Cô nghĩ thầm, còn tưởng sẽ gặp xui xẻo, sảy chân ngã chổng vó.
Túc Khê cảm thấy dạo gần đây số mệnh của mình đang dần biến chuyển theo chiều hướng tốt, cô hít vào một hơi, nhanh chóng theo dòng người đi ra ngoài.
Tám ngày qua, Lục Hoán cũng vô cùng bận rộn. Sau trận tỷ thí ở quân doanh, Trấn Viễn Tướng Quân bắt đầu nâng đỡ hắn, thỉnh thoảng phái người mời hắn tới phủ Tướng quân, cùng Bộ Binh Thượng Thư nghị sự. Trấn Viễn Tướng Quân và Bộ Binh Thượng Thư thương lượng chuyện xuất chinh tới phương Bắc, bàn bạc xem nên chuẩn bị như thế nào, lúc nghị sự để hắn ở bên cùng nghe, thỉnh thoảng cũng hỏi hắn một số vấn đề. Ngoài ra, công vụ ở Bộ Binh Hai rất nhiều, kỳ học mùa xuân ở Thái Học Viện cũng sắp kết thúc, cần phải hoàn thành rất nhiều môn học.
Lão Vương phi từng sai hạ nhân tới, thỉnh Lục Hoán về thăm phủ, nhưng Lục Hoán lại không hề để tâm, biết lão Vương phi giả bộ từ ái chỉ vì muốn khống chế hắn, kiểm soát con đường làm quan của hắn, bởi vậy hắn luôn tìm cớ từ chối.
Ngoài ra, nông trang ở ngoại thành đã mở thêm được năm chỗ, mỗi một chỗ có khoảng bốn mươi nhân công, mười nhà ấm và nhà kính trồng rau. Sư phó Đinh và Trường Công Mậu quản lý đám người này ngay ngắn trật tư, mà thừa dịp năm ngoái Ninh Vương phủ sa thải hạ nhân, thị vệ Bính từ chức, hoàn toàn trở thành thị vệ nông trang. Mấy khu nông trang đều phát triển, đã sắp tới mùa xuân, có thể gieo trồng cây

Advertisement
nông nghiệp, bán ra bên ngoài.
Lúc trước Lục Hoán hỏi nữ quỷ, không biết tại sao nàng lại xây thêm rất nhiều nông trang, có vẻ như muốn thu hoạch sản lượng số lượng lớn.
Hai ngàn cân.
Nữ quỷ chạm vào hai ngón tay của hắn, nói một con số cụ thể.
Tuy không biết tại sao nữ quỷ nhất định phải thu hoạch ngần này sản lượng, nhưng vừa hay lại hợp với mưu đồ của Lục Hoán, nếu có thể thu hoạch được nhiều cây nông nghiệp, cho dù là chuyển tới tiền tuyến phương Bắc, hoặc bán lại cho dân chúng, đều có thể nuôi sống dân chúng, đây là vấn đề vô cùng quan trọng.
Mấy ngày nay nữ quỷ không xuất hiện, Lục Hoán buồn chán, tranh thủ tới nông trang thị sát.
Hắn chờ tới buổi tối ngày thứ tám, vốn định ở trong quan xá chờ nàng tới, nhưng hôm nay là Tết Đoan Ngọ, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt, không tránh khỏi có vài vụ dân chúng ẩu đả đánh nhau, Nha môn phía bên kia phụ trách giải quyết, Lục Hoán phải qua xử lý. Lục Hoán muốn nhanh chóng giải quyết xong, trở về sớm lúc nào hay lúc đó, hắn viết một bức thư để lại trên bàn, sau đó theo quan sai đi ra ngoài.
Túc Khê thi xong, hí hửng trở về nhà, chuyện đầu tiên phải làm đương nhiên là mở điện thoại login.
Cô vừa online, còn chưa kịp xem bức thư nhóc con để lại, màn hình thông báo có nhiệm vụ mới.
[Nhiệm vụ chính số chín (trung cấp): Yêu cầu tới Trường Xuân quan tìm ni cô vẩy nước quét nhà, thông qua bà ấy biết được thân phận thật sự của nhân vật chính. Cấp độ khó: tám sao. Thưởng +300 đồng vàng, +12 điểm.]
Túc Khê giật mình nhìn hai chữ "thân phận", đã tới rồi sao? Rốt cuộc đã tới rồi sao? Cuối cùng cũng bật mí thân phận thật sự của nhóc con!
Cô mở tư liệu phía bên phải, nhìn thông tin về Cửu Hoàng Tử vẫn trống rỗng, nhưng hiển nhiên hiện tại đã đạt 54 điểm, gần đạt tới 100, vậy nên dần chuyển tới cốt truyện chính, đề cập tới thân thế thực sự của nhóc con. Chờ hoàn thành nhiệm chính số chín rồi, chắc hẳn phần thông tin bị thiếu này sẽ được bổ sung đầy đủ.
Túc Khê có hơi kích động, từ lúc bắt đầu chơi game cho tới bây giờ, cô luôn không hiểu tại sao nhóc con lại lưu lạc tới phủ Ninh Vương, chắc hẳn đó là một câu chuyện rất phức tạp.
Nhiệm vụ này chỉ là tìm người, chắc không khó lắm.
Túc Khê chỉ hận không thể kéo nhóc con tới Trường Xuân quan ngay và luôn.
Nhưng... đột nhiên cô nghĩ tới một chuyện, nếu nhóc con biết được thân thế thực sự của hắn rồi, lỡ đâu tất cả là một âm mưu, liệu hắn có chịu đựng được không....?
Như vậy liệu nhóc con còn muốn biết không?
Túc Khê chơi game với tư cách người chơi, đương nhiên cô muốn biết chân tướng càng nhanh càng tốt, nhưng hiện tại cô còn có nhóc con làm bạn, bỗng nhiên cảm thấy thấp thỏm không yên, nếu như nhóc con biết chân tướng, hắn sẽ vui hay buồn.
Túc Khê hơi bất an, cô cố gắng kiềm chế, tạm thời không nghĩ nữa.
Cô nhìn tờ giấy nhóc con để lại trên bàn, chuyển màn hình tới Nha môn tìm hắn, nhưng dạo quanh một vòng, chỉ thấy mấy tên quản sự đang ở trong đại sảnh nghị sự, không thấy nhóc con đâu, cô đoán chắc hắn đã rời nha môn, liền chuyển màn hình ra ngoài phố lớn.
Giờ phút này, phố xá phồn hoa náo nhiệt, có một võ sư đang nhảy múa, đám dân chúng chibi vây xem, còn có người ném bạc cho vị võ sư đó.
Túc Khê nhìn vị võ sư đứng lên trên thanh đao, cô vô thức ngừng thở, mê mẩn ngồi xem diễn.
Một lúc sau, cô thấy phía đằng xa có đám người đang chen chúc xô đẩy, không biết chuyện gì xảy ra, lúc này cô mới nhớ đến mình đang tìm nhóc con, vậy nên chuyển màn hình, muốn tìm nhóc con trong biển người rộng lớn.
Cô liếc mắt liền thấy nhóc con trong đám người, hắn hơi cau mày, có vẻ đang muốn nhanh chóng quay trở về.
Mà sở dĩ đám người chen chúc chật chội như vậy là vì trên lầu cao đang tổ chức ném tú cầu.
Người ném tú cầu là nữ nhi của một vị phú thương kinh thành, nhân Tết Đoan Ngọ nhiều người dạo chơi, nàng ta thuận tiện tổ chức kén rể.
Túc Khê chưa từng thấy cảnh ném tú cầu của nước Yến, vì thế cô kéo tay áo nhóc con, sau đó háo hức nhìn nữ tử đeo một lớp rèm sa trên mặt, đang chuẩn bị ném tú cầu.
Tám ngày không gặp, Lục Hoán cảm giác như đã tám năm trôi qua. Lúc này, bên người có cơn gió quen thuộc, cả người hắn cứng lại, tất cả lo âu tan thành mây khói, đang muốn nói chuyện với người bên cạnh, hỏi xem nàng đã xong xuôi công việc chưa, nào ngờ nàng lại dồn hết lực chú ý cho nữ tử trên đài cao đang chuẩn bị ném tú cầu...
Còn hưng phấn kéo hắn vào trong đám người.
Ngọn gió kia vừa ngả ngớn vừa không nghiêm túc, vọt lên thổi bay mạng che mặt của vị nữ tử kia...
Mấy tên nam tử phía dưới nhìn thấy dung mạo thoắt ẩn thoắt hiện, hai mắt sáng như sao.
Mà cơn gió bên cạnh Lục Hoán càng thêm kích động, giống như chỉ hận không thể thổi bay cả đài cao.
Lục Hoán: "....."
Túc Khê không hề hay biết nhóc con đang xụ mặt như chiếc bánh bao ỉu, vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy dung mạo vị nữ tử dưới lớp màng sa, còn diễm lệ hơn nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư vài phần! Không biết tên cẩu nam nhân nào sẽ có phúc hưởng!
Đúng lúc này, vị nữ tử trên đài cao ném tú cầu xuống...
Phía bên dưới, cho dù là thiếu niên hay nam tử trưởng thành, đều điên cuồng chen lấn xô đây, cho dù dung mạo của nữ tử này bình thường, thì nàng ta cũng là nữ nhi của Vạn Tam Tiền! Cưới nàng, lập tức trở thành rể hiền của đệ nhất phú thương nước Yến!
Tú cầu tung một đường cong parabol đẹp mắt, nhằm thẳng về hướng Lục Hoán.
Túc Khê sợ hết hồn, không biết nàng ta cố ý hay vô tình, dù sao trong đám người, nhóc con có mặt mũi sáng sủa nhất, mặc kệ là ai đứng trên đài, đều bất giác muốn ném về phía hắn.
Chẳng lẽ sẽ có nhiệm vụ phụ?
Chỉ thấy nhóc con đen mặt, lanh lẹ lách người, tú cầu chệch hướng, rơi trúng gã què phía sau hắn.
Túc Khê đang xem trò hay: ....
Trên màn hình, hệ thống vừa mới nhảy ra dòng chữ [Yêu cầu nhận nhiệm vụ số bảy: Tiếp được tú cầu, nhân cơ hội này giao thiệp với Van Tam Tiền], đã lập tức chậm rãi... chậm rãi biến mất, thay vào đó là....
"Nhiệm vụ phụ số bảy thất bại!!!"
Túc Khê: ............????!!!!
Túc Khê mở bảng trạng thái phía bên phải màn hình, quả nhiên ở mục hậu cung, tên của nữ nhi Vạn Tam Tiền còn chưa kịp hiện lên, đã lập tức biến mất.
Cô: .....
Túc Khê nhìn theo bóng dáng nhóc con, chỉ thấy hắn lạnh mặt rẽ ra khỏi đám đông.
Túc Khê không hiểu, cô mới login, còn chưa kịp làm gì, hắn đã thái độ với cô, cô chỉ có thể yên lặng đi theo sau.
Hai bên đường ồn ào náo nhiệt, nhóc con lại buồn bã chán nản, hai chân ngắn cũn cỡn tăng tốc.
Túc Khê không so bì với hắn, lại gần túm tay áo hắn, lúc này nhóc con mới dừng bước, lồng ngực phập phồng lên xuống, yên lặng đứng đó, sắc mặt không tốt lắm, nhẫn nhịn hồi lâu mới hỏi cô, "Lúc tú cầu kia ném về phía ta, nàng chỉ đứng yên xem đúng không?"
Túc Khê thầm nghĩ: Chậc, dạo này nhóc con rất lạ, toàn hỏi cô mấy câu khó hiểu... Cô không đứng yên xem, chẳng lẽ còn muốn cô ngồi yên xem?
"Tám ngày không gặp, nàng..." Nhóc con cắn răng, muốn hỏi gì đó, nhưng rồi lại thôi, "Tám ngày qua nàng có khỏe không?"
Túc Khê kéo ống tay trái của hắn, ý bảo cô khỏe.
Nhưng cô không nhịn được muốn biết kết quả của màn ném tú cầu vừa rồi, vậy nên len lén dịch màn hình về chỗ cũ.
Không hiểu sao, mặc dù nhóc con không thể nhìn thấy cô, nhưng dường như có thể nhìn thấu mọi hành động của cô, biết rằng hồn cô đang ở chỗ khác, hắn sa sầm mặt.
Túc Khê hóng hớt trò vui, chỉ thấy mấy gia đinh của phủ Vạn Tam Tiền chạy xuống cướp tú cầu trong tay gã què, khung cảnh lộn xộn hỗn loạn, cô không nhịn được bật cười.
Đột nhiên nhóc con lạnh giọng nói: "Ta về phủ trước, nàng đi xem đi, xem xong rồi thì về tìm ta."
Lời này cực kỳ quen tai, lần trước Túc Khê muốn dạo chơi kỹ viện, cũng nghe nhóc con nói vậy, mí mắt cô lập tức giật giật.
Mà Lục Hoán thấy cô hồi lâu không phản ứng, hắn vừa buồn vừa bực, xoay người bỏ đi.
Túc Khê cứng miệng.
Ủa ủa ủa, từ trước tới nay nhóc con chưa bao giờ bỏ mặc cô, giờ bắt đầu phản loạn rồi đúng không?!
. . .
Nhưng mà, mới bước được vài bước, trên đầu hắn tỏa ra bọt thoại trắng...
"Không biết nàng có đi thật không nhỉ?"
"Nàng có đuổi kịp ta không?"
"Ta có nên quay đầu lại không, chỉ sợ nàng không theo kịp."
"Tám ngày chưa gặp nhau, thế mà nàng chỉ nhớ thương hất trộm mạng che mặt của người khác!"
Bọt khí tràn ngập màn hình điện thoại, Túc Khê không thể hóng hớt drama phía bên kia được nữa, chắc chắn nhóc con cố ý!
Nhóc con rối rắm suy nghĩ, cuối cùng tất cả tâm tư tình cảm đọng lại trong một câu:
"Có phải... nàng ghét ta rồi không?"
Túc Khê: ....
Hình như tim cô hơi nhói.
Cô nhìn bước chân nhóc con chậm dần, giống như đang lết từng bước, trên đỉnh đầu là mây đen sấm chớp giật đùng đùng.
Đến bây giờ cô mới nhận ra, ở bên cô là ba ngày, nhưng bên nhóc con đã là tám ngày, mãi mới online, lại chỉ chăm chăm chú ý người khác, vậy nên nhóc con mới... Thôi được rồi, ném tú cầu cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Tất cả bọt thoại trắng đều là tâm tư ích kỷ hắn muốn che giấu, nhưng Túc Khê có thể hiểu, từ sau lần ở doanh trại, mặc dù nhóc con có hơi kỳ lạ, nhưng cô vẫn luôn là người quan trọng nhất đối với hắn.
Hiểu được điều này, cô nhìn bóng dáng nhỏ bé kia đang xa dần, cười ngoác đến tận mang tai.
Cô kéo kéo tay hắn, ý bảo - Không đi đâu.
Mi mắt nhóc con run rẩy, mây đen trên đầu chuyển thành vầng thái dương sáng chói.
Nhưng hắn lại làm bộ như không thèm để ý, "Hừ" nhẹ một tiếng.

Advertisement

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện