Cô không đẩy Vân Ngọc Hân Điện thoại di động bị cô ném trên sàn nhà, tiếng chuông reo lên.
Cô bị sốc, cho rằng những người hâm mộ đó đã tìm được số điện thoại di động của cô, đắp chăn càng sâu hơn.
Tiếng chuông kêu liên hồi.
Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, ngồi dậy, cầm điện thoại nhìn lướt qua màn hình, thấy Doãn Lâm đang gọi, giống như được giải thoát.
Cô trả lời điện thoại, ghé vào tai: “Alo?”
“Cô Vân Giai Kỳ, cô không sao chứ?”
Anh ta cũng thấy tin tức trên mạng, ngay lập tức gọi điện thoại.
Vân Giai Kỳ nghe được giọng của anh ta, uất ức nghẹn giọng: “Doãn Lâm…”
Khi xảy ra sự cố, không ngờ rằng cuộc gọi đầu tiên cô nhận được là từ Doãn Lâm.
Ngay khi Doãn Lâm nghe thấy giọng nói run run của cô, anh ta đã biết hiện giờ cô đang không ổn.
Anh ta liền nói: “Cô đang ở đâu, tôi lập tức tới ngay”
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi… tôi đang ở khu biệt thự Long Thần”
Nửa tiếng sau.
Chuông cửa vang lên.
Vân Giai Kỳ còn tưởng rằng Doãn Lâm tới, cô lập tức xuống lầu, kêu người giúp việc mở cửa, cửa mở ra, cô lại nhìn thấy Bạc Tiêu Dương đứng ngoài cửa.
“Tại sao… lại là cậu?”
Bạc Tiêu Dương nhíu mày, đi vào, tiện tay đóng cửa lại.
“Cô thế nào rồi”
Câu nói đầu tiên của cậu ta, Vân Giai Kỳ đã biết cậu ta nhất định cũng đã nhìn thấy những tin tức kia.
“Tôi… tôi không sao…”
Bạc Tiêu Dương nói: “Còn nói không sao, sắc mặt cô rất khó coi”
Vân Giai Kỳ cúi đầu không nói gì.
“Cậu cũng xem những tin tức kia rồi sao?”
“Cô đừng xem nữa” Bạc