Hái Sao (Trích Tinh)

Chương 5


trước sau

Advertisement

Tên là một thứ rất kỳ diệu. Rõ ràng khi đứng một mình thì chỉ là những chữ Hán bình phàm, nhưng một khi ghép lại với nhau, liền phảng phất mang theo nào đó thâm ý sâu xa.

Bùi Tễ rốt cuộc không hoàn chỉnh nói ra tên Tống Nhĩ. Cô bưng khay, nói: "Trà phao xong."

Mờ mịt trên mặt Tống Nhĩ hóa thành hư không, thay bằng thích thú: "Em muốn phẩm trà đạo nhất phẩm của giáo sư Bùi!"

Mưa mùa hè, đến bất chợt, đi vội vàng. Khi hai người ra khỏi phòng bếp, mưa đã tạnh.

Bầu trời vẫn u ám, lác đác vài đám mây đen nặng trĩu đè nặng chân trời, nước đọng trên cửa kính, vài giọt đang từ từ trượt xuống. Không khí ngoài cửa sổ ẩm ướt.

Bùi Tễ đặt khay xuống, tìm điều khiển từ xa, tăng nhiệt độ trong nhà lên hai độ.

Tống Nhĩ vẫn ngồi vị trí cạnh tay vịn, Bùi Tễ nhìn chỗ trống bên người nàng, ngồi xuống ghế sô pha đơn ở sườn bên kia. Gần, lại không cần làm thân thể dựa gần.

Tống Nhĩ ngồi xong, đôi tay đặt trên đùi, lẳng lặng chờ đợi. Bùi Tễ nhấc ấm trà lên, tiếng nước trà rót vào chén thủy tinh truyền đến, Tống Nhĩ nghiêng tai. Trong phòng không có âm thanh nào khác, tiếng nước lọt vào tai Tống Nhĩ như được khuếch đại, réo rắt trong trẻo.

"Tới." Giọng của Bùi Tễ truyền đến.

Tống Nhĩ đưa tay lên, qua một lát, quai chén chạm vào tay phải nàng. Nàng cầm lấy quai, cố gắng giữ thành chén bằng tay trái.

"Nóng." Bùi Tễ thanh âm không nặng, nhưng Tống Nhĩ như bị điện giật, rút tay trái ra.

Bùi Tễ gợi ý nàng: "Em nâng đáy chén, đáy chén dày."

"Ah." Tống Nhĩ theo lời, dùng tay trái đỡ chén, cầm ổn, nói câu, "Cảm ơn."

Bùi Tễ xác định nàng cầm ổn, mới rút tay về.

Qua ba bốn giây, nhiệt độ từ chén trà truyền tới tay Tống Nhĩ. Ấm áp, độ nóng vừa đủ không phỏng tay.

Tống Nhĩ mím môi, dùng lòng bàn tay xoa nhẹ đáy chén.

Bùi Tễ cũng tự rót cho mình một chén. Cô phủng chén, thổi tan bớt hơi nóng, nhấp một ngụm nhỏ. Còn có điểm bỏng miệng, nhưng chất lỏng tràn vào khoang miệng, từ từ trượt xuống yết hầu, thực dễ chịu.

Đắng chát tan đi, vị ngọt đọng lại sau cùng.

Bùi Tễ bất giác thở chậm lại, cảm giác toàn thân đều thả lỏng.

Cô có cái tật xấu. Không thích uống nước, cảm thấy nước nhạt nhẽo vô vị, vào miệng cứ thấy quái quái, cũng không thích nước ngọt hay nước có gas, nên còn lại chỉ có trà và cà phê.

Sở thích nhỏ này, rất ít người biết.

Cô cũng không kén chọn, miễn có thể vào miệng là được. Mà chén trà trong tay, không thể nghi ngờ rất hợp khẩu vị Bùi Tễ. Một chén thấy đáy, Bùi Tễ xách ấm trà lên, châm tiếp cho mình một chén, khóe mắt thoáng thấy chén trà trong tay Tống Nhĩ còn đầy, nàng chưa uống chút nào.

"Em không uống sao?" Bùi Tễ hỏi một câu.

Tống Nhĩ dường như đang xuất thần, nghe vậy, vội nói: "Uống." Cúi đầu nhấp một ngụm, cơ hồ chỉ dính môi.

Bùi Tễ lắc đầu, cảm thấy Tống Nhĩ thật kỳ lạ. Rất hoạt bát, cũng rất giỏi giao tiếp với mọi người, nhưng lại rất hay thất thần. Vừa rồi trong phòng bếp, nàng mới thất thần, được một lúc sau, nàng lại thất thần.

Chỉ là Bùi Tễ không phải người thích lo chuyện bao đồng, dù trong đầu nghĩ vậy, ngoài miệng chưa nói lời nào. Cô nâng chén lên, lần này, cô không uống mà chỉ phủng chén trong tay, lòng bàn tay áp vào thành chén tinh xảo bóng loáng, cảm thụ hơi nóng từ bên trong truyền ra.

Cô đang suy xét nên dàn xếp Tống Nhĩ thế nào.

Chiếu cố một người mù, đương nhiên không dễ dàng.

Bùi Tễ cô độc một mình, công tác sinh hoạt mỗi một bước, đều là một khuôn mẫu bất biến. Cô nghiêm ngặt tuân theo khuôn mẫu làm việc và nghỉ ngơi, ghét nhất là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nếu thật sự đưa Tống Nhĩ đến sống chung, có thể tưởng tượng ra, khó giữ được quy luật và bình yên trong sinh hoạt.

Bùi Tễ suy tư, nghĩ đến cha mẹ Tống Nhĩ.

Có phải có thể đưa Tống Nhĩ đến chỗ cha mẹ em không? Không nói mặt khác, chỉ ở phương diện chu đáo, người ngoài chắc chắn không bằng cha mẹ.

Bùi Tễ suy xét tính khả thi.

"Bùi Tễ." Tống Nhĩ đột nhiên ra tiếng. Khi nàng gọi tên này, ngữ khí thực đặc biệt. Tên Bùi Tễ như bị nàng nghiền ngẫm từng chữ một mà đọc ra, mang theo điểm nghiêm túc.

Nàng vẫn chưa biết, nàng sẽ ở đâu đang được xem xét. Bùi Tễ nhìn khuôn mặt yên tĩnh của nàng, dừng một chút, mới hỏi: "Làm sao vậy?"

Tống Nhĩ ngập ngừng, như là ngượng ngùng nói.

Bùi Tễ vẫn nhìn nàng, không thúc giục, chờ nàng nói.

Tống Nhĩ nhìn không thấy, nhưng nàng có thể cảm giác được đang bị người trước mặt chăm chú nhìn. Nàng cắn môi dưới, hướng mặt về phía Bùi Tễ. Hướng mắt nàng nhìn không thẳng ngay Bùi Tễ, mà rơi vào khoảng không bên cạnh.

Nhưng Bùi Tễ biết, Tống Nhĩ muốn nhìn cô nói chuyện.

"Chị về sau, còn sẽ đến sao?" Tống Nhĩ hỏi.

"Sẽ không."

Bùi Tễ đã cân nhắc qua. Quyền sở hữu căn nhà này chuyển sang danh nghĩa cha mẹ, Tống Nhĩ không thích hợp tiếp tục cư trú ở đây. Em cần phải dọn đi nơi khác. Nơi này tương lai chính là một gian phòng trống, ba mẹ khả năng sẽ để lại, cũng có thể sẽ sợ nhìn vật nhớ người, bán nó đi.

Cho dù là khả năng nào, Bùi Tễ đều sẽ không đến đây nữa.

Tống Nhĩ không biết cô suy tính, nghe cô cự tuyệt không chút do dự, thần sắc trở nên ảm đạm, thập phần mất mát.

"Em ở một mình đặc biệt buồn, không ai nói chuyện với em." Tống Nhĩ thấp giọng ai thán.

Nàng ngồi rất đoan chính, phần lưng thẳng tắp. Người có dáng ngồi như vậy luôn cho người ta cảm giác cường thế hoặc khó tiếp cận, nhưng Tống Nhĩ thì không.

Phải chăng là cặp mắt nhìn không tới ánh sáng của nàng khiến người không khỏi thương cảm? Hay là cần cổ trắng nõn mịn màng đột hiện vài phần yếu ớt, trông nàng xác thật có chút lẻ loi.

Bùi Tễ cảm thấy chén trà trong tay tựa hồ không ngon như cô nghĩ. Cô không biết phải nói tiếp thế nào, mới có thể an ủi Tống Nhĩ.

Tống Nhĩ lại hoàn toàn không biết cô khó xử. Như thật vất vả tóm được một người có thể nghe nàng nói chuyện, lập tức mở ra máy hát, lên án: "Em không có bạn tốt, cha mẹ không ở trong nước, vốn dĩ đã rất nhàm chán, Bùi Nghệ lại còn bận rộn như vậy. Có đôi khi đang ăn cơm, chị ấy đã phải đi, có đôi khi nói đến một nửa, tiếp xong điện thoại, lại phải đi. Lần nào cũng xin lỗi, nhưng chưa bao giờ chị ấy nói sẽ sửa, bởi vì nhất định còn có lần sau."

Ngữ khí nàng, như tiểu bằng hữu phàn nàn cha mẹ quá bận, không có thời gian chơi với mình. Bùi Tễ cười một chút, lại cảm thấy chua xót. Tống Nhĩ nếu biết Bùi Nghệ đã xảy ra chuyện, không biết liệu có còn giống bây giờ oán trách Bùi Nghệ bồi nàng quá ít hay không.

Tống Nhĩ khẽ thở dài, cảm xúc hạ xuống: "Em cũng không có ý trách cứ gì, chị ấy thường rất bận, em chưa bao giờ nói, rốt cuộc những gì chị làm đều là vô cùng vô cùng quan trọng. Em chính là, ở một mình quá buồn."

Bùi Tễ nghe nàng nói tâm trạng cũng trầm xuống theo. Một mặt, để một người mù lưu tại đây xác thật quá buồn quá tẻ nhạt. Mặt khác, Tống Nhĩ đang oán giận Bùi Nghệ, nhưng nàng không biết, Bùi Nghệ không còn có thể đáp lại nàng, không thể vì giữa chừng rời đi xin lỗi nàng như trước.

Chén trà Tống Nhĩ cầm đã lâu nhưng vẫn còn đầy, gần như chưa uống quá. Nàng như là nói mệt mỏi, chợt nhấp một ngụm trà, sau đó nghiêng người về phía trước, định đặt chén thủy tinh trong tay lên mặt bàn.

Nàng không nhìn thấy, suýt nữa đặt chén vào không khí. Bùi Tễ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tâm trạng trầm trọng tan thành mấy khói, chỉ cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Ngay khi cô đưa tay ra đi tiếp, đáy chén dừng xuống mép bàn, một nửa ở, một nửa treo không, tốt xấu không rơi xuống.

Bùi Tễ nhẹ nhàng thở ra, rướn người dịch chén vào bên trong.

Bầu không khí trầm lắng Tống Nhĩ tạo ra hoàn toàn biến mất.

Cô xem như đã hiểu, buồn chán tẻ nhạt chỉ là thứ yếu, mấu chốt nhất chính là nguy hiểm. Mấy ngày nay, Tống Nhĩ ở nhà một mình, không ra tai nạn gì, hoàn toàn do vận khí tốt.

Tống Nhĩ ngồi bình tĩnh, đối chuyện nguy hiểm vừa mới phát sinh hoàn toàn không có sở giác. Nàng đặt chén xong, thần sắc cũng khôi phục như thường, như là khoan khoái sau khi phun tào.

"Hẳn đã đến lúc chị phải đi." Tống Nhĩ nói.

Bùi Tễ ở đây đã được một thời gian. Người nhận thức cô đều biết, thời gian biểu của cô rất dày, ở lâu như vậy, đã rất khó được.

"Mắt em không có phương tiện, bằng không em nhất định giữ chị ở lại ăn cơm xong mới đi." Nàng nói thực ôn hòa, "Vậy chờ Bùi Nghệ trở về, rồi bù bữa cơm này sau. Cảm ơn chị đi một chuyến, nói cho em tin tức của Bùi Nghệ."

Bùi Tễ im lặng. Cô nghĩ đến Tống Nhĩ mới vừa nói, rằng không có bạn tốt, cha mẹ đều ở nước ngoài. Nói cách khác, rời khỏi đây, không ai có thể tiếp nhận nàng.

Tống Nhĩ đợi trong chốc lát, không khỏi lắc đầu cười: "Chị thật trầm mặc, em nói nhiều như vậy, chị một chữ cũng chưa ra tiếng. Nếu không phải biết chị đang nghe, em sẽ cho rằng suốt thời gian em đều đang nói chuyện một mình."

Một tia nắng xuyên qua tầng mây đen chiếu xuống nhân gian, nắng vàng ngập tràn, sương mù ngoài cửa sổ tản ra, rốt cuộc khôi phục chút ấm ấp ngày hè. Bùi Tễ ngẩng đầu, nhìn thấy giọt nước trên ô cửa phản chiếu nắng chiều. Từ góc độ này nhìn sang, chúng sáng lấp lánh như đá quý.

Cô thở dài trong lòng, có chút bất lực không biện pháp, lại có chút cam chịu.

Có một số việc, trốn không được. Có lẽ từ lúc Bùi Nghệ trong điện thoại phó thác Tống Nhĩ cho cô, đã chú định chiếu cố Tống Nhĩ thành trách nhiệm của Bùi Tễ.

"Em có muốn suy xét, dọn đến chỗ tôi ở không?" Bùi Tễ hỏi.

Hoặc là cô không nói, hoặc là đưa ra kiến nghị đột ngột như vậy. Tống Nhĩ ngây ngẩn cả người.

Ngữ khí Bùi Tễ rất nghiêm túc: "Bùi Nghệ còn chưa xác định khi nào quay lại, phỏng chừng muốn đi rất lâu. Nơi ở nơi làm việc của tôi không gần đây, muốn chăm sóc cũng bất tiện. Em đến ở nhà tôi một đoạn thời gian, không nói đến cái khác, ít nhất, tôi có thể lo cho em một ngày ba bữa."

Cô nói rất có trật tự, có lý do hy vọng Tống Nhĩ chuyển đến ở cùng, còn có chỗ tốt, đều nói rõ ràng.

Tống Nhĩ không trả lời ngay, mà là suy tư trong chốc lát, hỏi: "Đây là ý của Bùi Nghệ sao?"

Bùi Tễ nhắm mắt, lời ít ý nhiều mà nói dối: "Đúng vậy."

"Vậy được rồi." Tống Nhĩ đáp ứng.

Bùi Tễ thở phào nhẹ nhõm. Cô đứng dậy, đang muốn nói thu dọn chút đồ đạc, Tống Nhĩ lại đột nhiên hỏi: "Bùi Nghệ thật sự có nhiệm vụ khẩn cấp sao?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện