Hai Ba Chuyện Yêu Nhau Lắm, Cắn Nhau Đau Của Tôi Và Phú Nhị Đạt

Chương 4


trước sau

Advertisement

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Phong Lữ

Lúc ra cửa tui nhìn chai dầu bôi trơn do dự nửa ngày, cuối cùng quyết định tin tưởng con người cậu chủ nhỏ, thôi miên chính mình là có thể không cẩn thận mua sai thôi. Cửa ở đây khó thọc chìa khóa, tui mua hết bút sửa với dầu bôi trơn rồi, chờ tan tầm hôm nay sẽ ngồi xổm trước cửa chờ cậu chủ nhỏ, chạy nhanh đưa cái đồ gay gay này cho cậu ta, còn muốn làm bộ mình cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Tuy rằng thành hàng xóm, nhưng từ khi ra cửa đến công ty đến giữa trưa ăn cơm tui cũng không nhìn thấy cậu chủ nhỏ.

Lúc này mới bình thường chứ, hai ngày trước tần suất gặp mặt cũng quá cao, không bình thường chút nào, giống như phim truyền hình vậy.

······ không đúng, phim truyền hình thế nào cũng có một em gái mà, tui với cậu chủ nhỏ thì có chỗ nào giống ta?

Nhưng là, tui đột nhiên nhớ tới cảnh tượng người anh em tốt của tôi Vu Đinh cùng cậu người sói kỳ diệu nhạt được làm , hơn nữa các chị em đồng nghiệp thường nói cái gì mà “Công” nè, “Thụ” nè, cười ngây ngô khi thấy 2 đứa con trai với nhau ······

Không thể nào, bọn họ gay là chuyện của bọn họ, tui thẳng là chuyện của tui.

Tui mơ tới ngực to eo nhỏ, tuy rằng với tỉ lệ nam nữ chênh lệch hiện tại mà nói thì khả năng thực hiện nguyện vọng hơi bị căng, nhưng tui sẽ không dễ dàng từ bỏ!

Ngực to là báu vật của thế giới đấy!

······

······

Buổi chiều vẫn cứ làm việc như bình thường, tổng kết việc làm trước đó xong trình cho trưởng phòng, chờ được chọn, bỏ bớt vài chỗ, trả về sửa lại, sửa xong rồi thì để tui mang một chồng giấy tờ đi ký tên.

” Mấy thứ này mang cho sếp Lý ký tên đi.”

Tui nghĩ một chút mới hiểu được sếp Lý chính là cậu chủ nhỏ. Ngày hôm qua chỉ lo tám nhảm, tui ngay cả cậu chủ nhỏ tên gì cũng không biết.

Cơ mà cậu chủ nhỏ chính mình cũng không chủ động nhắc tới, chẳng lẽ cũng hưởng thụ cách gọi “Cậu chủ nhỏ” này?

Tui dạo tới dạo lui mới tới cửa văn phòng cậu chủ nhỏ, gõ gõ của.

“Mời vào.”

Cậu chủ nhỏ cởi áo khoác đồ tây với mắt kính, ngồi ở trước máy tính.

Quần áo trên người giống ngày hôm qua như đúc, có lẽ là ông chủ lớn sợ cậu ta tự mặc bậy nên cố ý làm nhiều bộ cùng kiểu.

Cậu chủ nhỏ tâm tình có vẻ cũng không tệ lắm, môi hơi hơi cong lên, lộ ra nụ cười nhạt. Biết mục đích của tui thì nhanh chóng nhìn một lần văn kiện trong tay, sau khi không phát hiện vấn đề thì lưu loát ký tên.

“Hôm nay cơm chiều ăn cái gì nhỉ?”

Giọng điệu này là mời tui ăn hả? Tui cũng không lớn lối như vậy, người ta khách khí tui cũng không thể mặt dày thuận theo được.

“Ha ha, tôi tự mình làm gì ăn đại cũng được.”

“Ờ, anh đi đi.”

??? Ơ sao lại hổng vui vậy, tuy rằng thần sắc không biến đổi lắm, nhưng đột nhiên giọng điệu ỉu xìu như lày là sao???

Tui cười ngu rồi chạy lẹ.

Người này biến sắc mặt cũng quá bất ngờ rồi, quả nhiên là lòng dạ Thái Tử khó dò như kim đáy biển.

Tui tò mò mở một tờ cậu chủ nhỏ vừa mới ký tên ra, nhìn xem người anh em này rốt cuộc tên là gì.

Chỗ ký tên viết ba chữ rồng bay phượng múa ——

Lý Bằng Mậu.

······

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha này đúng là phong cách đặt tên từ thế kỷ trước, hèn chi cậu chủ nhỏ không chủ động nói, người trẻ tuổi có lẽ cũng rất ghét cái tên như vậy. Hai người nhà này thiệt biết hố nhau, một người mặc quần áo bừa một cái đặt tên bừa, còn ghét bỏ nhau.

Tui cảm thấy điểm gây cười của tui gần đây đều bị tên cậu chủ nhỏ nhận thầu.

Nếu cậu chủ nhỏ là người bụng phệ mặt bóng mỡ hay cho dù là người có diện mạo bình thường cũng được đi, nhưng đây cố tình mang vẻ diện mạo thiên tiên mà lại mang cái tên này thì nhìn thế nào cũng thấy không hợp. Giống như họ Hoàng Phủ, mà tên là Hoàng Phủ Thiết Ngưu, hay họ Mộ Dung mà nối vào cái tên Mộ Dung Cẩu Đản vậy.

Tui ở công ty vẫn luôn nghẹn cười đến tan tầm, ngại phá hư hình tượng cậu chủ nhỏ trước mặt mấy nhân viên còn không biết tên cậu ta.

Sau khi tan tầm tui lại không đành lòng im nữa, tới tủ lạnh tìm chút mì sợi, tự làm ăn.

Trong lúc chờ tui gọi cho Vu Đinh vốn không biết cậu chủ nhỏ để tám: “Má Vu, để tao kể cái này, ở công ty tụi tao, ông chủ lớn để con trai bảo bối tới làm trải nghiệm, cậu chủ nhỏ trông rất đẹp, hai người tụi tao còn có duyên gặp vài lần hai hôm nay, nhưng cậu ta vẫn luôn không nói tên cậu ta cho tao biết.”

“Hôm nay tao tìm cậu ta ký tên, mới biết được tên cậu ta.”

“Người nhà phú nhị đại cũng không biết nghĩ như thế nào, đặt tên không có tâm gì hết, tên là Lý Bằng Mậu!”

“Làm gì tới ba bốn mươi đâu, ba bốn mươi tuổi thì tao kể làm gì, cậu chủ nhỏ này cũng mới đầu 20 à. Tao cũng không thể tưởng nổi, nếu đi xem mắt vừa nhìn thấy tên này, lại xem bối cảnh, đoán chắc con gái nhà người ta đều tưởng là ông phú hào nào đi bao dưỡng, ha ha ha!”

Nói gần xong, tui nghe thấy bên ngoài có hơi động tĩnh, đoán chắc là cậu chủ nhỏ đã trở lại, tui tắt bếp cầm dầu bôi trơn ra ngoài gặp.

Nhưng cửa đóng không kỹ, chừa lại cái khe nhỏ, tui mở ra, thấy cậu chủ nhỏ ngọc thụ lâm phong đứng ở trước cửa nhà cậu ta, xem ra đã đứng đây một hồi, không có gì ý cười, vẻ mặt y như lúc đi theo các tinh anh công ty cùng, đứng đắn hết sức.

!!! Tui lập tức chấn động, cảm thấy không tốt lắm, cậu chủ nhỏ đây đã nghe thấy được?

Tui định giả ngu.

“Ôi, cậu chủ nhỏ vừa trở về à, vất vả vất vả!”

“Ngày hôm qua cảm ơn cậu, cái này trả cậu đây!” Chạy nhanh cho cái lọ nhỏ tà ác khỏi trở về.

“Không có gì.” Cậu chủ nhỏ mang vẻ mặt đứng đắn không biểu tình.

“Ngày hôm qua cơm rất thơm, lần sau cũng ······” ‘tới nhà của tôi ăn’ nói còn chưa xong, cậu chủ nhỏ mở cửa nhà ra, chó của cậu ta từ trong lao tới, không đoái hoài gì tới chủ nhân, trực tiếp bổ nhào vào tui.

Lần này cậu chủ nhỏ cũng không kéo, chỉ ở bên cạnh xem.

Thôi, khẳng định đã nghe thấy rồi.

Tui đột nhiên phát hiện ngoài hành lang còn có người.

Dì dọn vệ sinh mang biểu tình phức tạp nhìn chúng tôi.

Tui tưởng tượng một chút cảnh tượng dì ấy nhìn thấy:

Hai thanh niên cao lớn, một người vẻ mặt đáng khinh, còn đang cầm dầu bôi trơn bị chó đẩy nhào, một người vẻ mặt cao lãnh mà ghét bỏ.

Trong tình cảnh này, tui rõ ràng là tên biến thái có ý đồ gây rối thiếu niên xinh đẹp nên bị người ta thả chó ra cắn màaaaaaâ!!!

Dì: “Các người ······”

“Tụi cháu đang giỡn thôi!” “Tụi con đang giỡn thôi.”

Không thể ngờ cậu chủ nhỏ hùa theo tha mạng chó của tui.

Dì trìu mến nhìn về phía cậu chủ nhỏ, ánh mắt tựa hồ nói: Bé ngoan đừng sợ cái tên biến thái chết tiệt, có dì cứu con đây.

Cậu chủ nhỏ cười cười với dì, lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, sau đó trước ánh mắt càng thêm phức tạp của dì, đỡ tui vào nhà cậu ta.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện