Hắc Tình: Âm Thầm Ôm Lấy Em

Ta Là Tôn, Con Là Ti!


trước sau

Advertisement

Ngày hôm sau, Lưu Ly và Phi Điểu dùng bữa sáng đầu tiên tại căn nhà của Mặc Khiết Thần. Cả đám người ở cùng một chỗ khá thuận lợi, mọi chuyện cứ thế êm đềm trôi qua.

...

Cùng lúc đó, ở Sở gia, từ sau khi Lưu Ly đi, Sở Linh Lung ngày càng phô trương thanh thế, đến mức người hầu cũng không chịu nổi cô ta. Lúc Sở Thiên Minh không có ở nhà, cô ta sẽ quá quắt làm càng, mặc dù ông đã giao quyền kiểm soát lại cho Lan Bách Tinh, nhưng cô ta vẫn không hề kiêng nể bà.

Vì bộn bề công việc nên bà không chấp nhặt Sở Linh Lung, nhưng trưa hôm nay xuống dùng bữa lại không ngờ thức ăn được dọn lên y hệt như lúc trước. Nhìn về phía hai mẹ con Tử Liên, vẫn là một bàn thịnh soạn không kể hết. Khi Lưu Ly còn ở đây không ai dám bắt nạt bà, vậy mà con bé chỉ vừa mới đi đã có người lục đục ngoi dậy?

Lan Bách Tinh bình tĩnh cầm lấy một dĩa rau đi về phía đối diện, rồi dưới sự chứng kiến của người hầu đổ nó lên đầu Tử Liên.

- Á á á á! - Tiếng la hét vang lên inh ỏi, Sở Linh Lung đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn bà hét lớn:

- Lan Bách Tinh, bà làm cái gì vậy?

Đám người hầu đứng xung quanh thấy thế liền tiến đến muốn giúp đỡ nhưng ngay lập tức bị bà chặn lại:

- Đứng im! Kẻ nào dám bước thêm dù chỉ một bước thì đừng trách ta.

Nghe vậy, bọn họ chỉ có thể đứng bất động tại chỗ, im lặng nhìn Lan Bách Tinh cùng Tử Liên đối chọi nhau:

- Tôi biết quyền quản lý nhà bếp vẫn còn nằm trong tay cô, nhưng sao cô còn dám làm chuyện này với tôi?

Người phụ nữ thở một hơi nặng nề, chậm rãi đứng lên đáp:

- Không phải... có lẽ là do người hầu có chút nhầm lẫn gì rồi, tôi không sắp xếp như vậy.

Thực ra từ sau khi bị Lưu Ly âm thầm cảnh cáo, bà đã không dám động đến Lan Bách Tinh nữa rồi. Bữa trưa hôm nay cũng không phải do bà làm.

- Nhầm lẫn? Tử Liên, cô thật sự cho rằng tôi không biết gì cả sao? Lúc trước tôi không nói là vì không muốn làm lớn chuyện, tôi cứ nghĩ thời gian sau này cô đã hiểu rồi, nhưng bây giờ vẫn như vậy? Nếu chuyện này lọt đến tai Thiên Minh, cô nghĩ ông ấy sẽ có thái độ như thế nào đây hả?

Lan Bách Tinh công khai chỉ trích, mỗi một lời đều mang theo quyền uy to lớn, thậm chí là đe dọa, khiến Tử Liên tái xanh mặt. Sở Linh Lung bên cạnh không nhìn nổi mẹ mình bị ức hiếp, liền lên tiếng:

- Lan Bách Tinh, bà quá đáng lắm rồi đấy! Mẹ của tôi...

"Chát" - Lời chưa dứt, một cái tát đã giáng ngay vào mặt của cô ta, Lan Bách Tinh gằn giọng hỏi:

- Ta cho phép con nói chuyện chưa? Con nghĩ mình là ai mà dám gọi thẳng tên ta?

Sở Linh Lung ôm mặt đau rát, quay sang nhìn với vẻ khó tin:

- Bà đánh tôi? Sao bà dám đánh tôi?

"Chát" - Thêm một cái tát nữa in vào bên mặt còn lại, Lan Bách Tinh thẳng tay trừng trị sự hỗn xược của cô:

- Ta không những đánh con, mà còn có thể dạy dỗ con. Chất vấn hành động của phu nhân Sở gia, con cũng xứng sao?

Sở Linh Lung bị đánh đến cả khuôn mặt đau đớn, cô ta tức giận vung tay về phía bà:

- Bà là cái thá gì mà dám động vào tôi? Tôi chính là Nhị tiểu thư của Sở gia, mẹ tôi còn chưa từng đánh tôi, sao bà dám hả?

Lan Bách Tinh bắt cánh tay làm loạn của cô ta, Sở Linh Lung lại càng trở nên hung hăng, mắng:

- Mẹ tôi mới là người được sủng ái nhất, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà từ trước đến nay đều do mẹ tôi quản lý, ai mà biết bà đã dùng cách dơ bẩn gì để đoạt lấy nó. Bây giờ còn dám ra tay với tôi, rốt cuộc tôn ti ở đâu chứ?

Sở Linh Lung đã không còn kiểm soát được lời nói của mình nữa, lần này thực sự khiến Lan Bách Tinh tức giận, bà dùng tay bóp chặt cằm của cô, ánh mắt mang theo sự nguy hiểm:

- Con có biết nhục mạ phu nhân Sở gia phải trả cái giá như thế nào không? Quyền hành trong tay ta, phục thì phục, không phục thì cút ra ngoài!

Tử Liên nghe vậy, hoảng hốt lao đến cản lại:

- Đừng, Bách Tinh, tôi xin cô, Linh Lung chỉ là một phút nông nỗi mới ăn nói hồ đồ, xem như cô nể mặt tôi tha cho nó một lần. Tôi bảo đảm từ nay về sau tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra lần nào nữa.

Người phụ nữ liếc mắt sang nhìn bà, rồi hừ lạnh nói với Sở Linh Lung:

- Mẹ của con ở đây cũng chỉ biết cầu xin tha thứ, con nghĩ một danh phận Nhị tiểu thư của Sở gia thì có thể dùng tay che trời sao? Trước mặt ta còn dám đòi tôn ti, Sở Linh Lung, để ta cho con biết, ở nơi này, ta chính là tôn, con chính là ti. Nhớ kĩ vào!

Dứt lời, Lan Bách Tinh thô bạo thả tay, Tử Liên liền đỡ lấy con gái của mình, ôm chặt vào lòng. Bà lùi lại phía sau vài bước, quét mắt nhìn đám người hầu xung quanh, bọn họ ngay lập tức quỳ rạp xuống đất.

Hít vào một hơi sâu, Lan Bách Tinh dõng dạc lên tiếng:

- Kể từ nay về sau, nếu chuyện này còn tái diễn thêm một lần nữa, thì ngày hôm đó... sẽ là ngày làm việc cuối cùng của tất cả các ngươi.

Nói xong, bà quay đầu rời khỏi phòng, còn đám người vẫn run rẩy chưa tiêu tan hết sợ hãi. Tử Liên từ từ thả Sở Linh Lung ra, bà hạ âm giọng chỉ hai người nghe thấy, quát khẽ:

- Con tốt nhất nên điều tiết lại mình đi, còn làm chuyện ngu ngốc nữa thì đến cả mẹ cũng không cứu nổi con đâu.

=====================================================

Mấy ngày trôi qua, Lưu Ly và Phi Điểu ở tại căn nhà của Mặc Khiết Thần đã dần quen hơn. Nhưng không khí ảm đạm và buồn chán cứ bao trùm lấy không gian, thấy vậy, Cố Thiên Vương tụ họp bốn người lại với nhau, bày ra một trò chơi để thay đổi không khí.

Mặc Khiết Thần đương nhiên không muốn tham gia nhưng vẫn bị ép ngồi vào, Cố Thiên Vương đặt ra một chiếc hộp bảo bọn họ bốc, Lưu Ly lấy trúng màu đỏ, Phi Điểu bốc màu xanh lam, hai người đàn ông còn lại lần lượt là màu đen và màu trắng. Sau đó, anh trải ra một tờ giấy có bốn màu giống như vậy, giải thích luật trò chơi:

- Tờ giấy này có tổng cộng 16 ô, sáu ô màu đen, bốn ô màu trắng, năm ô màu xanh và một ô màu đỏ. Chúng ta sử dụng con quay này, trúng ô nào thì là người đó, chọn giữa nói thật và thử thách, nếu nói dối thì hình phạt tăng gấp đôi. Tôi đã chuẩn bị hết cả rồi.

Cố Thiên Vương dang tay, bên cạnh anh là thùng rượu vang đã được ướp đá, hình phạt ai cũng có thể đoán được là như thế nào. Lưu Ly bất giác lắc đầu, dè biểu:

- Anh mấy tuổi rồi mà còn chơi trò này chứ?

Mặc Khiết Thần cũng lạnh lùng phun một câu:

- Nhàm chán!

Nói rồi, cả hai người quay đầu muốn đứng lên nhưng Cố Thiên Vương liền dang tay ra kéo lại, năn nỉ:

- Ấy, chọn màu cũng đã xong rồi, hai người không chơi thì tôi biết phải làm sao? Mau ngồi xuống đi, đừng làm mất hứng thế chứ.

Nháy mắt ra hiệu với Phi Điểu, cô đành phải kéo Lưu Ly về chỗ cũ, nói:

- Chơi đi, dù sao cũng không có chuyện gì làm mà.

Cố Thiên Vương níu được Mặc Khiết Thần, cả bốn người liền bắt đầu trò chơi. Con quay xoay vòng, anh nhìn Lưu Ly trêu chọc:

- Tính ra cô chỉ có một ô, thật không công bằng mà, nếu như trúng vào lần đầu tiên thì tốt quá.

Lưu Ly hừ lạnh nhìn anh, tự tin hất tóc:

- Không có chuyện đó đâu, xác suất trúng tôi là một phần mười lăm, trong khi anh có tận sáu phần, tự lo cho mình đi thì hơn.

"Lộc cộc" - Con quay dừng lại, mũi tên dừng ngay ô màu đỏ, Cố Thiên Vương ngay lập tức phá lên cười:

- Hahaha, tôi nói không sai mà, trúng cô đầu tiên đấy Sở Đại tiểu thư!

Phi Điểu cũng nhìn đến ngớ người, ấy vậy mà có thể trúng ngay lần đầu tiên, quả thật là xui xẻo mà!

"...."

Riêng Lưu Ly vừa nói xong đã im bật, cô có cảm giác như mình vừa tự vả miệng vậy. Rõ ràng xác suất trúng thấp đến thế, sao có thể chứ?

Nhìn người đàn ông cười lăn quay ra đất, cô không nhịn được mắng:

- Tên miệng quạ nhà anh, có ngày tự rước họa vào thân đấy!

Cố Thiên Vương ôm bụng nhịn cười, xua tay nói:

- Được rồi được rồi, chọn đi, thật hay thách đây?

Lưu Ly thở dài một hơi, có sức chơi có sức chịu. Cô nhìn sang thùng rượu, ngán ngẩm đáp:

- Nói thật đi.

Cố Thiên Vương có chút bất ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh lên tiếng:

- Vậy để tôi hỏi trước. Cô từng yêu ai rồi?

"..."

Lưu Ly mím môi, vài giây sau chợt hỏi ngược lại:

- Sao lại hỏi cái này?

- Đâu có giới hạn chủ đề, muốn hỏi gì cũng được mà. - Cố Thiên Vương nhún vai, tỏ vẻ thản nhiên.

Thấy cô không trả lời được, anh nhướn mày nói:

- Sao vậy? Không lẽ Sở Đại tiểu thư chưa từng yêu ai sao?

"..."

Lưu Ly nuốt một ngụm nước bọt, bối rối đảo mắt sang nhìn Phi Điểu, hai người ngầm trao đổi với nhau nhưng rồi cô vẫn lựa chọn trốn tránh:

- Đổi lại đi, tôi muốn chọn thử thách.

- Ấy không được, đã chọn rồi thì không thể thay đổi đâu. - Cố Thiên Vương tức khắc từ chối.

Điều này càng khiến Lưu Ly khó xử hơn, cắn răng hỏi:

- Vậy có thể đổi câu khác không?

Phi Điểu nghe thế liền thêm lời vào:

- Đúng thế, hay là đổi câu khác đi, mới mở đầu mà anh đã hỏi khó rồi.

Cố Thiên Vương mím môi, suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng:

- Cũng đâu có khó gì chứ? Nhưng nếu cô muốn thì có thể nhân nhượng một chút, tôi đổi câu khác vậy.

- Hiện tại... cô có đang thích ai không?

"..."

Lưu Ly cau mày khó chịu, cô bắt đầu nghi ngờ liệu có phải tên này cố tình chơi cô không? Sao bao nhiêu vấn đề lại cứ hỏi chuyện tình cảm mãi vậy?

Mà lúc này, Mặc Khiết Thần nghe câu hỏi bất giác quay sang nhìn cô, như cảm nhận được điều đó, Lưu Ly cũng quay qua nhìn anh. Hai mắt chạm nhau, cô thản nhiên trả lời:

- Không có!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện