Hắc Thiên Kim

Du Ngoạn


trước sau

Advertisement
*

Nửa đêm canh ba*, chó bắt đầu sủa.

* Canh ba: khoảng tầm 11 giờ đêm tối hôm trước đến 1 giờ sáng ngày hôm sau.

Lão tú tài tỉnh giấc.

Tối qua ông lão hấp tóc cho Chi Chi và Chu Mộc mãi đến muộn mới ngủ. Cái đầu trọc của hai bố con cuối cùng cũng mọc ra ít tóc rồi. Lão tú tài cảm thấy tất cả là nhờ công lao ông lão.

Nghĩ đến việc Chi Chi sắp phải đến trường, lão tú tài lo lắng lắm. Ông lão không thể ngày ngày hấp tóc cho con bé bằng loại thuốc mà ông tự đặc chế ra thì đến bao giờ tóc mới dài ra được.

Tuy rằng cháu gái ông dù có cạo trọc đầu thì cũng là cô gái trọc đầu xinh đẹp nhất, nhưng ông lão vẫn rất buồn phiền về vấn đề này.

Mười mấy tuổi là cái tuổi mà con gái chăm chút cho vẻ đẹp nhất. Cả thôn Bình Khẩu, trấn Lục Phong và cả huyện Chung Sơn đều được coi là địa bàn của mỏ than Bình Khẩu. Vì vậy Chi Chi đi đâu cũng sẽ không bị mọi người cười nhạo.

Nhưng ở thành phố Tây Hồ thì lại khác. Trường Nhất Trung ở Tây Hồ nổi tiếng là rất nghiêm khắc. Tuy rằng Chi Chi dùng chính năng lực của mình để đỗ vào trường, nhưng dù sao cũng là đứng chót bảng. Lão tú tài chỉ lo lắng cô bé sẽ bị bắt nạt.

Già rồi, một khi tỉnh giấc là không ngủ tiếp được nữa, thế là lão tú tài quyết định thức dậy luôn. Ông cụ vào phòng bếp nhóm lửa nấu bữa sáng, sau đó lại đi kiểm tra xem đã chuẩn bị kĩ hành lý để Chi Chi mang đi chưa, có để quên cái gì không.

Ai ngờ được vừa bước ra khỏi cửa, ông lão lại nhìn thấy một bóng người đen xì ngồi trước cửa nhà, làm ông lão giật cả mình. Cũng may là bình thường mọi người lo ông lão bị té ngã nên đêm đến vẫn để lại đèn ở cửa cho ông lão.

“Sao mà cậu đã dậy rồi!” Mãi một lúc lão tú tài mới nhận ra đây là Chu Mộc, nhỏ giọng hỏi.

“Không ngủ được.” Chu Mộc cũng đáp lại rất bé.

Thế là hai người lại ngồi ở ngoài sân cùng nhau.

Bầu trời tầm giờ này cũng thưa thớt sao, chỉ còn lại một màn đêm đen kịt, cũng khó mà lại có một trận gió làm không khí mát mẻ hơn.

“Cậu đang làm gì thế?” Lão tú tài nhìn thấy Chu Mộc đang cúi đầu chăm chú may vá liền tò mò hỏi.

“Tôi nghe nói đi học quân sự, có một số thứ bên nhà trường sẽ không cho mang theo. Chi Chi thích chơi dao. Nếu như để trong ba lô thì chắc chắn là con bé sẽ không mang vào trường được. Vì vậy tôi may cho con bé một cái thắt lưng. Tôi tìm hiểu rồi, cái tôi làm sẽ giống hệt cái thắt lưng của quân phục trường bọn họ. Thế nên cứ làm trước hai cái, bên trong lại may thêm mấy cái túi nhỏ để Chi Chi nhét dao vào trong. Lúc nào con bé muốn dùng thì có thể rút ra dùng, còn không bị tịch thu.”

Chu Mộc giơ cái thắt lưng mà ông đang làm ra cho lão tú tài xem.

Trong bóng đêm, ông lão chỉ thấy bên trong một chiếc thắt lưng màu xanh trông có vẻ bình thường lại đang đựng những con dao đang tỏa ra ánh sáng kim loại chói mắt.

Lão tú tài run rẩy. Mẹ nó chứ. Cháu gái nhà mình đi học chứ có phải đi đâu đâu. Chu Mộc, cậu làm như này có phải hơi quá rồi không?

Lão tú tài thật sự muốn lay tỉnh Chu Mộc nhưng nhìn Chu Mộc cúi đầu, tay trái cầm thắt lưng, tay phải cầm cây kim, chăm chú may từng mũi kim một, ông lão lại thôi.

Ông lão cảm thấy Chu Mộc là một người rất mâu thuẫn. Một mặt thì lo rằng con mình sẽ học hư, chỉ muốn tất cả những cái không tốt ở xung quanh con gái đều biến mất. Một mặt thì ông lại lo lắng con gái bị bắt nạt, chỉ thiếu nước nhét cả lựu đạn để con gái mang bên người phòng thân.

Có lẽ là do những gì ông từng trải qua ở trong ngục ảnh hưởng.

Lão tú tài thở dài, hỏi: “Tôi còn có hai gói thuốc xổ, uống vào không chết được, nhưng có thể làm cho người uống vào nửa chết nửa sống. Hay là cũng để Chi Chi mang theo phòng thân?”

Chu Mộc nghĩ một lát rồi gật đầu: “Cũng được đấy. Giờ đám trẻ ngoài kia hư lắm. Dùng thuốc này đề phòng, nên mang theo. Tôi sẽ để Chi Chi cho vào túi nhỏ mang trên người, lấy cái túi thơm là được. Một cái dùng để đuổi côn trùng, một cái để đựng thuốc.”

Sau đó xảy ra cảnh tượng Chu Mộc ngồi may thắt lưng, còn lão tú tài thì ngồi bên cạnh đóng gói túi thuốc xổ. Cảnh tượng rất hài hòa.

Lúc này, cả thôn Bình Khẩu đều rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới nghe thấy vài tiếng chó sủa.

Chi Chi nằm ngủ say trên giường, không biết một chút nào về việc bố mình và ông nội nửa đêm không ngủ mà lại ngồi ngoài sân để làm đồ vật linh tinh.

Chu Mộc và lão tú tài vừa làm vừa nói chuyện nhỏ nhẹ.

“Chi Chi thông minh lắm. Lần đầu tiên nhìn thấy con bé, con bé đã túm chặt lấy râu của tôi không chịu bỏ ra, lại còn cười với tôi. Lúc đó tôi liền nghĩ, con bé chính là con gái ruột của tôi.”

“Cậu từng để râu hồi nào?”

“Lúc đấy không chỉ là để râu thôi đâu, râu của tôi còn dài lắm, dài hơn của ông bây giờ nhiều...”

Không biết qua bao lâu, các ngôi sao dần dần mất đi, ánh trăng cũng nhạt dần, bầu trời dần sáng lên.

Hai người bọn họ vậy mà lại ngồi nói chuyện cả một đêm.

Lão tú tài đỡ thắt lưng đứng dậy, thật sự khá là mệt.

Chu Mộc cũng đứng lên.

Chi Chi vẫn còn ngái ngủ bước ra ngoài.

“Chào buổi sáng mọi người.”

Trong căn nhà cũ, một nhà ba người đều không có quan hệ huyết thống.

Cô con gái mười mấy tuổi, ông bố bốn mươi mấy tuổi và ông nội tàn tật hơn bảy mươi tuổi. Tất cả đều đang đứng ở sân nhà hoạt động tay chân.

Trời cũng sáng lên rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện